Chương 104: Ác ma.



- A! Tiêu Lãng!



- Là Tiêu Lãng, giết hắn. Giết Tiêu Lãng!



Tiêu Lãng chạy được nửa đường hì lộ thân hình ra. Tiêu Lãng mặc y phục Võ Sĩ, tay cầm một thanh Huyền khí. Huyền khí vận chuyển, người Tiêu Lãng tràn ngập sát khí, mắt lạnh như băng vạn năm. Tiêu Lãng giống ma thần vọt hướng mấy chục người. Tiêu Lãng hồi phục khuôn mặt cũ, mọi người có mặt tại đây đều trông thấy tranh vẽ hắn. Một Chiến Tôn cảnh hét to lên. Tả Minh, công tử của Tả gia con ngươi co rút, kinh khủng kêu lên, tựa như con vịt bị bóp cổ, tiếng hét sắc nhọn cực kỳ chói tai trong trời đêm.



Vô số Huyền khí đao mang hình nửa vầng trăng xé gió bay tới. Xung quanh doanh trướng có hơn năm mươi Chiến Suất cảnh, hai Chiến Tôn cảnh. Mấy chục Huyền thú đao mang xé gió bay đến, thanh thế mạnh mẽ, chiếu sáng sơn cốc.



Bọn họ không hiểu, rõ ràng Tiêu Lãng bị cường giả Tả gia truy sát ở bên ngoài vì sao hắn xuất hiện trong sơn cốc được? Bọn họ cũng không biết tại sao Tiêu Lãng có thể lặng lẽ lẻn vào. Bọn họ chỉ biết là người họ tìm kiếm mấy tháng rốt cuộc xuất hiện, cho nên họ dốc hết sức tranh thủ một chiêu giết Tiêu Lãng.



Nhiều Huyền khí đao mang như vậy, không ai tin tưởng Tiêu Lãng có thể đến gần bọn họ. Chỉ cần họ không ngừng phóng ra Huyền khí, câu giờ đến khi võ giả truy sát bên ngoài trở về là Tiêu Lãng chết chắc.



Nhưng mà...



Tiêu Lãng không lùi, hắn như dã thú giận dữ xông vào mọi người, nghênh đón mấy chục Huyền khí đao mang.



Trong một giây Tiêu Lãng cưỡng ép tăng tốc, di chuyển sang trái một thước, né tránh Huyền khí đao mang. Tiêu Lãng dùng thân thể cứng rắn đỡ ba Huyền khí đao mang sức yếu hơn chút.



Mắt thấy ba Huyền khí đao mang sắp chém trúng Tiêu Lãng, mắt Tả Minh, công tử của Tả gia sáng rực lên. Huyền khí chiến giáp xanh ngoài người Tiêu Lãng sáng lên.



Ầm ầm ầm ầm ầm!



Ba Huyền khí đao mang mạnh đập vào Huyền khí chiến giáp của Tiêu Lãng, làm thế xông tới khựng lại. Huyền khí chiến giáp khẽ run lên, tùy thời vỡ nát.



Trong mắt mọi người tràn ngập kinh ngạc sau đó là kinh khủng. Tả Minh, công tử của Tả gia lập tức lùi nhanh ra sau.



Huyền khí chiến giáp!



Không ngờ Tiêu Lãng đạt đến Chiến Tôn cảnh, tuy ba Huyền khí đao mang suýt đánh nát Huyền khí chiến giáp của hắn nhưng nó vẫn chưa vỡ. Giờ phút này, Tiêu Lãng cách đám người chỉ hơn ba mươi thước.



Tiêu Lãng có được thảo đằng thần hồn màu tím khủng bố có thể nuốt thân thể người, bọn họ biết rõ điều đó. Cho nên Tả Minh, công tử của Tả gia thụt lùi, mọi người lập tức phản ứng lại, nhanh chóng lùi theo. Mấy chục người hỗn loạn.



Tiêu Lãng chờ đợi giờ phút hỗn loạn này.



Mọi bố cục của Tiêu Lãng là vì giờ phút này.



Thật ra Tiêu Lãng có một cách cực kỳ đơn giản là từ dưới lòng đất tập kích Tả Minh, công tử của Tả gia, Tả Hi, tiểu thư của Tả gia, giết hai người xong lập tức chạy trốn. Nhưng như vậy sẽ lộ ra bí mật Yêu Tà chính là Tiêu Lãng. Cho nên tối nay Tiêu Lãng sắp xếp rất nhiều, chỉ có một mục đích, giết hết người trong sơn cốc.



Kế điệu hổ ly sơn lừa đi đa số võ giả Tả gia. Tiêu Lãng quang minh chính đại xuất hiện, lợi dụng Huyền khí chiến giáp cứng rắn đỡ Huyền khí đao mang là vì khiến người Tả gia kinh khủng, do đó xuất hiện hỗn loạn trong thời gian ngắn.



Nước đục dễ bắt cá nhất, hỗn loạn là dễ giết người nhất.



Thảo đằng thần hồn màu tím biến thành ảo ảnh chợt chui ra từ lòng đất, chui ra từ đám đông hỗn loạn, sau đó... Quét qua mấy chục người.



Trong sơn cốc chỉ có hai Chiến Tôn cảnh, còn lại đều là Chiến Suất cảnh. Thảo đằng thần hồn màu tím chui ra dài cỡ vài trăm thước, dễ dàng quấn mấy chục người.



- A!



- Cứu mạng...



- A!



Tiêngs hét liên tục vang lên. Hai Chiến Tôn cảnh và mấy người chạy nhanh, mới đụng độ đã có vài chục người ngã gục trong vũng máu. Quan trọng nhất là hơn ba mươi người thành máu loãng, biến thành bộ xương. Còn có hơn mười người bị thương ngã xuống đất, liên tiếp la hét.



Năng lực cắnn uốt của thảo đằng thần hồn màu tím không tăng mạnh nhưng nó biến dài ra. Có lẽ đối phó với Chiến Tôn cảnh thì nó trong phút chốc không có cách nào, nhưng đói diện Chiến Suất cảnh không có Huyền khí chiến giáp bảo hộ thì thảo đằng thần hồn màu tím cực kỳ hung tàn, chỉ cần bị quấn lấy, không chết cũng trọng thương.



Vù vù vù vù vù!



Trong hỗn loạn, vài Huyền khí đao mang bắn ra. Người Tiêu Lãng khẽ run lên, trong óc đau nhức. May mắn đau đớn này chỉ là chuyện nhỏ so với lúc tu luyện Thiên Ma luyện thể. Tiêu Lãng lập tức khống chế thảo đằng thần hồn màu tím rụt xuống đất.



Tình hình bây giờ giống như địa ngục. Tả Minh, công tử của Tả gia và sáu, bảy Chiến Suất cảnh vội vã thụt lùi ra sau. Trên mặt đất toàn là bộ xương, võ giả bị thương nặng. Chỉ có hai Chiến Tôn cảnh bình yên vô sự. Hơn mười võ giả bị nuốt đùi, cánh tay, vai, té lăn dưới đất lớn tiếng hét.



- A...



trong một danh trướng, một bóng hình yêu kiều chợt xuất hiện, mặc đồ ngủ màu hồng, chính là Tả Hi, tiểu thư của Tả gia vì mệt mỏi nên ngủ sớm. Tả Hi, tiểu thư của Tả gia bị tiếng hét đánh thức, chạy ra daonh trướng vừa lúc thấy hình ảnh như địa ngục này.



- Tiêu Lãng, là Tiêu Lãng, người đâu, mau giết chết ác ma này!



Khi Tả Hi, tiểu thư của Tả gia di chuyển ánh mắt nhìn thấy Tiêu Lãng ở phía xa thì con ngươi co rút, kinh khủng hét thất thanh, thanh âm còn chói tai hơn cả Tả Minh, công tử của Tả gia.



Vù vù vù vù vù!



Hai Chiến Tôn cảnh liếc nhau, không chạy hướng Tả Minh, công tử của Tả gia, Tả Hi, tiểu thư của Tả gia mà xông về phái Tiêu Lãng. Bọn họ rất thông minh, biết giờ phút này chỉ có bám Tiêu Lãng, chờ viện quân đi ra ngoài truy sát trở về, nếu không thì mọi người phải chết.



Tiêu Lãng không để ý đến hai Chiến Tôn cảnh, cũng không quan tâm Tả Hi, tiểu thư của Tả gia hét chói tai nhục mạ mình. Thảo đằng thần hồn màu tím chợt lóe, nuốt hết hơn mười võ giả bị trọng thương trong vũng máu.



Vù vù vù vù vù!



Hai Huyền khí đao mang xé gió bay đến, cường giả Chiến Tôn cảnh phóng ra Huyền khí đao mang có uy lực hùng hồn và cực nhanh. Cảnh giới của Tiêu Lãng đạt đến Chiến Tôn cảnh, tốc độ phản ứng nhanh hơn trước gấp mấy lần, thân thể dễ dàng lắc người né tránh. Huyền khí đao mang cường đại chém mặt đất thành hai khe nứt, cát bụi bay đầy.



Rào rào!



Giờ phút này, bỗng có hơn mười người từ trên trời giáng xuống, họ mới lên đỉnh núi tra xét chợt phát hiện bên dưới khai chiến, vội vã chạy xuống dưới.



Bọn họ ở giữa không trung, từ bốn phương tám hướng bắn ra từng Huyền khí đao mang, như quả bom oanh tạc hướng Tiêu Lãng.



Tiêu Lãng không thèm nhìn công kích từ không trung, khống chế thảo đằng thần hồn màu tím hóa thành thực thể đuổi theo một Chiến Tôn cảnh. Thảo đằng thần hồn màu tím phá đất vươn lên quấn Chiến Tôn cảnh, mạnh kéo xuống dưới trăm thước chôn sống.



Tả Hi, tiểu thư của Tả gia thần kinh hú hét:



- Yêu quái, quái vật, ác ma! Tiêu Lãng, ngươi không chết tử tế được!



Mặt Tả Hi, tiểu thư của Tả gia sợ hãi trắng bệch, không chạy tốn giống Tả Minh, công tử của Tả gia mà run lẩy bẩy, không ngừng chửi mắng.



Có một Chiến Tôn cảnh bị hù sợ người run lên, đứng lại, kinh khủng nhìn hố sâu trên mặt đất. Một người sống tại sao bỗng nhiên biến mất? Đây là yêu pháp gì?



Người ở trên bầu trời thấy rõ ràng là thảo đằng thần hồn màu tím vướn lên kéo Chiến Tôn cảnh xuống đất.



Một Chiến Tôn cảnh quát to:



- Tả Khố, cẩn thận!



Nhưng Chiến Tôn cảnh đó cảnh báo quá muộn. Tiêu Lãng nhân lúc gã kinh ngạc, lập tức khống chế thảo đằng thần hồn màu tím kéo Chiến Tôn cảnh Tả Khố xuống lòng đất trăm thước, trực tiếp chôn sống.



Tiêu Lãng trễ một lúc, Huyền khí đao mang đã từ trên trời giáng xuống. Vô số Huyền khí đao mang cường đại ẩn chứa năng lượng to lớn làm người Tiêu Lãng run lên.



Tiêu Lãng làm động tác khó coi, lăn trên mặt đất như con lừa, tựa như tránh né mưa bom bão đạn. Tiêu Lãng né Huyền khí đao mang rít gào từ bốn phương tám hướng giữa không trung chém xuống.



Người Tiêu Lãng nhanh như chớp lăn qua lăn lại trên mặt đất, cuối cùng lăn hướng Tả Hi, tiểu thư của Tả gia, bởi vì Huyền khí đao mang bên nàng ít nhất.



Hơn mười Huyền khí đao mang hình nửa vầng trăng oanh tạc, sơn cốc vang tiếng nổ liên miên. Mặt đất thủng lỗ chỗ, hố sâu, khe rãnh. Huyền khí chiến giáp của Tiêu Lãng bị tạc nổ, người bị thương nhiều chỗ, máu tươi đầm đìa, ngã trên mặt đất không biết sống chết.


Yêu Giả Vi Vương - Chương #276