Chương 82: Sách lược của Tả gia.



Sưu tầm:*



Trong viện Tả gia Thanh Y thành, Tả Bình Bình, Tả Sâm, gia chủ của Tả gia, trưởng lão của Tả gia nghe xong Tả Kiếm kể quá trình quyết đấu với Tiêu Lãng, ba người nhíu chặt mày. Trong mắt Tả Bình Bình lạnh băng và nghi ngờ.



Tả Sâm, gia chủ của Tả gia do dự hỏi:



- Xúc tua quái vật? Rất dài? Yêu Tà còn có thể ẩn thân?



Ba người, bao gồm Tả Bình Bình đều chưa từng nghe nói về thủ đoạn kiểu này của Tiêu Lãng.



Tả Bình Bình chợt mở miệng hỏi:



- Trinh sát đi điều tra A Lý Sơn tộc đã gửi tin về chưa?



- Chắc đã có tin rồi, ta đi nhìn xem quyển tông.



Trưởng lão của Tả gia lập tức khom người rời đi.



Một lát sau trưởng lão của Tả gia trở lại báo cáo:



- Đã có tin tức truyền đến, sâu trong Man di sơn mạch đúng là có A Lý Sơn tộc, nhưng Trinh sát gia tộc không dám vào sâu vì bên trong có Huyền thú cường đại. Bọn họ tìm hiểu trong nhiều trại Man di được biết A Lý Sơn tộc rất cường đại, là vương tộc Man di sơn mạch. Nghe nói tộc trưởng, đại tế ti của bọn họ rất cường đại, có được thần thông quỷ dị, có thể hủy thiên diệt địa, rất có thể chính là vu thuật mà Yêu Tà sử dụng.



Tả Bình Bình nhíu chặt mày. Tả Kiếm không chỉ thua quyết đấu mà còn tương đương chọc đối thủ mạnh mẽ cho Tả gia, điều này làm bà rất nhức đầu.



Trưởng lão của Tả gia liếc trộm Tả Bình Bình, lại báo cáo:



- Tộc trưởng, sáng sớm Quân Thần công bố chiêu Yêu Tà làm nghĩa tử, mới rồi tin tức từ đế đô truyền về, Tiêu Lãng lại xuất hiện ở Tử Vong sơn mạch, giết mấy Trinh sát của gia tộc.



Tả Sâm, gia chủ của Tả gia nhướng mày, thân thể run lên, đột nhiên mở miệng nói:



- Độc Cô Hành muốn chiêu Yêu Tà làm nghĩa tử? Rất đáng ngờ! Thời gian Yêu Tà xuất hiện tại Bắc Cương cũng đáng nghi. Tộc trưởng nói xem Yêu Tà có khả năng là Tiêu Lãng không?



Tả Sâm, gia chủ của Tả gia thốt lời làm Tả Kiếm, trưởng lão của Tả gia chấn động.



Mắt Tả Bình Bình lóe tia sáng, sau đó phất tay nói:



- Chắc là không phải. Tiêu Lãng có thần hồn là thảo đằng, có thể tập kích giết Chiến Vương cảnh. Nếu như là Tiêu Lãng, trong cục diện ngày hôm qua rất có thể Tả Kiếm đã chết. Hơn nữa thần hồn của Tiêu Lãng công kích có đặc điểm rất đặc biệt, không ai bắt chước được.



Tả Sâm, gia chủ của Tả gia, trưởng lão của Tả gia gật gù, cục diện đêm qua nếu thật sự là Tiêu Lãng thì lúc này Tả Kiếm đã là bộ xương khô.



Tả Kiếm vẫn nghi ngờ nói:



- Đêm qua xúc tua công kích ta có màu tím, phải chăng là thảo đằng thần hồn màu tím của Tiêu Lãng?



- Ngu xuẩn!



Tả Bình Bình tức giận quát mắng:



- Thảo đằng là thần hồn, thần hồn có thể thực thể kéo ngươi xuống lòng đất được sao? Thanh Y thành cách Tử Vong sơn mạch trăm vạn dặm, hắn biết phân thân sao? Đêm qua bay đi Tử Vong sơn mạch? Đồ ngu xuẩn phế vật óc heo nhà ngươi, thành sự không đủ bại sự có thừa!



Tả Kiếm ngạc nhiên, không dám thở mạnh, mặt ủ rũ, chán nản. Quyết đấu đêm qua đả kích Tả Kiếm rất lớn, Giờ phút này, bị Tả Bình Bình mắng, Tả Kiếm rất xấu hổ. Tả Sâm, gia chủ của Tả gia, trưởng lão của Tả gia cũng không nghi hoặc nữa, chỉ lo lắng nhìn Tả Kiếm.



Tả Bình Bình đứng dậy, càng lúc càng tức giận, bà trừng Tả Kiếm.



Tả Bình Bình ra lệnh:



- Đều là phế vật. Tả Minh, Tả Hi đắc tội Tiêu Lãng, ngươi thì đắc tội Yêu Tà. Tả gia sớm muộn gì thua trong tay các ngươi. Đừng đi thu săn nữa, cút về Phong Hỏa thành, ngoan ngoãn tu luyện đi. Khi nào tiêu trừ tâm ma, ổn định tâm tình thì trở ra. Nếu đời này ngươi không có đột phá thì chết già ở Phong Hỏa thành luôn đi!



Tả Kiếm ngoan ngoãn đi ra ngoài, theo hộ vệ gia tộc đưa ngựa rời khỏi Thanh Y thành, đi Phong Hỏa thành nơi Tả gia khống chế để bế quan. Ở Tả gia thì Tả Bình Bình nhất ngôn cửu đỉnh, có được quyền uy tối cao, không ai dám phản bác, chống lại.



Tả Sâm, gia chủ của Tả gia nhìn theo nhi tư rời đi, không dám nói nửa câu.



Trưởng lão của Tả gia bất nhẫn nói:



- Tộc trưởng, thế này có phải là đè ép Tả Kiếm quá không? Nếu hắn thật sự không phấn chấn lên được thì rắc rối.



Tả Bình Bình liếc trưởng lão của Tả gia:



- Đè ép quá mức? Ngươi thì biết gì?



Tả Bình Bình khẽ thở dài:



- Tâm cao khí ngạo, lần này thất bại là việc tốt với hắn. Nếu Tả Kiếm có thể bước ra khỏi ảm ảnh trong lòng thì hắn sẽ có cơ hội lên đỉnh cao cường giả. Nếu không thì lây tính cách của Tả Kiếm, dù tu luyện thành cường giả thì cuối cùng cũng là một con đường chết!



Tả Sâm, gia chủ của Tả gia đăm chiêu. Trưởng lão của Tả gia đồng ý suy nghĩ của Tả Bình Bình, gật gù.



Tả Bình Bình trầm ngâm giây lát lại lần nữa ra lệnh:



- Tiếp tục tra tìm Tiêu Lãng, tìm đến chỗ hắn ẩn thân liền báo lại. Đừng đụng vào Yêu Tà, lôi kéo là chính, ít nhất khiến hắn không đối địch với Tả gia. Ngày nào Độc Cô Hành còn là nguyên soái thì ngày đó không thể đụng vào hắn!



….. …. …. …. …..



Bên ngoài phủ đệ của Đông Phương Bạch, Tiêu Lãng nghênh ngang cưỡi chiến mã, dẫn vài trăm hộ vệ đi đến. Đêm qua bận rộn một đêm, hôm nay tinh thần Tiêu Lãng vẫn sáng láng, rất hưng phấn.



Bởi vì Quân Thần Độc Cô Hành công khai tuyên bố tuyển nhận hắn làm nghĩa tử, hơn nữa quyết định sắc lập hắn thành Phiêu Kỵ tướng quân.



Mặc dù Tiêu Lãng không biết Quân Thần Độc Cô Hành làm như vậy có khiến người nghi ngờ không nhưng đầu óc của gã tốt hơn hắn nhiều, cộng với đêm qua Thanh Minh mang hắn lại đi Tử Vong sơn mạch, hắn yên tâm nhiều.



Rốt cuộc thì Tiêu Lãng đã có thân phận siêu nhiên, có cơ hội công khai theo đuổi Đông Phương Hồng Đậu.



Quân Thần Độc Cô Hành là vị vua không ngai tại Bắc Cương, thân phận nghĩa tử của Quân Thần đủ cho hắn xứng với Đông Phương Hồng Đậu.



Cửa Đông Phương gia mở rộng, mặc dù Tiêu Lãng bị Quân Thần Độc Cô Hành chiêu lãm nhưng Đông Phương gia vẫn cho ra đủ thành ý, một trưởng lão đích thân tiếp đại.



Tiêu Lãng theo trưởng lão Đông Phương gia dẫn dắt bái kiến gia chủ của Đông Phương gia, phụ thân của Đông Phương Hồng Đậu, Đông Phương Nhất Nhật. Hiển nhiên Đông Phương Nhất Nhật không biết thân phận thật của Tiêu Lãng, đối xử với hắn không lạnh không nhạt , khách sáo mấy câu rồi sai người dẫn hắn bái kiến Đông Phương Bạch.



Đông Phương Bạch đuổi thị nữ đi, trên mặt không có nụ cười, ngược lại rất là nghi hoặc hỏi:



- Tiểu tử, Độc Cô Hành đang làm cái gì vậy? Công khai tuyển nhận ngươi làm nghĩa tử, như vậy rất dễ khiến người liên tưởng đến thân phận thật của ngươi.



Tiêu Lãng thầm giật mình, hắn không đoán sai, Đông Phương Bạch đã nhận ra thân phận của hắn. Không biết là Đông Phương Hồng Đậu nói hay Đông Phương Bạch tự mình nhận ra.



Tiêu Lãng cười khổ nói:



- Ta cũng không biết nghĩa phụ nghĩ sao. Phải rồi, sao quốc sư biết thân phận thật của ta? Là Hồng Đậu nói cho người biết sao?



Đông Phương Bạch không trả lời, ngược lại hỏi:



- Đêm qua ngươi quyết đấu với Độc Cô thúc thúc có bị lộ thân phận không? Hoặc lộ thảo đằng của ngươi? Ngươi thật sự có được vu thuật?



Tiêu Lãng biết Đông Phương Bạch lo lắng điều gì, nhíu mày nói:



- Thảo đằng của ta biến dị , hiện tại có thể biến thành thực thể, biến rất dài. Còn về vu thuật thì tất nhiên là giả, ta dùng thảo đằng biến dĩ dệt ra. Đêm qua ta không có sử dụng năng lực cắn nuốt, còn về Tả Kiếm có phát hiện không, hoặc lúc này Tả gia có nghi ngờ hay không thì ta không biết.



- Biến dị? Ngươi phóng thảo đằng ra cho ta xem thử.



Đông Phương Bạch rất ngạc nhiên, thấy trong mắt Tiêu Lãng do dự thì ngẩn ra, nói:



- Yên tâm, chuyện này ta không nói cho ai, kể cả Hồng Đậu. Chỗ này không có ai, ngươi cứ phóng ra đi.



Tiêu Lãng trầm ngâm một chút, quyết tâm tin tưởng lão nhân này, bởi vì lão là gia gia của Đông Phương Hồng Đậu. Tiêu Lãng kêu gọi thần hồn, lập tức một khúc thảo đằng nhanh chóng từ sau lưng hắn hỏa thành ảo ảnh rồi biến thực thể, ngừng giây lát sau lại như tia chớp rút về.



Đông Phương Bạch nhìn con ngươi co rút, đăm chiêu hỏi:



- Độc Cô Hành biết thảo đằng của ngươi có thể hóa thành thực thể đúng không?



Tiêu Lãng gật đầu, nói:



- Biết, đêm hôm qua Quân Thần có hỏi kỹ càng về quá trình chiến đấu, Thanh Minh cũng biết.



Đông Phương Bạch cười to bảo:



- Ha ha ha ha ha ha!



Đông Phương Bạch vuốt râu hoa râm, hớn hở nói:



- Được rồi, về sau ngươi yên tâm chơi với thân phận Yêu Tà đi, sẽ không ai chất vấn thân phận của ngươi. Thần hồn đều là ảo ảnh, chỉ cần thảo đằng của ngươi không lộ ra thần thông cắn nuốt trước mặt người ngoài thì sẽ không ai chất vấn thân phận của ngươi.


Yêu Giả Vi Vương - Chương #254