Long Nha Phỉ Nhi trở về phòng nghỉ ngơi. Tiêu Lãng ý bảo Thiên Tầm đi theo Phong Sát giao tiếp công việc như ấn tín phó Thống lĩnh, hắn không có thời gian lo những chuyện này. Tiêu Lãng trở về phòng, hôm nay bận rộn cả ngày không rảnh tu luyện.
Phong Sát không khó xử Thiên Tầm, cũng không dám khó xử, ngược lại hơi cảm kích. Tuy Phong Sát bị trừ chức phó Thống lĩnh nhưng chỉ cần gã còn ở lại Hồng Y Vệ thì vẫn có hy vọng. Dù sao Phong Sát là lão binh ở lại phủ tướng quân bảy, tám năm. Lúc trước Thiên Tầm từng là đội trưởng dưới tay Bát gia, quản lý mấy chục người, từng ở Tiêu gia một đoạn thời gian.
Hồng Y Vệ chỉ khoảng trăm người, có Phong Sát trợ giúp gã dễ dàng sắp xếp xong các việc gác đêm canh giữ vân vân.
Ngày hôm sau, Tiêu Lãng dậy sớm, tu luyện Huyền khí xong rèn luyện thân thể trong đại viện. Tiêu Lãng nuốt vào Hỏa Vân đan, tuy rằng lãng phí một nửa dược lực nhưng vẫn còn một nửa ẩn núp trong thân thể. Dược lực chậm rãi phát huy khiến cơ thể của hắn dần cường đại hơn, mỗi lần tụ tập Huyền khí ngày càng tăng nhiều.
- Ừm! Chắc trong vòng ba tháng có thể đột phá Chiến Suất cảnh.
Tiêu Lãng ngừng rèn luyện thân thể, vừa lòng thầm than.
Chợt một Hồng Y Vệ chạy đến, hành lễ cung kính nói:
- Thưa phó Thống lĩnh, Thống lĩnh sắp đi ra ngoài, Yêu Kê phó Thống lĩnh mời phó Thống lĩnh lập tức thay đồ!
- Biết rồi, đi xuống đi.
Tiêu Lãng từng ở trong Tiêu gia, bản thân có khí thế, thuận miệng nói xong biểu tình bình tĩnh rời đi. Hồng Y Vệ thấy bộ dạng của Tiêu Lãng thì bĩu môi. Ở trong mắt Hồng Y Vệ, hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng liếm chân Long Nha Phỉ Nhi mới trèo lên cao được, mới ngày thứ nhất đã bày ra quan uy rồi.
- Cứ như vậy không được, nha đầu Long Nha Phỉ Nhi hở chút là chạy ra ngoài, chúng ta phải đi theo thì còn đâu thời gian tu luyện? Hơn nữa đi đêm nhiều , ngày nào cũng ở chung với một đám công tử, tiểu thư rất dễ ra vấn đề. Phải tìm cách khiến nàng quay về Long Nha thành, ngoan ngoãn ở đó.
Không phải Tiêu Lãng sĩ diện gì, trên đường đi hắn luôn suy nghĩ một việc. Đêm hôm qua hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng thay đổi khí chất, một người giả lạnh băng, một người giả nữ. Tuy hai người tự nhận rất thành công nhưng nói không chừng có người nghi ngờ, âm thầm điều tra rồi. Tuy nhiên, Quân Thần Độc Cô Hành đã nói là thân phận của họ sẽ không bị lộ, Tiêu Lãng chỉ có thể đi một bước xem một bước.
Thay chiến giáp, đội mũ giáp, đeo chiến đau, hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng dẫn theo mười mấy Hồng Y Vệ cùng Long Nha Phỉ Nhi đi ra ngoài.
Bên ngoài Vân Yên các, một đám công tử, tiểu thư hội hợp, đi theo sử tiết đoàn rầm rộ hướng thành tây Thanh Y thành. Đêm qua Tiêu Lãng đã biết mục đích của các công tử, tiểu thư này, đầu tiên là đi bái kiến ba vị quốc sư, sau đó đi Trấn Bắc quân khao thưởng toàn quân. Lúc này đoàn người đang đi hướng phủ đệ của Tả Bình Bình.
Long Nha Phỉ Nhi chỉ đi góp vui, đương nhiên có thể thấy mặt ba vị quốc sư là rất tốt. Lấy thân phận của ba người Tả Bình Bình, ngày hôm qua sẽ không đi nghênh tiếp sử tiết đoàn, chắc hôm nay chờ đợi mọi người đến viếng.
Đoàn người ngừng lại trước phủ đệ của Tả Bình Bình. Các công tử, tiểu thư và đại quan sử tiết đoàn đi vào đại viện. Đám người Tiêu Lãng đương nhiên không có tư cách đi vào, thành thật chờ ở bên ngoài. Thế thì càng tốt, nếu để Tiêu Lãng thây mặt ba lão nhân kia chắc sẽ bị bọn họ phát hiện ra. Người bình thường không thể tra xét thần hồn của Tiêu Lãng nhưng ba lão nhân đó chắc chắn sẽ tra ra được.
Đám người Vân Tử Sam nhanh chóng đi ra, đoàn người xuất phát đi phu đệ của Đông Phương Bạch. Lần này Đông Phương Hồng Đậu đi vào không còn đi ra, hiển nhiên không định đi theo đến Trấn Bắc quân. Đông Phương Hồng Đậu muốn ở bên gia gia của nàng. Cuối cùng đi chỗ Nghịch Thủy Lưu một vòng, đoàn người rầm rộ đi Trấn Bắc quân doanh.
Trấn Bắc quân là quân đội lớn nhất và mạnh nhất Chiến Vương triều. Quân doanh nằm ở bắc thành, liên miên hơn mười dặm, liếc mắt nhìn giống như thành bảo siêu lớn. Bên trong rậm rạp doanh trại, không ai biết có bao nhiêu cái.
Hôm nay ba mươi vạn đại quân không rèn luyện, tất cả ngay ngắn xếp hàng trong diễn võ trường tại đại doanh, nghiêm túc đứng, chờ đợi sử tiết đoàn đến.
Ba mươi vạn đại quân đứng chung một chỗ có hình ảnh như thế nào?
Dù sao hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng rất giật mình, đông đúc đầu người, cảm nhận khí thế ngút trời âm thầm phát ra, hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng không dám thở mạnh.
Người sử tiết đoàn trừ những võ tướng mang binh là bình tĩnh ra, số còn lại biểu tình nghiêm túc. Khiến Tiêu Lãng, mọi người kinh ngạc là Vân Tử Sam mặt không đổi sắc, hơn nữa cực kỳ bình tĩnh nhận lấy thánh chỉ từ tay thái giám, đi tới trước hai bước, muốn đích thân tuyên đọc thánh chỉ!
- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Trấn Bắc quân...
Giọng Vân Tử Sam trong trẻo vang lên, ngữ điệu chậm rãi, từng chữ rõ ràng, không có vẻ gì luống cuống. Đám võ tướng gật gù, vô số công tử mắt sáng rỡ.
Tiêu Lãng thầm cảm thán rằng:
- Cô nương Vân Tử Sam này quả nhiên không phải người bình thường, điều này khiến bao nhiêu nam nhân phải xấu hổ.
Bị ba mươi vạn binh sĩ quanh năm chinh chiến sa trường đẫm máu nhìn chằm chằm, nếu là Tiêu Lãng đi lên cũng sẽ rất căng thẳng, không chừng đọc một hồi không biết mình đọc cái gì. Tuy hoàng thất tập trung bồi dưỡng là quan trọng nhưng bản thân Vân Tử Sam cũng cực kỳ giỏi, đừng quên nàng chỉ là thiếu nữ mười bảy tuổi.
Vân Tử Sam tuyên chỉ xong, ba mươi vạn đại quân quỳ xuống tiếp chỉ tạ ơn, thanh âm chấn phá khung trời, hồi âm thật lâu không ngừng.
- Tạ bệ hạ long ân, tạ công chúa điện hạ...
Có vài tiểu thư bị tiếng rống làm người run lên liên tục lùi vài bước, Vân Tử Sam vẫn mặt không đổi sắc ngạo nghễ đứng.
Chờ ba mươi vạn đại quân đứng lên, kỳ lạ là Vân Tử Sam không lùi xuống mà làm hành động khiến toàn trường chấn kinh.
Vân Tử Sam vẻ mặt trang nghiêm cúi gập người vái các tướng sĩ, khiến toàn quân xôn xao. Mấy vạn đại quân đứng trước rối loạn, không dám nhận cái cúi đầu của Vân Tử Sam.
Đường đường công chúa điện hạ, kim chi ngọc diệp, có thể tự mình đến khao thưởng chiến sĩ nơi biên cương đã rất hiếm có, bây giở Vân Tử Sam cúi đầu trước đám binh sĩ thấp hèn này?
- Công chúa điện hạ mau mau đứng lên đi, chúng ta không chịu nổi công chúa cúi đầu, chúng ta sẽ tổn thọ!
Kinh Lệ là thượng tướng quân của Trấn Bắc quân, nhân vật số hai tại Bắc Cương. Inh Lệ dẫn theo Trấn Bắc quân tiếp chỉ, Vân Tử Sam cúi đầu làm gã sợ, vội vàng kinh hoàng quỳ một gối xuống thất thanh hét lên. Các vị tướng quân, Thống lĩnh cũng vội quỳ xuống. Ba vạn đại quân rối loạn, lần nữa quỳ xuống.
Vân Tử Sam đứng thẳng dậy, không nhìn ánh mắt kinh ngạc của các công tử, tiểu thư đứng bên cạnh.
Vân Tử Sam nhìn thẳng phía trước đông đúc đầu người, mắt tràn đầy chân thành nói:
- Xin các vị đứng dậy đi, đương nhiên các ngươi có thể nhận Tử Sam cúi đầu. Trước khi đến đây phụ hoàng dặn đi dặn lại Tử Sam phải bái tự các ngươi thay phụ hoàng, bởi vì các ngươi là... Chiến sĩ vĩ đại nhất vương triều!
Toàn trường ngạc nhiên, vô số tướng sĩ vẻ mặt kích động. Không ngờ Vân Tử Sam cúi đầu thay hoàng đế bệ hạ. Trời ạ, binh sĩ thấp hèn nhất lại được hoàng đế cúi đầu? Hoàng đế còn nói bọn họ là chiến sĩ vĩ đại nhất?
Thượng tướng quân Kinh Lệ vội vàng tiếp lời:
- Công chúa điện hạ khen trật rồi, làm sao Trấn Bắc quân nhận nổi danh hiệu vinh diệu như vậy?
Vân Tử Sam lắc đầu, nói:
- Đương nhiên các ngươi có thể nhận. Tuy Tử Sam ở đế đô xa xôi nhưng luôn vững tin rằng các ngươi là chiến sĩ vĩ đại nhất!
Toàn trường tĩnh lặng, ba mươi vạn đôi mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuyệt đẹp làm người ta nghẹt thở.
Vân Tử Sam chậm rãi nhìn từng khuôn mặt tướng sĩ, cao giọng quát:
- Là ai xa xứ vứt bỏ thê nhi, đi Bắc Cương xa xôi? Là ai chịu đựng khí trời rét lạnh, sinh hoạt cô đơn trong quân doanh? Là đầu rơi máu chảy? Là ai chiến sĩ sa trường da ngựa bọc thây? Là ai bảo hộ ngàn vạn con dân vương triều không bị Huyết Man tử xâm nhập? Là các ngươi, chỉ có các ngươi! Các ngươi không phải là chiến sĩ vĩ đại nhất vương triều thì là ai? Các ngươi không nhận nổi Tử Sam cúi đầu thì ai nhận được? Mới rồi là bái thay phụ hoàng, lần này là Tử Sam cam tâm tình nguyện bái , các vị... Xin nhận Tử Sam cúi đầu!
Thanh âm trong trẻo non nớt hơi kích động vang trong quân doanh trống trải. Ba mươi vạn đại quân rung động. Vân Tử Sam lại cúi gập người, toàn quân sôi trào.
- Chiến Vương triều vạn tuế, bệ hạ vạn tuế, Tử Sam công chúa thiên tuế!
- Chiến Vương triều vạn tuế, bệ hạ vạn tuế, Tử Sam công chúa thiên tuế!
Thượng tướng quân Kinh Lệ khóc sướt mướt, lại quỳ một gối xuống, quát to. Tiếp theo ba mươi vạn đại quân cùng nhau quỳ xuống, liên tục rống to. Quân doanh ngập trong tiếng hét kinh người không dứt bên tai, Thanh Y thành chấn động theo. Đám hộ vệ thủ Thanh Y thành còn tưởng xảy ra doanh khiếu, toàn quân bạo động.
Tiêu Lãng nhìn mười mấy vị đại tướng quân vẻ mặt kích động, điên cuồng liên tục la lên, quan võ, các công tử, tiểu thư rung động.
- Lợi hại, nha đầu này là nhà chính trị trời sinh, nếu như là nam nhi thì chắc chắn nàng là thái tử rồi.
Vô số người nhìn thân thể yểu điệu mềm mại đứng trước đại quân, khuôn mặt tuyệt trần, thầm khen.
Chỉ nói mấy câu, cúi đầu hai lần đã khiến mười mấy đại tướng quân điên cuồng, dù là Quân Thần Độc Cô Hành cũng không có bản lĩnh lớn như vậy. Vân Tử Sam là một cô gái mười bảy tuổi, lần đầu tiên tới Bắc Cương chỉ dựa vào mấy câu, vài hành động đã có danh vọng trong lòng tướng sĩ Bắc Cương gần bằng Quân Thần Độc Cô Hành.
Hoàng thất suy nhược nhiều năm, mười mấy năm qua các tướng sĩ Bắc Cương chỉ biết Quân Thần Độc Cô Hành, không biết Vân Phi Dương. Nhưng Vân Tử Sam đi đến thành công khiến uy nghi, danh vọng của hoàng thất nhẹ nhàng cắm vào lòng tất cả tướng sĩ Bắc Cương. Ít nhất nếu bây giờ Quân Thần Độc Cô Hành ra lệnh bọn họ giết Vân Tử Sam thì sẽ có nhiều người do dự.
Đông Phương Ngạo Nhiên, Tả Kiếm, Bắc Cương của Nghịch gia, vô số công tử có tư cách theo đuổi Vân Tử Sam giờ mắt sáng hơn sao. Giờ phút này, Vân Tử Sam không chỉ đơn giản là công chúa bình hoa, nàng là nữ thần, nữ thần được mấy chục vạn Trấn Bắc quân thật lòng kính yêu. Có thể đè nữ thần dưới thân là mộng tưởng lớn nhất của các nam nhân.
Mặt Tiêu Lãng lạnh băng, không có cảm xúc, trong đầu nghĩ nhiều.
- Cô nàng này không đơn giản, nàng ta muốn làm cái gì?
Công chúa hoàng đế yêu thương nhất, mười bảy tuổi là Chiến Tướng cảnh cao giai, là một trong mấy nữ nhân đẹp nhất Tiêu Lãng từng thấy. Tuy Vân Tử Sam còn nhỏ tuổi nhưng tâm cơ khôn ngoan lại sâu không thấy đáy. Lúc trước nếu không phải Tiêu Lãng có sức quan sát nhạy bén, sau này thức tỉnh thần hồn mà mọi người cho rằng là phế thần hồn thì chắc sẽ không nảy ra cảm giác chán ghét nàng mà bị dụ dỗ xoay như chong chóng.
Bây giờ chắc các công tử đế đô trừ Trà Mộc ra đều bị Vân Tử Sam mê hoặc. Bây giờ Vân Tử Sam đến Bắc Cương, đám người Đông Phương Ngạo Nhiên, Tả Kiếm cũng mê đắm nàng. Vân Tử Sam nói mấy câu, khom lưng hai lần đã khiến ba mươi vạn Trấn Bắc quân điên cuồng. Nếu Vân Tử Sam là hoàng tử thì sợ là hoàng thất sẽ hưng thịnh vì nàng.
Nhưng vấn đề ở chỗ... Vân Tử Sam là nữ nhân, đời này không có tư cách lên đỉnh cao. Vân Tử Sam mê hoặc đám công tử trẻ tuổi vây quanh mình thì cũng dễ hiểu, nhưng nàng đến Trấn Bắc quân thu lòng người là vì cái gì?
Tiêu Lãng không đoán ra được, lòng thầm cảnh giác. Công chúa xinh đẹp như hoa mẫu đơn này biến thành một đóa hoa anh túc có độc ở trong mắt Tiêu Lãng.