Chương 160: Nam nhân của ta.



Tất nhiên Tiêu Lãng không chết. Lúc Huyết Bân dò xét thì hắn còn sống, Bát gia cho Tiêu Lãng nuốt vào Phượng Linh đan, làm sao hắn chết được?



Nhưng lúc này Tiêu Lãng thật sự đang hôn mê, còn tin đồn hắn giả chết là truyền từ chỗ Tiêu Phù Đồ.



Khiến Tiêu Phù Đồ giả chết là chuyện dễ dàng. Trong tay Bát gia có Quy Tức đan, có biến thành trạng thái chết giả, thân thể và linh hồn lắng đọng, vậy thì càng nhanh chóng trị hết vết thương hơn.



Nhưng dù Quy Tức đan phối hợp Phượng Linh đan thì mấy người biết Tiêu Lãng không có khả năng chữa lành đan điền. Bởi vì đan điền là một nơi cực kỳ phức tạp, một khi bị hủy tuyệt đối sẽ biến thành phế nhân. Tiêu Phù Đồ khiến Tiêu Lãng giả chết cũng vì lý do đan điền của hắn bị hủy.



Một võ giả biến thành phế nhân, không còn thực lực, không còn lai, kẻ đó có vô số kẻ thù trong tối ngoài sáng, đời này đã định không yên bình. Không bằng giả chết thay đổi thân phận khác nhẹ nhàng sống ngày tháng còn lại trong Thần Hồn thành.



Mặc dù Thần Hồn thành an toàn, không ai dám ra tay trong thành nhưng nếu kẻ địch sử dụng tử sĩ liều mạng ám sát Tiêu Lãng thì rắc rối. Hơn nữa Tiêu Phù Đồ có tính toán riêng của mình, không có khả năng thời gian dài bảo hộ Tiêu Lãng. Bởi vậy Tiêu Phù Đồ chỉ có thể khiến Tiêu Lãng giả chết.



Nhưng Tiêu Phù Đồ không biết rằng Tiêu Lãng giả chết làm nhiều người đau nát lòng, đoạn hồn. Ví dụ như Trà Mộc, Nghịch Thương, Đông Phương Hồng Đậu.



Đông Phương Hồng Đậu mất tích rất quái dị, hình như là lúc nửa đêm, làm người Đông Phương gia sợ muốn chết. Đông Phương Hồng Đậu là tôn nữ Đông Phương Bạch yêu thương nhất, nếu có sơ xuất gì chắc lão sẽ lột da bọn họ.



Không ai dám báo cho Đông Phương Bạch biết. Phụ thân của Đông Phương Hồng Đậu suốt đêm triệu tập nhiều người trong gia tộc lật tung đế đô nhưng không thu hoạch được gì. Sau khi trời sáng, chuyện này không thể giấu giếm nữa, bọn họ đành phải báo cáo cho Đông Phương Bạch. Đông Phương Bạch tức giận rống to, đích thân ra trận, sử dụng lực ảnh hưởng của mình và Đông Phương gia xuất động các gia tộc đế đô tìm kiếm Đông Phương Hồng Đậu.



Đông Phương Hồng Đậu không có trong đế đô, thực lực của nàng không cao nhưng lúc này đã đến cảnh giới Chiến Suất cảnh. Nửa đêm Đông Phương Hồng Đậu chạy ra khỏi đại viện của Đông Phương gia, sau đó âm thầm bay ra tường thành. Đông Phương Hồng Đậu không đi Võ Vương triều, cũng không muốn đi Thần Hồn thành.



Bởi vì Đông Phương Hồng Đậu biết nàng chưa đi được nửa đường sẽ bị người Đông Phương gia bắt trở về. Hơn nữa khắp Thần Hồn đại lục đồn Tiêu Lãng đã chết, Tiêu Phù Đồ đã chứng thực, đại đệ tử của Huyết tông, Huyết Bân chứng thực. Nhiều ngày như vậy nếu Tiêu Lãng còn sống thì chắc chắn đã có tin đồn rồi.



Vậy nên Tiêu Lãng thật sự đã chết, dù có gặp mặt hắn lần cuối cũng không có ý nghĩa gì. Đông Phương Hồng Đậu chọn thực hiện lời hứa của mình, cùng đi theo Tiêu Lãng.



Đông Phương Hồng Đậu là nữ nhân tính tình nóng nảy, dám yêu dám nhận, đã nhận định một việc thì sẽ đi đến cuối. Bởi vậy nửa đêm Đông Phương Hồng Đậu lén lên Cửu Tinh phong, đây là nơi lần đầu tiên nàng gặp Tiêu Lãng.



Đông Phương Hồng Đậu đi trong bóng đêm, gió rét cắt da thổi thân thể nàng lạnh lẽo. Đông Phương Hồng Đậu mặc áo khoác da chồn màu đỏ rực, ánh trăng mỏng manh chiếu rọi khuôn mặt xinh đẹp trông rất quyến rũ.



Đúng vậy.



Chính là quyến rũ!



Vì khuôn mặt Đông Phương Hồng Đậu có nụ cười, mắt lấp lánh không có chút gì bi thương mà là xấu hổ, ngọt ngào.



Đông Phương Hồng Đậu đi tới, nhớ đến ánh mắt nóng cháy của Tiêu Lãng khi lần đầu tiên gặp nàng, nhớ lúc nàng muốn chung đối với hắn thì khóe môi Tiêu Lãng cong lên nụ cười đầy yêu khí, còn có câu nói "Đệ đệ của ta cũng không nhỏ... "



Đông Phương Hồng Đậu là đại tiểu thư của Đông Phương gia, nam nhân nào gặp nàng không phải nho nhã lễ độ? Sợ nói sai nửa câu sẽ đường đột giai nhân, chỉ có khắc tinh Tiêu Lãng, tiểu ma tinh này lần đầu tiên gặp gỡ đã không kiêng nể gì đùa giỡn Đông Phương Hồng Đậu.



Giờ phút này là nửa đêm, Ngự Lâm Quân trên Cửu Tinh phong đa số đã đi ngủ, còn lại vài người gác đêm ngáp dài, hoàn toàn không đi cảnh giới, thủ vệ. Bởi vì trong Cửu Tinh phong hiện không có các công tử, tiểu thư đi rèn luyện. Gần đây Chiến Vương triều liên tục có chuyện lớn, ai rảnh đi rèn luyện?



Thân hình yểu điệu của Đông Phương Hồng Đậu như lông hồng nhẹ nhàng bay lên Cửu Tinh phong. Trong bóng đêm yên tĩnh, thân hình như ma quỷ của Đông Phương Hồng Đậu tựa hồ yêu rung động lòng người.



Đông Phương Hồng Đậu mặc kệ ma thú cấp thấp gặp trên đường đi, khóe môi luôn nở nụ cười khẽ. Tiêu Lãng nhớ đến tiểu nam nhân kia. Đông Phương Hồng Đậu nhớ lúc đi đại tái đi săn hắn cứ trêu chọc nàng. Đông Phương Hồng Đậu nhớ khi Tiêu Lãng quyết đấu với Tả Kiếm thì cực kỳ bá khí làm người si mê. Đông Phương Hồng Đậu nhớ vết sẹo như đồ đằng trên lưng Tiêu Lãng. Đông Phương Hồng Đậu nhớ sau đại tái đi săn, trong đại doanh của Tiêu gia, Tiêu Lãng nói với Huyết vệ của Tiêu gia là nàng và Vân Tử Sam là thê tử của hắn...



Đông Phương Hồng Đậu nhớ tới tại thi yến của Vân Tử Sam, Tiêu Lãng bất cẩn đụng phải lúc nàng đang đi tiểu, la lên bỏ chạy, bất đắc dĩ cầu xin tha thứ. Đông Phương Hồng Đậu nhớ đến bài 'Phương bắc có giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc!'. Đông Phương Hồng Đậu nhớ bài 'Hồng đậu sinh nam quốc, xuân lai phát kỷ chi, nguyện quân đa thải hiệt, thử vật tối tương tư!'



Câu thơ đẹp biết bao, đây là nam nhân của nàng sáng tác cho nàng. Thiên cổ đệ nhất tài tử, thiên cổ đệ nhất thiên tài, thiên cổ đệ nhất giặc phản quốc, đây là nam nhân của Đông Phương Hồng Đậu.



Đông Phương Hồng Đậu lại nhớ đến ở Bắc Cương, nàng liếc sơ liền nhận ra Tiêu Lãng, linh hồn run rẩy. Đông Phương Hồng Đậu nhớ đến trong viện nhà mình, Tiêu Lãng ôm nàng hôn nồng thắm. Đông Phương Hồng Đậu nhớ đến đôi mắt tình thâm, nhớ sự dịu dàng làm nàng say đắm.



Đông Phương Hồng Đậu đi hơn nửa đêm, nhớ lại hơn nửa đêm từng chút ký ức cùng Tiêu Lãng. Khóe môi Đông Phương Hồng Đậu vương nụ cười, nàng không thấy bi thương vì Tiêu Lãng đã chết, bởi nàng ủng hộ hắn báo thù, ủng hộ chuyện mà hắn cho rằng nên đi làm. Nam nhân có một số việc phải làm, Đông Phương Hồng Đậu là nữ nhân của Tiêu Lãng, chỉ cần ở sau lưng yên lặng ủng hộ hắn thì được rồi.



Tiêu Lãng chết oanh liệt, hắn chết không mất mặt. Trong lịch sử có ai phản quốc vì báo thù không? Ai có thể dựa vào thực lực Chiến Suất cảnh xâm nhập địch quốc chém giết cừu địch?



Nam nhân của Đông Phương Hồng Đậu làm được ồi, nàng cảm thấy kiêu ngạo vì Tiêu Lãng, nàng không đau lòng chút nào. Giờ phút này, Đông Phương Hồng Đậu muốn đi theo Tiêu Lãng. Đông Phương Hồng Đậu cười rất hấp dẫn, phong tình trong chớp mắt có thể khiến chúng sinh điên đảo.



Đông Phương Hồng Đậu đứng ở vách núi thứ ba, gió rétp hần phật thổi váy nàng bay bay, thổi loạn tóc tơ, mông lung đôi mắt. Đông Phương Hồng Đậu ngơ ngác nhìn trời đêm, dịu dàng cười.



Đông Phương Hồng Đậu nhỏ giọng nói:



- Tiêu Lãng, Hồng Đậu đến đây. Đời này có thể gặp được ngươi là chuyện may mắn nhất của Hồng Đậu. Đời này Hồng Đậu không có cơ hội trở thành thê tử của ngươi. Kiếp sau, kiếp sau sau nữa, Hồng Đậu vẫn sẽ làm nữ nhân của ngươi!



Gió càng lớn, thân thể Đông Phương Hồng Đậu như lông hồng bay xuống. Đông Phương Hồng Đậu chỉ là cảnh giới Chiến Suất cảnh, không bay được. Bên dưới vực sâu cỡ ngàn thước, Đông Phương Hồng Đậu nhảy xuống là không có cơ hội sống.



Đông Phương Hồng Đậu khẽ thở dài:



- Phụ thân, mẫu thân gia gia, xin lỗi!



Đông Phương Hồng Đậu biết làm như vậy sẽ khiến người thân của nàng rất thất vọng, đau lòng. Nhưng Đông Phương Hồng Đậu nghĩ đến nam nhân mà nàng yêu sâu đậm càng cần nàng làm bạn hơn.



Đông Phương Hồng Đậu cảm giác gió rít gào bên tia, thân thể nhanh chóng rơi xuống, từ từ khép mi mắt.



Đông Phương Hồng Đậu mỉm cười, nhỏ giọng nói:



- Nam nhân của ta, Hồng Đậu đến với ngươi đây!


Yêu Giả Vi Vương - Chương #335