Chương 152: Quan tài tử ngọc



Vù vù vù vù vù!



Vù vù vù vù vù!



Vù vù vù vù vù!



Vào giờ phút này, ngay khi hai người Huyết Nô và Huyết Tắc xuất hiện thì lòng đất quảng trường bỗng bạo động. Vô số thảo đằng màu xanh như từng con rắn độc vặn vẹo từ bốn phương tám hướng quấn quanh hai người Huyết Nô và Huyết Tắc. Chớp mắt hai người Huyết Nô và Huyết Tắc bị quấn thành bánh chưng. Lúc này thảo đằng thần hồn màu đỏ truyền đến một tin tức, khiến Tiêu Lãng lao tới trước.



Mắt Tiêu Lãng sáng lên, không chút do dự lao nhanh tới trước. Ngoái đầu nhìn lại, Tiêu Lãng thấy trên vách tường, dưới đất, trần nhà liên tục chui ra thảo đằng màu xanh. Ánh sáng xanh lấp lánh, sau lưng Tiêu Lãng biến thành biển màu xanh.



Bùm bùm bùm bùm bùm!



Những thảo đằng màu xanh đối với hai người Huyết Nô và Huyết Tắc không khác gì một đám Huyền thú cấp thấp. Hai người Huyết Nô và Huyết Tắc cường giả Chiến Đế cảnh chỉ cần rung Huyền khí là thảo đằng màu xanh quấn bọn họ sẽ nổ tung, chất lỏng màu xanh bay đầy trời.



Nhưng khiến hai người Huyết Nô và Huyết Tắc kinh ngạc là bốn phương tám hướng, trên trời dưới đất, trong tầm mắt của bọn họ đều là thảo đằng màu xanh. Thảo đằng màu xanh điên cuồng lao hướng hai người Huyết Nô và Huyết Tắc. Bóng dáng Tiêu Lãng đã biến mất ở phía trước, linh thức cường đại của hai người Huyết Nô và Huyết Tắc không thể tra xét được.



- Sao có thể như vậy?



Hai người Huyết Nô và Huyết Tắc cường giả Chiến Đế cảnh nhìn nhau, cùng kinh ngạc. Tốc độ của Tiêu Lãng không quá nhanh, trong thời gian ngắn như vậy không thể nào rời khỏi phạm vi linh thức của hai người Huyết Nô và Huyết Tắc tỏa định.



Vậy thì vấn đề nằm ở đâu?



Hai người Huyết Nô và Huyết Tắc đưa mắt nhìn chất lỏng màu xanh bên ngoài Huyền khí chiến giáp, tinh thần run lên. Bởi vì hai người Huyết Nô và Huyết Tắc phát hiện những chất lỏng xanh ăn mòn Huyền khí chiến giáp của bọn họ, tốc độ rất nhanh.



- Đuổi theo!



Hai người Huyết Nô và Huyết Tắc cùng bắn ra một Huyền khí đao mang dài ngàn thước, lao tới trước. Hai người Huyết Nô và Huyết Tắc liên tục bắn ra từng đợt 8Huyền khí đao mang ngăn cản thảo đằng thần hồn màu đỏ tới gần.



Hai người Huyết Nô và Huyết Tắc không tin những thảo đằng thần hồn màu đỏ có thể vô cùng vô tận. Hai người Huyết Nô và Huyết Tắc không tin hai Chiến Đế cảnh sẽ bị một võ giả Chiến Tôn cảnh cắt đuôi.



Huyền khí đao mang dài cả ngàn thước như máy xay thịt xé gió lao tới trước, hễ đụng vào thảo đằng màu xanh là thảo đằng sẽ bị nghiền nát hóa thành chất lỏng xanh bay đầy trời.



Tốc độ của hai người Huyết Nô và Huyết Tắc cực nhanh, chớp mắt đã bay qua mấy ngàn thước. Nhưng làm hai người Huyết Nô và Huyết Tắc cực kỳ kinh ngạc là dường như thảo đằng màu xanh thật sự vô cùng vô tận. Hai người Huyết Nô và Huyết Tắc bay mấy ngàn thước, trong tầm mắt vẫn là thảo đằng màu xanh đầy trời xé gió vươn đến. Trừ thảo đằng màu xanh ra hai người Huyết Nô và Huyết Tắc không trông thấy gì nữa, bao gồm đá xanh trên trần mặt đất, trần nhà.



Hai người Huyết Nô và Huyết Tắc không tin tà, tiếp tục bay tới, một đường xé gió. Một lát sau, hai người Huyết Nô và Huyết Tắc cảm thấy bay hơn mấy chục vạn thước rồi mà xung quanh vẫn là một màu xanh.



Huyền khí chiến giáp của hai người Huyết Nô và Huyết Tắc bị ăn mòn rất nhanh, tuy hao chút Huyền khí này không là gì với bọn họ. Nhưng cứ tiếp tục như vậy, cứ xông lên đằng trước thế này, bị ăn mòn nửa ngày thì có lẽ hai người Huyết Nô và Huyết Tắc sẽ bị những thảo đằng màu xanh quái dị tiêu hao đến chết.



Nhưng lúc này hai người Huyết Nô và Huyết Tắc không rảnh nghĩ nhiều, tiếp tục lao tới trước, linh thức quét bốn phía tìm kiếm Tiêu Lãng.



Lúc này Tiêu Lãng đã đổi hướng, hắn bay tới trước mấy trăm thước, theo ý thảo đằng thần hồn màu đỏ bay bên trái. Tiêu Lãng vừa bay vừa quan sát bên hai người Huyết Nô và Huyết Tắc, hình ảnh trông thấy làm hắn hết sức giật mình.



Dưới lòng quảng trường, bao gồm chỗ Tiêu Lãng ở liên tục có thảo đằng màu xanh chui ra vươn hướng hai người Huyết Nô và Huyết Tắc. Tình hình cực kỳ đồ sộ, như trên chiến trường có vô số Huyền khí đao mang xé gió bắn tới. Chỉ cần hai người Huyết Nô và Huyết Tắc ở đâu là thảo đằng màu xanh xung quanh không ngừng quấn bọn họ, bao bọc thành cái lồng đường kính mấy ngàn thước.



Cái lồng liên tục di chuyển tới trước, vẫn luôn bao phủ hai người Huyết Nô và Huyết Tắc ở bên trong. Nơi nào cái lồng đi qua là nơi đó đầy chất lỏng màu xanh.



Tiêu Lãng không biết tình huống như thế nào nhưng ý chí cầu sinh trong lòng hắn ngày càng manhx liệt. Tiêu Lãng làm theo thảo đằng thần hồn màu đỏ chỉ dẫn chạy nhanh về bên trái.



Quảng trường lòng đất cực kỳ lớn, chạy nửa canh giờ mà bên hai người Huyết Nô và Huyết Tắc vẫn không thấy ai, một mảnh ánh sáng xanh. Tiêu Lãng chạy nhanh tới điểm cuối, là một cánh cửa đá to lớn.



Két két két két két!



Cửa đá đột nhiên tách ra hai bên lộ ra một đại sảnh khác, thảo đằng thần hồn màu đỏ run rẩy càng dữ hơn. Thảo đằng thần hồn màu đỏ cực kỳ hưng phấn, không ngừng truyền ý thức giụcTiêu Lãng đi vào.



Tiêu Lãng ngoái đầu nhìn, cắn răng đi vào trong.



Tiêu Lãng bước vào trong, cửa đá dày nặng bỗng chốc khép lại làm Tiêu Lãng sợ nhảy dựng. Tiêu Lãng nhướng mày, nhìn bên trong phát hiện không có gì hết, nhưng đằng trước có một đường hầm thấp hẹp. Thảo đằng thần hồn màu đỏ rung rinh sau lưng Tiêu Lãng ý bảo chạy vào trong đường hầm.



Tiêu Lãng nhìn đường hầm thẳng tắp, lòng dâng lên cảm giác sợ hãi, trực giác cảm thấy nguy hiểm. Nhưng ý nguyện của thảo đằng thần hồn màu đỏ rất mãnh liệt, cộng với nếu không phải thảo đằng thần hồn chỉ vào đây thì Tiêu Lãng sớm chết trong tay Huyết Nô rồi. Tiêu Lãng trầm ngâm giây lát, cắn răng chạy vào trong.



Đường hầm thẳng tắp không cần đắn đo điều gì, cứ chạy nhanh là được. Tiêu Lãng không thấy một cây thảo đằng nào trong đại điện, rất kỳ lạ.



Rất nhanh đã đến cuối đường hầm, đằng trước biến rộng rãi. Cảm giác nguy hiểm càng mãnh liệt hơn trong lòng Tiêu Lãng. Thảo đằng thần hồn màu đỏ càng ngày càng hưng phấn.



Tiêu Lãng thả chậm tốc độ quẹo qua một ngã rẽ, bước chân dừng lại, mặt lộ vẻ gặp quỷ. Con ngươi Tiêu Lãng co rút, sâu trong linh hồn run rẩy.



Đằng trước là một gian phòng nhỏ, bên trong vẫn kốc thảo đằng, không có quái thú, càng không có người.



Chỉ có một quan tài, quan tài tử ngọc bềnh bồng giữa không trung.



Quan tài không lớn, tỏa ánh sáng tím rực rỡ, không óc năng lượng nào thoát ra ngoài nhưng bềnh bồng giữa không trung, rất quái dị. Trong lòng Tiêu Lãng cảm thấy nguy hiểm là do quan tài tử ngọc này.



Quan tài mà bay được? Còn có thể phát ra ánh sáng tím?



Trong lòng Tiêu Lãng có cảm giác chỉ cần hắn đến gần quan tài tử ngọc là chết chắc. Tiêu Lãng cảm thấy cho dù đám hai người Huyết Nô và Huyết Tắc đến gần quan tài tử ngọc cũng sẽ chết.



Vù vù vù vù vù!



Thảo đằng thần hồn màu đỏ run rẩy không ngừng, phát ra từng tiếng ngâm khẽ, dường như muốn đến gần quan tài tử ngọc. Nhưng Tiêu Lãng cưỡng ép khống chế nó không chút do dự vọt lên đỉnh nóc, một đầu khác quấn người hắn vọt lên trên.



Thảo đằng thần hồn màu đỏ phát ra tiếng khẽ run chống đối và uất ức, dường như trách móc Tiêu Lãng. Tiêu Lãng nhẫn tâm cưỡng ép mệnh lệnh thảo đằng thần hồn màu đỏ bay lên trên. Quan tài tử ngọc quá nguy hiểm, nguy hiểm đến nỗi Tiêu Lãng không dám ở lại đây giây lát.



Lao lên trên vạn thước sau Tiêu Lãng đổi hướng, tùy tiện chọn một hướng di chuyển. Tiêu Lãng rất may mắn tìm được một mạch nước ngầm, đi dọc tới trước. Đi được mấy vạn dặm, Tiêu Lãng không rảnh quan tâm thân thể mệt muốn chết, tìm một hang động. Tiêu Lãng lợi dụng thảo đằng thần hồn màu đỏ phán đoán phương hướng xuyên qua bùn đất lao hướng nam.



Tiêu Lãng không biết hai người Huyết Nô và Huyết Tắc có đuổi theo hắn dọc theo quỹ tích hay không, hắn không biết có thành công trốn thoát được không. Tiêu Lãng chỉ muốn cố gắng hết sức chạy hướng nam, muốn xách đầu Lệ thân vương Kinh Lệ trở về Ẩn tông bái tế Quân Thần Độc Cô Hành. Tiêu Lãng muốn gặp Tiêu Thanh Y, muốn Hồng Đậu đáng yêu. Cho dù... Chỉ thấy một lần cũng tốt.


Yêu Giả Vi Vương - Chương #327