Chương 25: Bị Nghi Ngờ?



Ads



Trong Quân Thần phủ, Quân Thần Độc Cô Hành nhận được Thanh Minh bẩm báo, đặt quyển sách cổ xuống, chân thành khen:



- Lợi hại, Vân Phi Dương sinh ra một nữ nhi tốt, đáng tiếc là nữ...



Quân Thần Độc Cô Hành nói xong không nói gì thêm, im lặng.



Một lát sau, Quân Thần Độc Cô Hành hỏi chuyện khác:



- Vẫn chưa tìm được Tiêu Phù Đồ, Tiêu Ma Thần?



Thanh Minh lắc đầu, nói:



- Tìm khắp Chiến Vương triều, hoàng thất và các đại thế gia cũng đang tìm kiếm. Tiêu Phù Đồ mất tích, không ngờ nhi tử của hắn cũng mất tích.



Quân Thần Độc Cô Hành khẽ thở dài:



- Ừm! Tiêu Phù Đồ là một nhân tài, hiển nhiên nhi tử của hắn cũng sẽ không tệ gì. Đáng tiếc, xem ra hai người hoặc là bị người diệt khẩu chôn xác, hoặc là bị bắt ngược đến Huyết Vương triều. Thôi, đừng cố ý tìm, có tin tức gì lập tức báo về.



Tiêu Phù Đồ là tuyệt thế nam nhân có hy vọng đột phá Chiến Đế cảnh.



Quân Thần Độc Cô Hành trầm ngâm giây lát lại mở miệng nói:



- Có điều tra được gì về Tiêu Thanh Lang không? Có điều tra ra manh mối Hắc Long hội cấu kết với đại gia tộc không?



Thanh Minh lại lắc đầu, nói:



- Tiêu Thanh Lang đựa đưa về đại viện của Tiêu gia, có Tiêu Bất Hoặc trấn giữ, Trinh sát của chúng ta không thể vào được. Còn chuyện Hắc Long hội...



Thanh Minh ngần ngừ, dường như muốn nói mà không dám.



Quân Thần Độc Cô Hành hờ hững liếc mắt, nói:



- Nói đi!



Thanh Minh cắn răng nói:



- Có tra ra nhiều manh mối, dù sao việc này ảnh hưởng quá lớn. Nhưng mà... Khi Trinh sát muốn điều tra sâu hơn thì manh mối đứt ngay, tra đến đâu là đứt đến đo. Trong vòng nửa tháng có mấy trăm người bị diệt khẩu, hơn nữa tốc độ của kẻ địch rất nhanh. Ta nghi ngờ... Trong chúng ta có nội gian.



- A?



Quân Thần Độc Cô Hành nhướng mày, người phát ra khí lạnh. Quân Thần Độc Cô Hành không có chút vũ lực vậy mà cho người thấy áp lực cực lớn.



Quân Thần Độc Cô Hành bật cười, thanh âm lạnh băng nói:



- Thủ đọn hay thật, không ngờ chôn một quân cờ ở chỗ của ta? Việc này cơ mật như vậy, chắc quân cờ này không phải con tốt. Lợi hại lợi hại, đến cùng là ai có thủ đoạn thông thiên, đặt bàn cờ lớn như vậy? Tốt, nếu muốn chơi thì Quân Thần Độc Cô Hành ta cùng ngươi chơi!



Quân Thần Độc Cô Hành yên lặng thật lâu, sau đó mau chóng ra mấy mệnh lệnh. Thanh Minh khom người nhận lệnh, bay ra ngoài như u hồn.



Đại doanh Trấn Bắc quân. Giờ phút này, từng rương bạc bạch kim đưa vào làm Trấn Bắc quân vốn đã điên cuồng càng hào hứng hơn. Bọn họ chỉ là binh sĩ bình thường, thực lực không cao, vứt bỏ thê tử xa xứ đến Bắc Cương để làm cái gì? Còn không phải là vì thăng quan phát tài? Vinh hoa phú quý?



Lần này khao thưởng nhiều hơn trước kia rất nhiều, còn ban phát ngay tại chỗ. Vàng bạc sẽ không bị mặt trên cắt xét, tiền thưởng vào tay mỗi một binh sĩ đều đủ lượng. Trong Trấn Bắc quân tràn ngập tiếng hoan hô, uy vọng của Vân Tử Sam lại tăng lên.



Tuy có vô số quan văn võ tướng phát tiền, còn có mấy vạn ngự lâm quân đến từ đế đô hỗ trợ nhưng qua một buổi sáng mới xong. Vân Tử Sam không rời đi, các công tử, tiểu thư đành kiên nhẫn làm bạn.



Ban thưởng tiền xong là giờ cơm trưa, Thượng tướng quân Kinh Lệ thuận miệng hỏi có muốn ăn cơm ở quân doanh không? Đây chỉ là câu hỏi lễ phép ai ngờ Vân Tử Sam thật sự gật đầu.



Tin này hù sợ Thượng tướng quân Kinh Lệ và các vị tướng quân. Đồ ăn trong quân doanh tất nhiên là nuốt được, nhưng Vân Tử Sam và các công tử, tiểu thư cẩm y ngọc thực có thể nuốt trôi không?



Vài mệnh lệnh truyền xuống, hỏa đầu quân sợ chết khiếp. Bọn họ làm cơm ăn tập thể, hương vị đâu ngon lành gì, cho dù bọn họ làm được thì trong quân doanh không có nguyên liệu, gia vị thượng đẳng.



Cuối cùng phó Thống lĩnh hỏa đầu doanh nảy ra một kế, phái một đội binh sĩ giục ngựa đi Vân Yên các, kêu đại trù làm mười mấy mâm cơm ngon, bát đũa, ly chén đều mua mới hết, ngựa bay nhanh vận trở về.



Rất nhiều công tử, tiểu thư văn thần võ tướng thấy đồ ăn trong quân doanh dường như không tệ, rượu giống hệt như hôm qua uống trong Vân Yên các. Tâm tình mọi người tốt hơn, trong lòng tự hiểu rõ, không khí náo nhiệt, ăn no uống đã.



Tin tức truyền ra, vô số binh sĩ Trấn Bắc quân lại cảm động nước mắt lưng tròng, hận không thể lập tức đi chết thay cho Vân Tử Sam.



Công chúa điện hạ trên chín tầng mây trong truyền thuyết, có thể thấy mặt, ngắm phong thái tuyệt thế của nàng đã làm bọn họ thấy vô cùng vinh hạnh. Mới rồi còn nhận nàng bái hai lần, giờ còn được ngồi ăn cơm chung với nàng. Tuy bọn họ ngồi bên ngoài nhai rau dưa, và cơm khô, đám Vân Tử Sam ăn thịt uống rượu nhưng vẫn khiến họ rất cảm động.



Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng và hộ vệ của các công tử, tiểu thư đương nhiên không có tư cách ngồi chung với đám Vân Tử Sam. Nhưng Trấn Bắc quân khá biết điều, tìm một chỗ gần đại sảnh bày ra mấy chiếc bàn, lục tục bưng lên thức ăn ngon.



Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng được sắp xếp ngồi chung với năm hộ vệ, đêm qua ở Vân Yên các cũng có thấy mấy người này. Nhưng khiến hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng lấy làm lạ là đêm qua mấy người kia khinh thường họ vậy mà đột nhiên hôm nay thái độ thay đổi. Năm người rất nhiệt tình, tựa như huynh đệ ruột thất lạc nhiều năm.



- Nào nào nào, hai vị huynh đệ, uống gấp đôi đi. Màn múa đêm này làm các huynh đệ mở rộng tầm mắt, đặc sắc, đặc sắc thật!



- Đúng đúng, rất đặc sắc, làm ta phải chảy nước mắt.



- Hai huynh đệ ở núi lớn phía nam? Cái gì? A Lý Sơn tộc? Vậy càng ghê gớm, khâm phục, khâm phục. Nào, đại ca kính các ngươi một chén!



Lời nói rất bình thường, không biết mấy người kia là hộ vệ của công tử, tiểu thư nào. Chắc đêm qua họ cũng có mặt trong lửa trại tiệc tối, thấy buổi biểu diễn của hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng sinh lòng khâm phục, hôm nay thay đổi cách nhìn, càng nhiệt tình hơn, khuyên uống vài ly là rất bình thường.



Nhưng Tiêu Lãng trời sinh có trực giác rất biến thái, đáy mắt mấy người kia lóe xem thường, chỉ chớp nhoáng nhưng bị hắn bắt gặp.



"Có người nghi ngờ thân phận của chúng ta, sai hộ vệ đến tìm tòi?"



Mắt Tiêu Lãng chớp lóe, lập tức nghĩ thông mấu chốt.



Tiêu Lãng cười cười đẩy Thiên Tầm ngồi bên cạnh, nói:



- Hay là các vị đại ca vừa mắt đại ca của ta rồi? Ha ha ha ha ha ha!



Vốn Thiên Tầm nghe mấy người kia nói mà lâng lâng, nghe Tiêu Lãng nói lập tức phản ứng lại, vẻ mặt biến cực kỳ xấu hổ. Thiên Tầm đá lông nheo với mấy người kia, tay cong điệu đà.



Thiên Tầm õng ẹo nói:



- Các ngươi thật xấu xa...



Mấy nam nhân như bị xét đánh, đáy mắt lại lóe tia chán ghét, Tiêu Lãng nhìn thấy hết. Mấy người phản ứng rất nhanh, lập tức trở về biểu tình cũ, trêu đùa mấy câu, mời rượu, dùng lời nói dụ dỗ.



Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng đã có chuẩn bị, đáp trả cao siêu, có ai mời rượu đều không từ chối. Nếu đã bị người nghi ngờ, hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng biểu hiện ra quá tỉnh táo, căng thẳng thì chính là sơ hở.


Yêu Giả Vi Vương - Chương #197