Chương 46: Trốn đi!



Nghe Tiêu Lãng nói, Thiên Tầm giật mình. Tiêu Lãng thật sự cho rằng hắn vô địch thiên hạ? Chỉ hai người mà muốn trùng kích hai ngàn đại quân? Bên trong còn có một cường giả Chiến Vương cảnh. Thiên Tầm nghi ngờ có phải Tiêu Lãng bị Long Nha Phỉ Nhi lây, biến thành kẻ lỗ mãng.



Tiêu Lãng không chút ngừng lại, đương nhiên không phải hắn lỗ mãng. Tiêu Lãng không địch dựa vào hai người giết hai ngàn đại quân, hắn chỉ muốn ngăn chặn một lúc để đám Trà Mộc chạy trốn.



Tiêu Lãng có năng lực cảm ứng cực kỳ biến thái nên nhìn người rất chính xác, Trà Mộc là bằng hữu đáng giá kết thân. Sự thật chứng minh Trà Mộc có thể khiến Tiêu Lãng bán mạng, cho nên hắn mới xông lên.



Tốc độ nhanh đến cực hạn, hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng không phát ra chút thanh âm. Tiêu Lãng lớn lên trong núi từ nhỏ, núi rừng giống như sân nhà của hắn. Tốc độ của Thiên Tầm nhanh khủng khiếp.Không lâu sau hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng đã đến gần đại quân Huyết Man tử.



Quả nhiên có hai ngàn người, cũng có cường giả Chiến Vương cảnh. Bởi vì cách mấy ngàn thước hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng đã cảm ứng được khí thế khủng bố của Chiến Vương cảnh kia.



Tiêu Lãng đứng lại, núp trong lùm cây, vẻ mặt nghiêm túc dặn dò Thiên Tầm:



- Nếu tình huống không hay thì ngươi lập tức mang ta chạy trốn. Nhớ kỹ, phải dùng tốc độ nhanh nhất chạy hướng có con Huyền thú cường đại kia!



Thiên Tầm hoàn toàn không hiểu ý của Tiêu Lãng nhưng vẫn gật mạnh đầu, thỉnh thoảng xuyên qua lùm cây nhìn đại quân đằng trước đến ngày càng gần, căng thẳng đến cực điểm.



Thiên Tầm không thể không căng thẳng, gã có chết cũng không sao nhưng nếu Tiêu Lãng chết, dù gã chạy tốn được thì còn mặt mũi nào nhìn đám người Tiêu Thanh Y?



Vù vù vù vù vù!



Hai ngàn Huyết Man tử lao nhanh đến, tốc độ mau hơn đám người Trà Mộc nhiều, toàn bộ không bị vết thương nào. Chắc người bị thương không tham gia truy sát.



Cường giả Chiến Vương cảnh đi đằng trước nhất khí thế ngập trời, tay cầm khai thiên phu to lớn, lưỡi búa trắng lóe tia sáng lạnh làm tim người đập nhanh.



Thân hình Huyết Man tử cao to vạm vỡ, người lùn nhất cũng cỡ một thước tám, cao to thì gần hai thước, cỡ Tiểu Đao. Mặt Huyết Man tử râu ria xồm xoàm, hoặc dài hoặc ngắn. Cánh tay trần rậm lông, trông như dã nhân.



Một ngàn năm trăm thước, một ngàn thước.



Cơ bắp Tiêu Lãng căng cứng, thảo đằng thần hồn màu tím sớm ẩn núp cách đằng trước năm trăm thước. Mắt Tiêu Lãng lạnh băng, như dã thú chực chờ ăn thịt người.



Tám trăm thước, sáu trăm thước, năm trăm thước.



- Chết đi!



Huyết Man tử cách năm trăm thước thì Tiêu Lãng hành động, hắn khống chế một đầu thảo đằng thần hồn màu tím dài hơn năm trăm thước chui lên từ dưới đất. Không công kích cường giả cảnh giới Chiến Vương cảnh mà quét hướng một đống võ giả đẳng cấp Chiến Suất cảnh sau lưng Chiến Vương cảnh.



Giờ phút này, thảo đằng thần hồn màu tím thô to như đầu người, chỉ nhô lên mấy thước, lặng lẽ xuất hiện như xúc tua một con quái vật, trông không có chút lực công kích.



Một đám Huyết Man tử rầm rập xông tới, dưới chân bỗng chui ra một thứ làm vài người giật nảy mình. Người xung quanh phát hiện kinh khủng muốn tránh thoát.



Nhưng có thể tránh né khỏi năng lực khủng bố của thảo đằng thần hồn màu tím không?



Vù vù vù vù vù!



Tiêu Lãng cảm giác như nghe thấy tiếng ăn mòn vô hình của thảo đằng thần hồn màu tím. Chỉ một giây, hơn mười Huyết Man tử Chiến Suất cảnh bị thảo đằng thần hồn màu tím ăn mòn hai chân, mười mấy người đau đớn té lăn trên mặt đất.



Một đội đại quân có trật tự lao nhanh, bỗng niên hơn mười người té ngã đằng trước sẽ tạo thành hậu quả gì?



Hậu quả là một đống người ở phía xa va chạm vào nhau. Hai ngàn đại quân rối loạn, ngã sấp. Trừ mấy chục người, Huyết Man tử ở đằng sau không biết xảy ra chuyện gì. Dù là mấy chục Huyết Man tử thì chỉ thấy ánh sáng tím chợt lóe, đôi chân mười mấy người kia đã không còn.



- A!



- Cứu mạng!



- Địch tập!



Tiếng kêu ầm ĩ vang lên. Cường giả Chiến Vương cảnh đằng trước cũng lập tức dừng lại, vô số người chạy tứ tán, trong mắt tràn đầy kinh khủng tìm kẻ địch tập kích.



Vù vù vù vù vù!



Thảo đằng thần hồn màu tím chợt lóe, dán sát mắt đất quét chân một nhóm người nữa rồi sau đó biến mất dưới lòng đất.



- A!



- Quái vật!



- Là Huyền thú công kích!



Mấy chục người bị ăn mòn đôi chân, té xuống đất kêu gào. Lần này có nhiều người thấy rõ ràng, kinh khủng chạy tán loạn.



Ầm ầm ầm ầm ầm!



Cường giả Chiến Vương cảnh giơ cây búa to lớn nặng nề đập xuống đất, Huyền khí vòng quanh búa lớn chém xuống mặt đất tạo thành vết nứt sâu hơn mười thước, không thấy đáy.



Một đám Huyết Man tử vận Huyền khí vòng quanh. Võ giả Chiến Tôn cảnh huyền hoá khí giáp, tay cầm đủ loại Huyền khí, liếc nhìn mặt đất, trong mắt đầy nghi ngờ.



Kẻ địch đã biết không đáng sợ, chỉ sợ đối thủ giấ mặt, còn là thứ quái dị như vậy.



Tiêu Lãng công kích lần thứ hai xong khống chế thảo đằng thần hồn màu tím chạy ngay. Lúc này Tiêu Lãng k ođánh tiếp, hắn chỉ muốn tập kích, ngăn cản Huyết Man tử để đám Trà Mộc chạy trốn. Tiêu Lãng đã tính tới bị lộ thân phận, giờ thấy phản ứng của Huyết Man tử thì không ngu ngốc công kích tiếp.



Võ giả Huyết Man tử cường giả Chiến Vương cảnh nhìn bốn phía, chợt rống to:



- Tất cả rút trở về bên cạnh điện hạ, một mình ta đuổi theo giết!



Giọng võ giả Huyết Man tử cường giả Chiến Vương cảnh cực kỳ tức giận, chấn lá cây hắc lam thụ xung quanh lắc lư.



Hơn một ngàn Huyết Man tử vội vàng mang theo mấy chục thương binh khủng hoảng rời đi. Võ giả Huyết Man tử cường giả Chiến Vương cảnh chờ khi đại quân rời đi thì không để ý mặt đất mà bay nhanh hướng đám người Trà Mộc.



- Cha nó, còn đuổi theo?



Tiêu Lãng không định công kích tiếp nhưng giờ bị buộc tiếp tục ra tay. Võ giả Huyết Man tử cường giả Chiến Vương cảnh chưa chạy ra mấy chục thước thì thảo đằng thần hồn màu tím chui ra hơn mười thước, quấn quanh người gã.



Võ giả Huyết Man tử cường giả Chiến Vương cảnh tức giận quát:



- Thứ quái quỷ gì?



Huyền khí vòng quanh búa to chém xuống thảo đằng thần hồn màu tím.



- A...



Tiêu Lãng ẩn núp vẻ mặt cay đắng, võ giả Huyết Man tử cường giả Chiến Vương cảnh Huyền khí hóa giáp, tuy thảo đằng thần hồn màu tím nhanh chóng cắn nuốt Huyền khí làm bên ngoài người gã toát khói xanh nhưng - Không thể nào! Không thể phá nổi Huyền khí chiến giáp.



Thảo đằng thần hồn màu tím của Tiêu Lãng bị Huyền khí phát ra từ rìu chiến công kích run lên, hiển nhiên công kích của võ giả Huyết Man tử cường giả Chiến Vương cảnh cực kỳ sắc bén, đủ tạo thành tổn thương cho thần hồn.



Điều khiến Tiêu Lãng vô cùng lo lắng đã xảy ra.



Tuy thần hồn là ảo ảnh nhưng bị Huyền khí cường đại công kích vẫn sẽ bị thương.



Trong thời gian ngắn võ giả Huyết Man tử cường giả Chiến Vương cảnh chém ra mấy chục búa đều chặt vào thảo đằng thần hồn màu tím, thảo đằng đã rút ngắn ba, bốn thước.



Thảo đằng thần hồn màu tím bị rút ngắn không có gì, sau này cắn nuốt vẫn dễ dàng mọc dài ra, vấn đề ở chỗ thảo đằng liên kết với tinh thần Tiêu Lãng! Ngực Tiêu Lãng cuồn cuộn khí huyết không thể kiềm được hộc bãi máu.



- Phụt!



Tiêu Lãng bất đắc dĩ khống chế thảo đằng thần hồn màu tím lặn xuống dưới.



Tiêu Lãng cực kỳ tiếc nuối khẽ thở dài:



- Chỉ còn một chút, cho ta thêm giây lát là sẽ đánh phá Huyền khí chiến giáp của hắn!



Tiêu Lãng không dám đánh cược, thảo đằng thần hồn màu tím quá quan trọng với hắn. Lỡ như thảo đằng thần hồn màu tím bị thương nghiêm trọng, cơ thể của Tiêu Lãng cũng bị thương nặng, khi đó thật sự rắc rối.



Ngay sau đó...



Chuyện diễn biến càng rắc rối hơn.



Mắt võ giả Huyết Man tử cường giả Chiến Vương cảnh như hai tia chớp tỏa định hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng núp trong lùm cỏ. Tiếng Tiêu Lãng hộc máu làm võ giả Huyết Man tử cường giả Chiến Vương cảnh cảnh giác.



Võ giả Huyết Man tử cường giả Chiến Vương cảnh hóa thành tia chớp, Huyền khí vòng quanh búa to bắn ra đao mang nửa vầng trăng dài hơn mười thước, mang theo khí thế hủy diệt tất cả đánh hướng bên này.



Tiêu Lãng sợ hãi hồn phi phách tán, vội vàng hét to với Thiên Tầm:



- Trốn đi!


Yêu Giả Vi Vương - Chương #218