Chương 3: Tiêu Lãng.



- Ta phải giết hắn, giết hắn! Phải lấy lại những gì đã mất! Nếu không thì đừng nói là trong võ viện, Tư Đồ Chiến Dã ta không có chỗ đứng trong Dược Vương thành!



Tuy sau khi quyết đấu thì người hùng dũng đi ra chính là Tư Đồ Chiến Dã gã, tuy Tiêu Lãng phối hợp giả bộ bị đánh bầm dập, tuy gã đã lén tẩy sạch chất lỏng vàng dính ở đũng quần, nhưng... Cảm giác bên dưới dính dính và khuôn mặt đầy yêu khí trong não nhắc nhở gã từng giây từng phút hôm nay gã đã gặp khuất nhục lớn cỡ nào.



- Tìm cường giả trong gia tộc ra tay?



Tư Đồ Chiến Dã lập tức phu định suy nghĩ này. Vì Tư Đồ Chiến Dã sẽ không chịu nổi nếu bị gia tộc biết chuyện, ít nhất trong thời gian ngắn gã sẽ không ngẩng đầu lên được.



- Phải rồi, chờ đại công tử trở về, ta thừa cơ châm lửa góp gió, lấy tính tình của đại công tử chắc chắn sẽ giết Tiêu Lãng. Đúng rồi, cứ làm như vậy.



Tư Đồ Chiến Dã vỗ đùi, đặt quyết tâm, lòng trầm tĩnh lại. Tư Đồ Chiến Dã biết rõ tính cách của đại công tử Tư Đồ gia, Tiêu Lãng sẽ không sống yên được bao lâu. Nghĩ vậy, cảm giác khuất nhục trong lòng Tư Đồ Chiến Dã giảm bớt vài phần.



Tiêu Lãng không vào sân, mọi người cảm thấy hắn bị hù đến ngu rồi, tạm thời không mặt mũi thấy ai.



Tiêu Lãng ngồi trong bụi cỏ bên rừng cây nhỏ, khom lưng, miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó, mặt không biểu tình. Nhìn bóng lưng Tiêu Lãng tràn đầy lạc lõng.



Tiêu Lãng phun cọng cỏ đuôi chó ra, hai tay ôm đầu, nằm ngửa trên bãi cỏ nheo mắt nhìn bầu trời xanh thẳm, vẻ mặt chua xót.



- Cái thế giới chán chết này không thể lên mạng, không thể chơi game, không thể xem phim giải trí nước ngoài, suốt ngày cứ ngươi lừa ta gạt, đánh giết, sống chán quá, cực kỳ chán.



Không sai!



Tiêu Lãng là một người trọng sinh, xuyên qua. Trong đời người thống khổ nhất một là ba năm trung học, Tiêu Lãng vượt qua được, cần cù cày bài, núi sách sông chữ, giết ra con đường máu, hoàn mỹ phát huy, ước chừng có thể trăm phần trăm đạt điểm cao. Ai ngờ Tiêu Lãng mới đi ra khỏi trường thi thì tầm mắt tối sầm, phun bãi máu, sau đó đi vào thế giới Thần Hồn đại lục này.



Tiêu Lãng đi tới thế giới này đã mười mấy năm, không thú vị như hắn đã tưởng. Tiêu Lãng cố gắng hơn mười năm, hôm nay thực lực đã cao hơn Tư Đồ Chiến Dã, cuối cùng không thể không ngụy trang thành rùa rút đầu làm hắn rất khó chịu.



- Cuộc sống như con chó thế này khi nào mới tiêu dao tự tại được đây trời?



Tiêu Lãng thở dài thườn thượt, tai hơi nhúc nhích. Lực cảm giác khủng bố của Tiêu Lãng giúp hắn phát hiện có người đang tới gần, khóe mắt phát hiện có váy trắng xuất hiện thì hắn làm ra vẻ mặt cay đắng.



Một thanh âm trong trẻo êm tai vang lên:



- Cái gì là tiêu dao tự tại? Cố gắng cả đời từ võ giả hàn môn nhảy đến vòng võ giả thế gia, có quyền có thế là thật sự tiêu dao sao? Ha ha ha ha ha ha! Đây chỉ là từ một cái lồng nhảy sang lồng khác.



Bộ Tiểu Man chậm rãi đi tới, vẻ mặt cũng cô đơn như Tiêu Lãng, chân mày nhíu lại làm người nhìn đau lòng.



Tiêu Lãng vốn không muốn dây dưa nhiều với hồng nhan họa thủy này, nhưng thấy khuôn mặt tinh xảo có nét ưu thương làm người đau lòng, mắt hắn lóe tia sắc bén.



Tiêu Lãng bản năng tiếp tục bảo:



- Nếu đã vậy thì... Đập vỡ cái lồng đi.



Lời thốt ra khỏi môi xong Tiêu Lãng biết mình đã xúc động, mắt chợt lóe sát sau đó trở về như thường, cẩn thận quan sát Bộ Tiểu Man.



- Đập vỡ? Nói dễ hơn làm.



Vẻ mặt Bộ Tiểu Man không thay đổi, dường như không phát hiện hành động quái dị của Tiêu Lãng. Bộ Tiểu Man lấy từ trong tay áo ra một cái túi tiền vứt kế bên người Tiêu Lãng.



Bộ Tiểu Man lạnh nhạt nói:



- Cầm lấy đi chữa thương, hôm nay do ta đã lỗ mãng, xin lỗi.



Tiêu Lãng ngồi dậy, cầm túi tiền, ngửi mùi hương dịu nhẹ, tâm tình tốt hơn nhiều. Tiêu Lãng cười cười quăng trả túi tiền cho Bộ Tiểu Man.



Tiêu Lãng nói:



- Tuy ta nghèo nhưng chưa đến nỗi cho người ta thương hại.



Bộ Tiểu Man cũng thẳng tính, cầm túi tiền, xoay người đi.



Bộ Tiểu Man đi ra được mấy thước thì ngáoi đầu lại, khẽ thở dài hỏi:



- Đêm hôm đó người cứu ta thật sự không phải là ngươi?



Tiêu Lãng khựng lại, dứt khoát nói:



- Không phải.



- Ta hiểu rồi, đa tạ.



Vẻ mặt Bộ Tiểu Man lộ nét ưu thương, liếc Tiêu Lãng, buông một câu xong đi mất.



Tiêu Lãng nhìn bóng dáng như đóa hoa trắng dần khuất xa, lắc đầu, tiếp tục nằm ngửa trên bãi cỏ.



Tiêu Lãng khẽ thở dài:



- Tuy phượng hoàng nam là con đường tắt nhưng ta không quen ăn nhờ ở đậu! Cũng không có thời gian làm chuyện phong hoa tuyết nguyệt.



….. …. …. …. …..



Cả ngày trời Tiêu Lãng không đi học đường nghe giảng bài, cũng không đi quảng trường luyện tập võ nghệ, một mình một người ngồi trên bãi cỏ bên cạnh rừng cây nhỏ.



Võ giả trong võ viện còn tưởng là Tiêu Lãng không có mặt mũi nhìn người, hoặc là đi trị thương rồi. Ai biết lúc chạng vạng thì Tiêu Lãng xuất hiện, giống đám học sinh, từ bên cạnh cửa viện lấy tọa kỵ của mình trở về nhà.



Viện quy của Phi Tuyết võ viện không khắt khe, chỉ cần không làm trái với mấy quy tắc căn bản, ngươi giao học phí rồi có thể hoàn toàn không cần vào lớp võ viện nghe giảng. Đương nhiên thực lực không đạt đến yêu cầu nhất định, muốn lấy chứng nhận của võ viện là rất khó.



Tiêu Lãng không để ý đến ánh mắt quái dị của nhiều người, cưỡi con lừa nhỏ phong cách độc nhất vô nhị lắc lư đi hướng cửa tây thành. Tốc độ của con lừa rất chậm, Tiêu Lãng đi thẳng hướng tây, mãi đến khi mặt trời lặn, ánh trăng treo cao mới đi tới trấn nhỏ tên Thanh Ngưu nằm ở tây bộ cách Dược Vương thành mười dặm.



Tiêu Lãng không vào Thanh Ngưu Trấn mà đi vào trong sân cũ kỹ nằm ngoài Thanh Ngưu Trấn. Tiêu Lãng vỗ mông con lừa nhỏ, nó tự động đi hướng chuồng ngựa trong sân. Tiêu Lãng đi tới gian nhà gỗ nằm chính giữa sân.



Két két két két két!



Tiêu Lãng chưa đến gần căn nhà thì cửa đã mở ra. Cánh cửa lớn một thước bị một bóng đen to lớn chen đầy. Đó là một thân thể vạm vỡ khiến người sinh ra áp lực, cao hai thước, thật sự là lưng hùm vai gấu, cơ ngực cục cục nhưng cố tình có khuôn mặt măng non, thật mâu thuẫn và quái dị.



- Ca!



Khuôn mặt non nớt nhe răng trắng tinh, cười ngây thơ, hơi ngốc.



Tiêu Lãng mỉm cười, mặt dịu dàng nói:



- Tiểu Đao, luyện công xong.



Tên ngốc gật đầu, tránh sang bên. Tiêu Lãng đi vào. Tiêu Lãng thấy trong ánh nến mập mờ có một bóng dáng xanh nhạt, nụ cười càng dịu dàng hơn.


Yêu Giả Vi Vương - Chương #3