Chương 134: Tuyệt đối không thể giữ người này.



Tiêu Lãng suy yếu mở to mắt, gian nan nói:



- Không... Không có việc gì! Ta không chết được, nhưng mà... Xin khiến tất cả người trong thành rút đi ngay. Thần hồn của ta có kịch độc, Tuyết Nhân... Sắp sinh ra biến dị, sẽ hại chết mọi người!



- A!



Huyết Khôi sợ hãi người run lên.



Huyết Khôi mặc kệ có thật hay không, gã rống to:



- Tất cả mọi người rút ra ngoài thành vạn thước, lập tức!



Huyết Khôi có danh vọng rất lớn trong Huyết Vương triều, đại quân không chút do dự xua đuổi dân chúng bình thường chạy nhanh ra khỏi thành.



Đợi mấy vạn đại quân, hơn mười vạn dân chúng rời đi hết Huyết Khôi mới lên tiếng:



- Tiêu tướng quân, hiện tại làm thế nào?



Huyết Mộc truy sát Tuyết Nhân vừa trở về. Trong thành trì to lớn chỉ còn ba người Tiêu Lãng, Huyết Mộc và Huyết Khôi.



Tiêu Lãng suy yếu mở to mắt, gian nan nói:



- Lập tức kéo toàn bộ xác chết lại một chỗ, ta cần hủy đi chúng tránh cho độc tố khuếch tán, và bổ sung năng lượng. Nếu không thì ta không thể thi triển chiến kỹ thần hồn.



Huyết Khôi hét to:



- Huyết Mộc, ngươi gom hết xác chết lại đây!



Huyết Mộc chớp đôi mắt to như con bò, gật đầu, Huyền khí vờn quanh làm cu ly.



Rất nhanh, một đống xác chết bị gom lại trong quảng trường nhỏ. Tiêu Lãng miễn cưỡng ngồi dậy, bắt đầu khống chế thảo đằng thần hồn màu tím cắn nuốt.



Tiêu Lãng chỉ giả bộ suy yếu. Năng lực cắn nuốt của thảo đằng thần hồn màu tím không phải chiến kỹ thần hồn, căn bản không ảnh hưởng đến Tiêu Lãng. Tiêu Lãng giả bộ là để tạo cảm giác dễ khống chế cho Huyết Khôi, cũng để quang minh chính đại cắn nuốt.



Giết thì đơn giản rồi, Tuyết Nhân tộc giống như Tiêu Lãng đã đoán, hoàn toàn không tổn thương thần hồn, hắn có thể không kiêng nể gì khống chế thảo đằng thần hồn màu tím biến thành ảo ảnh nuốt tim chúng. Dù là võ giả Huyền thú hay quái vật cường đại đến đâu thì khi trái tim bị mất sẽ chết chắc. Thân thể của Tuyết Nhân tộc có sức phòng ngự rất lớn, nhưng không có Huyền khí chiến giáp thì thảo đằng thần hồn màu tím dễ dàng xuyên qua, giết chết chúng.



Giết là chuyện nhỏ, muốn nuốt lại rất khó.



Dù Tuyết Nhân tộc đã chết thì thân thể cứng rắn như sắt thép, Tiêu Lãng nuốt một Tuyết Nhân cấp thấp nhất tốn nửa canh giờ, Tuyết Nhân cường đại càng tốn thời gian hơn. Giờ phút này, Tiêu Lãng giết hơn hai ngàn Tuyết Nhân tộc, hắn phải nuốt mấy ngày mấy đêm.



Tiêu Lãng không ngủ suốt mấy ngày mấy đêm. Huyết Mộc và Huyết Khôi làm bạn bên Tiêu Lãng. Trừ ăn cơm ra, còn lại Tiêu Lãng, hai Chiến Hoàng cảnh Huyết Mộc và Huyết Khôi đều ngồi trước đống xác Tuyết Nhân. Mãi khi xác chất như núi biến thành xương hết Tiêu Lãng mới để lại một câu hồi ngất xỉu.



- Lập tức đốt hết những bộ xương này, nếu không thì sẽ sinh ra ôn dịch!



Ngọn lửa hừng hực cháy. Huyết Mộc và Huyết Khôi ẩn thận mang Tiêu Lãng bay lên lưng con rết bay, hướng tới một tòa thành trì. Mặc dù Huyết Mộc và Huyết Khôi lấy làm lạ, họ không cảm giác trong xác Tuyết Nhân có độc tố, ôn dịch gì. Nhưng Huyết Mộc và Huyết Khôi không dám cãi lời Tiêu Lãng nửa câu, thậm chí nếu ai dám ám sát hắn thì Huyết Mộc và Huyết Khôi sẽ liều mạng bảo vệ.



Bởi vì lúc này Tiêu Lãng là cứu tinh của Huyết Vương triều, ít nhất trước khi Tuyết Nhân tộc bị diệt tộc thì hắn sẽ được bảo vệ, ưu đãi tuyệt đối.



Một tòa đại thành thị gần đó đang bị nhiều Tuyết Nhân tộc công kích. Huyết Mộc và Huyết Khôi bay đến chỗ đó thì Tiêu Lãng đã tỉnh lại, vẻ mặt bất đắc dĩ. Nuốt nhiều Tuyết Nhân vậy mà thảo đằng thần hồn màu tím vẫn không tiến hóa, Tiêu Lãng đâm ra nghi ngờ phải cahưng thảo đằng đã không còn năng lực tiến hóa.



Mặc dù Huyết Mộc và Huyết Khôi thức trăng mấy ngày mấy đêm nhưng vừa bay đến bên trên thành thị liền mnag theo Tiêu Lãng nhảy xuống, vì chiến đấu bên dưới kịch liệt hơn tòa thành trị trước đó.



Thành chưa bị phá, bên trong có vô số cường giả đang thủ thành. Có vài vạn quân đội, mấy trăm cường giả. Thấy Huyết Mộc và Huyết Khôi mang theo một nhân loại nhỏ bé bay đến, vài tên cường giả lập tức tiến lên nghênh đón. Mắt Tiêu Lãng sáng lên, không ngờ thấy một mỹ nữ tuyệt thế.



Nữ nhân khoảng mười bảy, tám tuổi, thấp hơn Tiêu Lãng một chút nhưng trong đám Huyết Man tử cao to vây quanh thì nàng có vẻ rất nhỏ xinh. Làn da của nàng không trắng mềm như tiểu thư Chiến Vương triều, da bnáh mật khỏe mạnh, ngũ quan tinh xảo, không tuyệt mỹ như Vân Tử Sam nhưng không thua gì Đông Phương Hồng Đậu. Dáng người hoàn mỹ, ngực to, eo nhỏ tạo cảm giác kích thích thị giã mãnh liệt.



- Tộc nhân của Huyết Đế?



Tiêu Lãng thầm nghi ngờ. Quả nhiên, Huyết Mộc và Huyết Khôi cực kỳ cung kính một tay che ngực khom người hành lễ với nữ nhân này.



- Bái kiến Vũ công chúa điện hạ!



Không ngờ là công chúa. Tiêu Lãng định hành lễ.



Hỏa Vân đan lạnh lùng nhìn Tiêu Lãng, lên tiếng:



- Vị này chính là tướng quân làm phản Chiến Vương triều đến Huyết Vương triều sao? Mau đi giết Tuyết Nhân. Chỉ cần giết hết Tuyết Nhân bên dưới thì bổn công chúa sẽ trọng thưởng!



Mặt Tiêu Lãng sa sầm, Huyết Mộc và Huyết Khôi vẻ mặt xấu hổ nhưng không tiện nói thêm cái gì.



Vũ công chúa thấy Tiêu Lãng lơ mình thì biến sắc mặt, quát to:



- Còn ngẩn ra làm gì?



Tiêu Lãng lạnh lùng cười:



- Xin lỗi, công chúa điện hạ! Ta đói, không ăn no thì lấy sức đâu giết Tuyết Nhân?



- Muốn chết!



Vũ công chúa bắt lấy trường kiếm trong tay Chiến Vương cảnh đứng cạnh, thoát khỏi một Chiến Hoàng cảnh bảo vệ, hóa thành cái bóng chém vào trán Tiêu Lãng.



Huyết Khôi biến sắc mặt kinh kêu:



- Vũ điện hạ, không được!



Huyết Khôi không dám ngăn cản. Huyết Mộc vẻ mặt sốt ruột. Bọn họ không thể trêu vào công chúa điện hạ này.



Tiêu Lãng không nhúc nhích, lạnh lùng nhìn huyền kiếm ngày càng gần, tỏ rõ không sợ chết.



- Thất muội, lùi xuống!



Bên dưới vang tiếng quát, vài bóng người bay lên. Vũ công chúa nghe thanh âm này thì ngoan ngoãn ngưng lại, hung tợn trừng Tiêu Lãng. Vũ công chúa quay đầu lao xuống dưới thành. Hộ vệ bên cạn vội vàng đuổi theo Vũ công chúa. Một Chiến Hoàng cảnh kiềm vai Vũ công chúa mang nàng đáp xuống dưới.



Huyết Mộc và Huyết Khôi càng cung kính hơn, từ xa hành lễ.



- Bái kiến đại hoàng tử Nhật điện hạ!



Tiêu Lãng nheo mắt lại.



Nhật điện hạ? Huyết Hồng Nhật? Đại hoàng tử của Huyết Vương triều!



Tiêu Lãng được Thanh Minh cho biết nếu Tông chủ của Huyết tông không có ý định để Tam hoàng tử của Huyết Vương triều, Huyết Hồng Nguyệt kế vị thì thanh niên trước mắt, bộ dạng như công tử đại gia tộc Chiến Vương triều tương lai sẽ kế thừa đại thống, leo lên ngôi báu Huyết Đế.



Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều được hai Chiến Hoàng cảnh mang lên trên, nhìn chằm chằm Tiêu Lãng, vẻ mặt thân thiết, tươi cười như huynh đệ ruột nhiều năm không gặp.



Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều cười nói:



- Tiêu tướng quân, thất muội của ta từ nhỏ tính cách đã bướng bỉnh, hơn nữa rất thân với Hồng Nguyệt nên vừa rồi có chỗ đắc tội, xin đừng chê trách. Ngoài ra, ta đại biểu tộc Huyết Đế chính thức hoan nghênh Tiêu tướng quân gia nhập Huyết Vương triều, hứa hẹn sau này sẽ hậu đãi Tiêu tướng quân!



"Tên này diễn kịch giỏi thật."



Mới rồi Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều không xuất hiện, Vũ công chúa diễn trò cười xấu, gã thì làm người tốt, kẻ tung người hứng, cộng với biểu hiện thân thiết của Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều, nếu là người bình thường chắc chắn sẽ cảm động đến rơi nước mắt. Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều không biết Tiêu Lãng có năng lực cảm ứng siêu biến thái, mắt gã lóe sát khí không thể qua mặt Tiêu Lãng được.



Tiêu Lãng biết rõ vào giây phút hắn giết hết Tuyết Nhân tộc là lúc hắn phải chết. Mặc kệ là bản thân hắn, hay người Chiến Vương triều, hay là nghĩa tử của Quân Thần Độc Cô Hành, hoặc là năng lực biến thái của thảo đằng thần hồn màu tím thì chắc chắn Huyết Vương triều sẽ không để lại ẩn hoạn như hắn.



Tiêu Lãng mỉm cười rất chân thành, biểu tình cực kỳ cung kính nói:



- Nhật điện hạ, cảm tạ ngươi hậu đãi, Tiêu ta sẽ cúc cung tận tụy, thề sống chết vì Huyết Vương triều!



Lần này Tiêu Lãng không la đói bụng nữa, theo Huyết Khôi dẫn dắt đi lên tường thành, dốc sức công kích Tuyết Nhân tộc.



Thảo đằng thần hồn màu tím liên tục chui ra, từng Tuyết Nhân gục ngã. Các tướng sĩ cả thành kinh ngạc nhìn. Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều đứng trên đầu tường, mắt chớp lóe nhìn Tiêu Lãng ở phía xa, thảo đằng thần hồn màu tím chui ra khỏi mặt đất.



Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều nói với một Chiến Hoàng cảnh sau lưng mình:



- Thần hồn của người này rất quái dị, nếu có điều gì khác lạ thì kêu Huyết Khôi lập tức đánh chết hắn. Đợi diệt trừ hơn phân nửa Tuyết Nhân tộc liền xử lý hắn đi, tuyệt đối không thể giữ lại người này!


Yêu Giả Vi Vương - Chương #309