Thần Hồn đại lục phát đạt võ lực, người người tu võ. Dù là Chiến Vương triều hay Huyết Vương triều, Võ Vương triều đều tranh luận về trị văn hay trị võ hơn một ngàn năm nay. Huyết Vương triều rất đơn giản, luôn là võ trị, ai không phục thì giết không tha. Gần trăm năm nay Chiến Vương triều mới hưng thịnh, không chỉ vì các cường giả cảm thấy quản lý thành trì, con dân rắc rối mà nguyên nhân chủ yếu là tạo thành tình huống chuyên quyền vô pháp, xem mạng người như cỏ rác. Võ giả thế gia vô pháp vô thiên, võ giả hàn môn như con chó hoang. Hai phe mâu thuẫn càng lúc càng kịch liệt, trong vương triều có dấu vết rạn nứt.
Không phải cường giả Chiến Vương triều không thể đàn áp bạo động, nhưng Huyết Vương triều như hổ rình mồi, một khi nội bộ Chiến Vương triều bất ổn thì dễ dàng bị Huyết Vương triều thừa cơ diệt quốc. Một khi hoàn toàn hỗn loạn, cho dù Tử Vong sơn mạch có thực lực nghịch thiên cũng không cứu vớt được gì. Cho nên đại nhân vật Chiến Vương triều mới nêu ra cách văn trị ôn hòa chút.
Nhưng kiểu văn trị này đụng chạm lợi ích của võ giả thế gia, bị phản đối kịch liệt. Nhìn từ năm đại học sĩ ban lệnh không thông là biết, muốn mở rộng văn trị là rất khó khăn. Cho dù mở rộng thì ai bảo đảm những vị quan này sau khi có quyền lực sẽ không làm loạn?
Tiêu Lãng so sánh rất thô tục, làm mấy tiểu thư đỏ mặt tía tai. Nhưng lời nói thô tục, đơn giản lại ẩn chứa chân lý sâu xa, bởi vậy mọi người mới rung động, mắt Vân Tử Sam sáng ngời.
Điều này không quan hệ văn trị, võ trị mà là quyền lực tụ tập vào tay một người sau đó chia ba, giám thị, kiềm chế lẫn nhau, vậy là có thể giải quyết vấn đề từ bản chất rồi.
Lý luận mới mẻ biết bao, không ngờ Man di này có cách nghĩ xuất sắc như vậy. Vấn đề làm biết bao trí giả, học sĩ đau đầu hơn một ngàn năm qua bị hắn nói mấy câu đã giải quyết.
Trà Mộc cười hì hì, bây giờ gã đã khẳng định đây chính là Tiêu Lãng thật sự. Nếu không phải Tiêu Lãng thì ai có thể tưởng tượng ra lý luận kỳ diệu như vậy? Đệ nhất tài tử thiên cổ quả nhiên danh bất hư truyền.
Mắt Vân Tử Sam nóng cháy nhìn Tiêu Lãng, cười ngọt ngào, lại mở miệng nói:
- Yêu Tà thiếu tộc trưởng có thể nói kỹ hơn không? Điều này đối với vương thất, vương triều ta rất quan trọng. Nếu cách của ngươi có thể dùng thì chính là công lớn, đủ lưu danh thiên cổ!
Nghịch Thương vẻ mặt phấn chấn, kích động nói:
- Đúng vậêu Tà huynh nói một lời hơn đọc sách mười năm. Mau nói đi, chúng ta rửa tai lắng nghe!
Tiêu Lãng ngạc nhiên, hắn chỉ thuận miệng nói đã khiến mọi người phản ứng lớn như vậy? Tiêu Lãng thì biết cái gì đạo trị quốc, Tiêu Lãng tùy tiện nói linh tinh mấy câu lừa dối qua. Tiêu Lãng không muốn nói nhiều, vì nhiều lời sẽ lỡ mồm, bị người nhìn thấu thì không hay.
Chính lúc này, bên ngoài vang lên tiếng hộ vệ thông báo:
- Đông Phương tiểu thư đến!
Mọi người nâng cao tinh thần. Nghịch Thương, hai công tử Bắc Cương mắt sáng lên. Đông Phương Hồng Đậu luôn đóng cửa không ra ngoài làm bạn bên Đông Phương Bạch bây giờ nàng đến quân doanh?
Nghịch Thương, hai công tử Bắc Cương lập tức đứng dậy, trừ Vân Tử Sam ra những người khác đều đứng lên nghênh đón đệ nhất tiểu thư Đông Phương gia.
Bề ngoài Tiêu Lãng háo sắc, đáy mắt lóe tia hân hoan. Đã lâu rồi Tiêu Lãng không thấy đóa hoa hồng đỏ, không biết nàng có khỏe không?
Một áng mây hồng bay vào, y phục Võ Sĩ dán sát người thêu hoa bao bọc thân thể hoàn mỹ, áo choàng màu trắng khiến làn da ngọc càng mềm mại. Kí chất ung dung hoa quý, nụ cười mỉm chi, ánh mắt tự tin mà dịu dàng, Đông Phương Hồng Đậu biểu hiện ra khí chất bất phàm, yểu điệu hơn mấy tháng trước nhiều.
Dường như Long Nha Phỉ Nhi rất thân với Đông Phương Hồng Đậu, người thứ nhất chạy lên nghênh đón, nhiệt tình nắm tay nàng.
- Hồng Đậu tỷ tỷ!
Long Nha Phỉ Nhi, Đông Phương Hồng Đậu đều mặc đồ đỏ, vóc dáng cực kỳ hấp dẫn, đứng chung một chỗ làm đám nam nhân nhìn hoa cả mắt.
Tiêu Lãng thấy Đông Phương Hồng Đậu liếc mình một cái thì rũ mi mắt xuống không dám nhìn lâu. Có vẻ như Đông Phương Hồng Đậu không thấy Tiêu Lãng, nàng thân thiết chào hỏi Long Nha Phỉ Nhi, Vân Tử Sam, các vị công tử.
Đông Phương Ngạo Nhiên cười nói với Đông Phương Hồng Đậu:
- Đường muội ngồi chỗ này đi.
Đông Phương Ngạo Nhiên chỉ vào vị trí bên cạnh. Nghịch Thương ngồi kế bên mặt đỏ rần, ai cũng có lòng thích cái đẹp. Rõ ràng Đông Phương Ngạo Nhiên muốn tác hợp cho Nghịch Thương, Đông Phương Hồng Đậu.
Đông Phương Hồng Đậu mỉm cười chỉ vào vị trí bên cạnh Long Nha Phỉ Nhi, nói:
- Ta và Phỉ Nhi muội muội đã lâu không gặp, ta sẽ ngồi bên này.
Thấy Đông Phương Hồng Đậu ngồi bên cạnh Long Nha Phỉ Nhi, bên người là Man di thô bỉ Yêu Tà, Nghịch Thương và hai công tử Bắc Cương thầm ghen tỵ, khó chịu nhưng đành nhịn.
Mặc dù cách Đông Phương Hồng Đậu xa nửa thước nhưng Tiêu Lãng ngửi được mùi hương từ người nàng, hắn rất thích. Tiêu Lãng khép hờ mắt uống mỹ tửu, say mê.
Vân Tử Sam nói chuyện với Đông Phương Hồng Đậu vài câu xong lại nhắc đến Tiêu Lãng:
- Yêu Tà thiếu tộc trưởng, xin nói tiếp đi, Tử Sam rất muốn nghe cao kiến trị quốc của các hạ!
Trong phút chốc ánh mắt mọi người từ người Đông Phương Hồng Đậu chuyển tới chỗ Tiêu Lãng. Đông Phương Hồng Đậu hơi bất ngờ, nhỏ giọng hỏi 4đế đô. Trong mắt Đông Phương Hồng Đậu tràn ngập kinh ngạc nhìn Tiêu Lãng.
Cảm nhận được mắt Đông Phương Hồng Đậu lóe tia gian xảo, Tiêu Lãng làm bộ tùy ý liếc qua. Ánh mắt hai người giao nhau, Tiêu Lãng biết ngay Đông Phương Hồng Đậu cực kỳ chắc chắn hắn chính là Tiêu Lãng. Đông Phương Hồng Đậu làm vẻ mặt ngây thơ, làm bộ như lần đầu thấy Tiêu Lãng khiến hắn thầm khâm phục.
"Cô nàng này không đi diễn kịch thật phí của trời."
Tiêu Lãng quyết tâm không nói nhiều, lập tức từ chối:
- Ha ha ha ha ha ha! Công chúa điện hạ nói đùa, kẻ hèn này là người thô kệch, làm gì biết kế sách trị quốc. Mới rồi chỉ nói lung tung, đừng tưởng thật.
Mọi người thấy kiên quyết nói thì mắt tối sầm, Vân Tử Sam tràn đầy thất vọng. Mặc kệ Tiêu Lãng có phải là người thô kệch hay không, hắn không hiểu thật hay là không muốn nói thì bọn họ không tiện cưỡng ép.
Không ngờ giờ phút này Đông Phương Hồng Đậu đột nhiên lên tiếng:
- Vị này chính là Yêu Tà thiếu tộc trưởng? Dũng sĩ có được vu thuật thần kỳ? Ngươi còn hiểu kế trị quốc? Mau nói đi, gần đây gia gia của ta luôn bế quan suy nghĩ chuyện này, nếu ngươi có cách hay thì chắc chắn gia gia của ta sẽ trọng thưởng hậu hĩnh.
Mặc dù Đông Phương Bạch là quốc sư nhưng luôn quản lý chính sự Chiến Vương triều, mọi người không lấy làm lạ. Đông Phương Ngạo Nhiên gật đầu đồng ý.
Tiêu Lãng vốn không muốn nói nhiều nhưng thấy mắt Đông Phương Hồng Đậu đầy hy vọng, nhớ đến lúc ở Thanh Y các mắt nàng đẫm lệ thì lòng Tiêu Lãng mềm xuống. Tiêu Lãng không muốn khiến Đông Phương Hồng Đậu thất vọng.
Tiêu Lãng trầm ngâm giây lát, lại nói bậy bạ:
- Nếu mọi người đã thịnh tình như vậy thì ta tùy tiện tiện nói. Nếu nói không hay thì các ngươi cứ xem như ta nói nhảm đi, ha ha ha ha ha ha!
Mọi người mỉm cười. Vân Tử Sam, các nữ nhân bị lời thô tục của Tiêu Lãng làm mặt đỏ như táo chín, lại cảm thyá rất mới mẻ. Các nữ nhân chớp mắt to nhìn chằm chằm Tiêu Lãng, chờ đợi hắn ba hoa chích chòe.
Tiêu Lãng đứng dậy, không nói chuyện mà bưng một ly mỹ tửu đầy, uống cái ực, động tác thô tục nhưng mạnh mẽ nam nhi. Cộng với khuôn mặt Tiêu Lãng đường né rõ ràng, lạnh lùng vô tình, khí chất nam nhân đập vào mặt, lòng các nữ nhân rung động.