Chương 135: Tuyết Nhân vương.



Đệ nhất đại thành phương bắc Huyết Vương triều, Tuyết Nhai thành. Chỗ này bị Tuyết Nhân tộc tàn phá dữ dội nhất. Giờ phút này, nơi đây có mấy vạn Tuyết Nhân tộc đang mãnh liệt tấn công. Mấy vạn Tuyết Nhân tộc bao vây Tuyết Nhai thành đã mấy ngày trời, nhưng Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều trước tiên triệu tập toàn bộ cường giả trấn thủ đế đô chạy tới đây, mấy ngày đại chiến đánh lui vài chục lần Tuyết Nhân tộc tấn công, chỉ mành tro chuông giữ lại Tuyết Nhai thành.



Trong Tuyết Nhai thành có trăm vạn dân chúng, đa phần là lão nhược phụ nữ và trẻ em, một khi thành phá thì trăm vạn dân chúng sẽ trở thành thực vật của Tuyết Nhân tộc, Tuyết Nhai thành biến thành địa ngục trần gian.



Giờ phút này, trong Tuyết Nhai thành chiến đấu rấtk ịch liệt nhưng cường giả chống đỡ Tuyết Nhân tộc tăng thêm hai người. Hai Chiến Hoàng cảnh, một hàng tướng của Chiến Vương triều.



Ầm ầm ầm ầm ầm!



Ầm ầm ầm ầm ầm!



tường thành cao vài trăm thước liên tục bị Tuyết Nhân to lớn va đụng, vô số Huyền khí đao mang bắn ra liên hồi. Tuyết Nhân tộc thi nhau leo lên công kích. Huyết Man tử phát điên, dù thân thể yếu ớt run run, cho dù không còn sót lại bao nhiêu Huyền khí nhưng vẫn liên tục phóng ra Huyền khí đao mang. Bởi vì bọn họ biết nếu để Tuyết Nhân tộc bò lên thì bọn họ, người trong thành chỉ có một con đường chết.



Huyết Mộc và Huyết Khôi đứng bên cạnh Tiêu Lãng, liên tục phóng ra Huyền khí đao mang, mỗi cách một đoạn thời gian sẽ phóng chiến kỹ thần hồn Chiến Quyền thuật giết vài Tuyết Nhân. Nhưng Huyết Mộc và Huyết Khôi luôn để lại một phần linh thức trên người Tiêu Lãng. Chính đại nguyên soái Huyết Y, Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều đều dặn dò Huyết Mộc và Huyết Khôi phải chú ý Tiêu Lãng.



- U u u!



Tuyết Nhân như quái thú lông rậm thỉnh thoảng phát ra từng tiếng hú quái dị, vọt hướng tường thành, vuốt nhọn dễ dàng đâm thủng tường, nhanh chóng trèo lên như vượn khỉ nhanh nhẹn. Tường thành cứng rắn bị vuốt nhọn của Tuyết Nhân dễ dàng đâm thủng, đôi mắt đỏ rực, khí thế cuồng bạo trên người chúng làm toàn thành bao phủ trong không khí nặng nề. Huyết Khôi là Chiến Hoàng cảnh cao giai cũng lộ vẻ mặt trầm trọng.



Nếu nói trong Tuyết Nhai thành có ai nhẹ nhàng nhất thì chỉ mình Tiêu Lãng.



Dân chúng là của Huyết Vương triều, phá thành liên quan gì Tiêu Lãng? Tiêu Lãng chỉ đến giết Huyền thú, bên người còn có hai Chiến Hoàng cảnh bảo tiêu, hắn sợ cái gì?



Thế là Tiêu Lãng nhàn nhã giết Tuyết Nhân tộc, mỗi giết một Tuyết Nhân sẽ kéo xuống lòng đất, nghĩa chính ngôn từ nói sợ độc tố truyền nhiễm, cần phải xử lý trước mới giết tiếp được, còn nói là hắn cần nghỉ ngơi.



Huyết Mộc và Huyết Khôi rất bất mãn Tiêu Lãng tiêu cực lãn công nhưng không dám nói gì thêm. Dù sao bây giờ Tiêu Lãng đang làm việc giúp Huyết Vương triều, hơn nữa hắn giết Tuyết Nhân, cắn nuốt Tuyết Nhân xong tốc độ giết tăng nhanh. Vũ công chúa chỉ hơi có thái độ xấu một chút là Tiêu Lãng chậm tốc độ làm việc ngay, nếu lại đắc tội hắn, hắn không chịu làm thì nhiều Tuyết Nhân như vậy ai đi giết?



Thỏ khôn chết thì chó săn cũng đi đời.



Tiêu Lãng biết rõ đạo lý này nên cố tình khống chế tốc độ giết, trước tiên cắn nuốt để thảo đằng thần hồn màu tím biến dài rồi tính.



Thảo đằng thần hồn màu tím không ngừng cắn nuốt, trưởng thành, chiều dài đã đạt đến mức vô cùng khủng bố. Mỗi Tuyết Nhân ít nhất cỡ bằng cường giả Chiến Suất cảnh. Tuyết Nhân cường đại có thể so với Chiến Suất cảnh, Chiến Tôn cảnh. Thảo đằng thần hồn màu tím nuốt hơn hai ngàn Tuyết Nhân trong tiểu thành, lại biến dài ra vài trăm thước, giờ đã được ba ngàn thước.



Nhưng Tiêu Lãng đã chán chiều dài, bây giờ hắn rất muốn khiến thảo đằng thần hồn màu tím tiến hóa, để chứng minh nó vẫn còn khả năng tiến hóa, nếu không thì thảo đằng này chỉ là đồ bỏ.



Thảo đằng thần hồn màu tím liên tục cắn nuốt cho đến ban đêm, Tuyết Nhân tộc như thủy triều rút lui. Vô số võ giả từ đẳng cấp Chiến Suất cảnh trở lên mệt muốn chết, không rảnh uống miếng nước, toàn bộ gục trên tường thành, ngủ say. Bọn họ biết ngày mai Tuyết Nhân tộc sẽ lại tấn công, phải mau chóng hồip hục thể lực.



Tiêu Lãng đi phủ thành chủ Tuyết Nhai thành. Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều tự mình mở tiệc mời Tiêu Lãng. Tiêu Lãng ăn no uống đả, nói nhảm với Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều nửa canh giờ. Tiêu Lãng càng tăng ác cảm với Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều. Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều đúng là công tử đế đô phúc hắc, mặt ngoài thì đạo mạo trang nghiêm, nội tâm âm hiểm độc ác. Tiêu Lãng đã thấy quá nhiều người như vậy, ghét nhất kiểu người đó.



Ăn uống no đủ, tán gẫu một lúc sau Tiêu Lãng trở về nghỉ ngơi. Huyết Khôi ở viện tử kế bên Tiêu Lãng. Tuy hôm nay Tiêu Lãng không uy mãnh như lần trước nhưng chỉ vài canh giờ đã giết hơn hai ngàn Tuyết Nhân khiến Huyết Khôi vẫn rất niệt tình hỏi han ân cần, còn hỏi Tiêu Lãng có muốn cô nương thị tẩm không.



Tiêu Lãng lắc đầu nguầy nguậy, nghiêm túc từ chối. Không phải Tiêu Lãng chưa từng thấy cô nương của Huyết Vương triều. Trừ cô nương tộc Huyết Đế ra, còn lại cao to thô lỗ, loại hình Tiểu Đao thích. Bộ ngực to cỡ đầu Tiêu Lãng, hắn sợ nếu kêu gái thì người bị chơi chính là hắn.



Tiêu Lãng tu luyện Huyền khí đến nửa đêm, lại tu luyện chiến kỹ Thiên Ma luyện thể hai lần rồi mới ngủ.



Trời vừa sáng Huyết Khôi liền chạy vào kêu Tiêu Lãng làm việc. Tiêu Lãng ăn uống no đủ, quyết định lên tường thành.



- A? Không ngờ có một Tuyết Nhân vương đến.



Tiêu Lãng mới lên tường thành, phóng thảo đằng thần hồn màu tím ra chui xuống dưới đất thì cảm giác không đúng. Một mặt tường thành đang tụ tập bảy, tám Chiến Hoàng cảnh, tình hình chiến đấu siêu kịch liệt. Tiêu Lãng liếc sơ loeèn đoán ra một Tuyết Nhân cao mười thước, khí thế có thể so với Chiến Hoàng cảnh chính là Tuyết Nhân vương. Mắt Tiêu Lãng sáng rỡ.



Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều đứng trên tường thành chỉ huy, vừa nhìn thấy Tiêu Lãng liền sốt ruột nói:



- Tiêu tướng quân, xin hãy mau ra tay, nếu để Tuyết Nhân vương xông tới thì chúng ta không ngăn cản nổi!



Tiêu Lãng không để ý tới Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều, biểu tình nghiêm túc nhìn Tuyết Nhân vương, điều tra xem nó có thần thông gì có thể tổn thương thảo đằng thần hồn màu tím của mình không. Kết quả khiến Tiêu Lãng mừng như điên, bởi vì Tuyết Nhân vương cũng dựa vào thân thể công kích, không có thần thông đặc biệt.



Sau khi xác định, Tiêu Lãng hét to:



- Toàn lực công kích hắn, hấp dẫn sự chú ý của hắn, ta sắp công kích!



Mắt Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều, Huyết Khôi sáng rỡ.



Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều quát to:



- Tất cả mọi người tập trung công kích Tuyết Nhân vương!



Vù vù vù vù vù!



Vô số chiến kỹ thần hồn, Huyền khí đao mang xé gió bay ra. Chiến kỹ thần hồn khác nhau, có thần hồn Huyền thú, thần hồn binh khí. Có một người rất quái dị, thần hồn là cái chuông to. Các loại ảo ảnh thần hồn xông hướng Tuyết Nhân vương khổng lồ. Giờ phút này, không gian khẽ run, hơi thở hủy thiên diệt địa. Tiêu Lãng tin tưởng dù Đông Phương Bạch đứng đó, cứng rắn đỡ sẽ bị trọng thương.



Ầm ầm ầm ầm ầm!



Ầm ầm ầm ầm ầm!



Ầm ầm ầm ầm ầm!



Tiếng nổ liên miên không dứt, màng tai Tiêu Lãng bị chấn đau nhưng hắn chỉ có thể hết sức chăm chú khống chế thảo đằng thần hồn màu tím nhanh như chớp chui ra từ mặt đất, đâm thủng lưng Tuyết Nhân vương, điên cuồng nuốt tim nó.



Kết quả...



Khiến Tiêu Lãng rất là bất đắc dĩ.



Trái tim của Tuyết Nhân vương phòng ngự cực kỳ cường đại, có thể so với thịt Tuyết Nhân cấp thấp. Hơn nữa người Tuyết Nhân vương bùng nổ khí lưu trắng, thảo đằng thần hồn màu tím trúng chiêu, cảm giác bị ăn mòn ngược lại.



Tiêu Lãng hộc bãi máu, mặt biến trắng bệch, té xuống đất. Tiêu Lãng cố nén, khống chế thảo đằng thần hồn màu tím rụt xuống đất, lập tức khoanh chân trên mặt đất tĩnh tọa.



Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều, Huyết Khôi cùng hét to:



- Tiêu tướng quân!



Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều, Huyết Khôi nhìn Tuyết Nhân vương không bị thương, chỉ lắc lư thân thể, biến cực kỳ tức giận bắt đầu công kích, mặt hai người biến trắng bệch.


Yêu Giả Vi Vương - Chương #310