Chương 137: Thần thông trị liệu khủng bố.



Thần thông trị liệu này làm Tiêu Lãng nhớ tới thảo đằng màu xanh dưới hang không đáy, chớp mắt trị lành vết thương trên người hắn. Thảo đằng thần hồn màu tím biến thành đỏ rực, lại có năng lực thần thông trị liệu của thảo đằng màu xanh, thật là kỳ dị.



Một thần hồn đều có một chiến kỹ thần hồn vậy mà thảo đằng thần hồn có đến hai cái?



Thảo đằng thần hồn có một loại hình công kích, một loại hình trị liệu. Chiến kỹ thần hồn cắn nuốt cực kỳ quái dị, căn bản không giống chiến kỹ thần hồn mà càng như thần thông thảo đằng thần hồn tự có. Bởi vì thảo đằng thần hồn liên tục thi triển, không giống võ giả khác cần hao nhiều Huyền khí, chỉ phải tốn chút Huyền khí ít ỏi. Chút Huyền khí này đối với Tiêu Lãng như một cọng lông chín con trâu.



Rốt cuộc thì thảo đằng thần hồn bị sao vậy?



Tiêu Lãng rất nghi ngờ, dù là tiên thiên thần hồn sinh ra trong thiên địa nhưng nó đã bị hắn nuốt thì cũng nên giống thần hồn bình thường đi? Giờ phút này, Tiêu Lãng đâm ra nghi ngờ thảo đằng thần hồn rốt cuộc có đúng là thần hồn không.



- Thử năng lực trị liệu Tinh Hoa Thảo Mộc xem sao!



Tiêu Lãng trầm ngâm giây lát, quyết định trước tiên thử chiến kỹ thần hồn mới diễn hóa ra. Tu Di Giới chợt lóe, một thanh Huyền khí xuất hiện trong tay Tiêu Lãng. Tiêu Lãng cắn răng vạch sâu vào cánh tay, tay trái bị rạch vết thương cực sâu, máu chảy như suối. Tiêu Lãng đau đớn nhíu chặt mày.



Tiêu Lãng trầm giọng quát:



- Tinh Hoa Thảo Mộc!



Thảo đằng thần hồn màu đỏ vèo một tiếng chạy tới, quấn cánh tay Tiêu Lãng. Mắt Tiêu Lãng sáng lên, bởi vì thảo đằng thần hồn màu đỏ lóe ánh sáng xanh, cánh tay của hắn chớp mắt đã trị lành, không đểl ịa vết sẹo nào.



- Quả nhiên năng lực trị liệu giống hệt như thảo đằng xanh dưới hang không đáy. Không biết cắt một miếng thịt thì có thể mọc ra không?



Tiêu Lãng nghĩ liền làm. Xoay Huyền khí, Tiêu Lãng cắt một miếng thịt nhỏ trên cánh tay, khiến thảo đằng thần hồn màu đỏ bò lên. Không ngoài dự đoán của Tiêu Lãng, miệng vết thương chậm rãi trồi lên cục thịt, mấy giây sau đã hoàn toàn khép lại , vẫn không thấy vết sẹo nào.



Vù vù vù vù vù!



Tiêu Lãng định ra tay ác hơn. Huyền khí nhanh chóng rạch đầu mình, cắt hình xăm hoa đào và lớp da đầu xuống. Tiêu Lãng khống chế thảo đằng thần hồn màu đỏ bao quanh đầu hắn.



Quả nhiên!



Thảo đằng thần hồn màu đỏ chợt lóe bao đầu Tiêu Lãng, cảm giác đau đớn biến mất, ngược lại thấy ngứa, tê dại. Một lát sau lại mọc ra da đầu, không còn hoa đào yêu diễm, mọc ra nhúm tóc, vẫn là màu trắng.



Tiêu Lãng cảm nhận da đầu đã hoàn toàn khép lại đi ra , tóc mọc ra vài phân, Tiêu Lãng thầm cảm thán năng lực trị liệu khủng bố của thảo đằng thần hồn màu đỏ. Tiêu Lãng chưa thấy thần hồn hệ trị liệu nhưng Chiến Vương triều có khá nhiều. Tiêu gia có hai Thần Hồn Chiến Sĩ hệ trị liệu. Tiêu Lãng chưa nghe nói thần hồn có năng lực trị liệu cường đại đến vậy. Lần đó trong hoàng cung 8thiên tài tuyệt thế bị Tiêu Lãng đánh gãy xương, trị liệu hai, ba canh giờ mới xong. Nghe nói trị liệu sư kia là trị liệu sư mạnh nhất Chiến Vương triều.



Tiêu Lãng hưng phấn một lúc lâu sau thấy chán nản, tuy thảo đằng thần hồn tiến hóa nhưng hắn cảm giác năng lực cắn nuốt không tiến hóa.



Thêm một năng lực trị liệu nhưng Tiêu Lãng cảm thấy thật vô dụng, vì đan dược đỉnh cấp cũngcó năng lực kỳ diệu như vậy. Tiêu Lãng thiếu đủ thứ chỉ không thiếu đan dược. Tại Thuấn Phong sơn, Tiêu Lãng lấy được nhiều đan dược từ chỗ Dược Vương Cẩu Họa, đủ cho hắn dùng nửa đời người.



Tiêu Lãng nghĩ đến đan dược chợt nhớ Huyễn ma thú Tiểu Bạch. Trước khi phản quốc Tiêu Lãng không cho Huyễn ma thú Tiểu Bạch đi theo, dù sao hắn rất có thể sẽ chết trong Huyết Vương triều. Tuy nhiên, không thể để Huyễn ma thú Tiểu Bạch lang thang bên ngoài, cuối cùng Tiêu Lãng kêu nó đi tìm Thiên Tầm, mang theo một Tu Di Giới của hắn. Trong Tu Di Giới ẩn chứa nhiều thứ của Tiêu Lãng, nếu hắn không thể quay về thì cho Thiên Tầm xài cũng tốt.



Tiêu Lãng lại suy ngẫm thảo đằng thần hồn, bắt đầu tu luyện chiến kỹ Thiên Ma luyện thể, sau đó tu luyện Huyền khí, rồi lại tu luyện chiến kỹ Thiên Ma luyện thể. Giờ phút này, Tiêu Lãng có cảm giác làm liều, cùi không không sợ lở. Dù sao không sống được bao lâu, không biết có thể đi ra Huyết Vương triều được không, trước tiên luyện thực lực tăng cao rồi tính.



Đến buổi chiều, Tuyết Nhân tộc lại tấn công. Tiêu Lãng đành phối hợp đi giết Tuyết Nhân.



Tuyết Nhân vương bị giết, tường thành đã chỉnh sửa lại, sĩ khí bên Huyết Vương triều hồi phục một chui. Lần lượt đánh lui Tuyết Nhân tộc cộng với Tiêu Lãng và mấy Chiến Hoàng cảnh liên tục giết Tuyết Nhân, dần dần Long Diệu thành nhanh chóng giảm bớt, xem như giữ được Tuyết Nhai thành.



Sau ba ngày, mấy vạn Tuyết Nhân đã biến thành hơn một vạn. Tiêu Lãng có công lớn, một mình giết gần hai vạn Tuyết Nhân. Tuy nhiều Huyết Man tử thầm hận Tiêu Lãng nhưng mặt ngoài đối xử với hắn đàng hoàng, ít nhất trong mắt không trần trụi chán ghét, xem thường.



Thảo đằng thần hồn tiếp tục trưởng thành, sắp đến bốn ngàn thước. Thỉnh thoảng Tiêu Lãng cắn nuốt, ngất xỉu, làm Huyết Khôi thầm cảm kích, lòng cảnh giác yếu bớt nhiều.



Đến ngày thứ năm, Tuyết Nhân tộc ngoài thành ít hơn. Khi không đủ một vạn Tuyết Nhân thì Tuyết Nhân tộc rốt cuộc sợ hãi, bắt đầu rút lui. Mặc dù Tuyết Nhân tộc không có trí tuệ cao nhưng cũng biết tiếp tục công kích thì sẽ toàn quân bị diệt. Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều thở phào, lần này không chỉ giữ gìn trăm vạn dân chúng Tuyết Nhai thành, cũng khiến danh tiếng của gã tăng cao nhiều. Huyết Đế đã chết, Huyết Vương triều cần một hoàng đế mới. Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều là một trong những người dự bị có khả năng nhất nhưng không phải duy nhất.



Ngày thứ sáu, bên Tuyết Hoang thành truyền tin, Các chủ của Thần Hồn các, thành chủ Thần Hồn thành ra tay, một người đè ép hoàng đế Vân Phi Dương, hai trăm vạn đại quân Chiến Vương triều. Chiến Vương triều lui binh.



Tin tức truyền vào Tuyết Nhai thành, mọi người reo hò. Nhiều Huyết Man tử quỳ lạy trên mặt đất, ahst vang, khóc lóc sướt mướt. Nam nhân thô bạo như Huyết Khôi cũng khóc nước mắt nước mũi tèm lem. Tiêu Lãng không biết nên nói cái gì, nhưng nghĩ đến gần đây Huyết Đế chết trận, Huyết Vương triều đại bại, Tuyết Nhân tộc đốt cướp khắp nơi. Có thể tưởng tượng trong lòng đám người Huyết Khôi, Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều chịu áp lực lớn cỡ nào. Giờ phút này, đột nhiên nhận được tin tức bất ngờ như vậy bọn họ không kích động mới là kỳ.



Trong lòng Tiêu Lãng rất tò mò về Các chủ của Thần Hồn các, thành chủ Thần Hồn thành. Người này thật sự mạnh như vậy? Một người có thể ngăn cản nhiều cường giả Chiến Vương triều? Thực lực của Các chủ của Thần Hồn các, thành chủ Thần Hồn thành rốt cuộc đạt đến mức độ kinh khủng cỡ nào?



Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều kêu Huyết Khôi dẫn các cường giả đi những thành khác tiêu diệt Tuyết Nhân tộc. Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều dẫn theo hai hộ vệ Chiến Hoàng cảnh trở về Huyết Đế thành.



Trước mắt Huyết Vương triều tạm an ổn, chờ Huyết Y và Huyết Nô, Huyết Tắc sắp xếp công việc ở Tuyết Hoang thành xong sẽ chạy đi Huyết Đế thành, bắt đầu sắp xếp chuyện Huyết Đế mới đăng cơ. Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều phải nhanh chóng sắp đặt mới có cơ hội lớn leo lên cao.



Tuyết Nhân tộc còn đang đốt cướp mấy chục thành trì phương bắ, nhưng bên Tuyết Hoang thành đã phái nhiều cường giả suốt đêm bay qua, đẩy lùi quân địch không khó, chỉ chờ Tiêu Lãng dẫn đại quân diệt Tuyết Nhân tộc.



Giờ phút này, Tiêu Lãng hơi lo. Nếu Tuyết Nhân tộc bị giết hết thì có khi nào Tiêu Lãng bị diệt khẩu không?


Yêu Giả Vi Vương - Chương #312