Chương 163: Ẩn Đế ăn nói thô tục.



Lục Minh nhìn chằm chằm Tiêu Lãng, lộ vẻ giễu cợt:



- Trung giai Chiến Tướng cảnh sao?



Ngay cả nam nhân trung niên có thực lực ngang ngửa với Thanh Minh, Hắc Minh cũng tràn ngập kinh ngạc. Thân phận như Quân Thần Độc Cô Hành sẽ không nói lung tung, Thanh Minh cũng không phản bác chứng minh thiếu niên có điểm lạ thường, nhưng tại sao cảnh giới thấp như vậy? Tiểu Đao thì bị bỏ qua, bởi vì bọn họ dễ dàng tra xét ra gã chưa thức tỉnh thần hồn.



Mười tám tuổi là trung giai Chiến Tướng cảnh ở trong Chiến Vương triều xem như tư chất thượng thượng đẳng nhưng lại không là gì trong mắt Hắc Minh, Lục Minh, cho nên hai người mới lấy làm lạ.



Tiêu Lãng sờ mũi, xấu hổ cười, không biểu thị cái gì, cũng không hỏi câu nào. Tiêu Lãng biết ít nhất Quân Thần Độc Cô Hành sẽ không hại hắn.



Thanh Minh nhìn lướt qua Tiêu Lãng, chợt lên tiếng:



- Hắc Minh, Lục Minh, chắc Tiêu Lãng có tư cách trở thành thiếu tông chu của Ẩn tông chúng ta.



Hắc Minh, Lục Minh giật nảy mình. Lần này Lục Minh không do dự nữa, ôm lấy Tiêu Thanh Y. Tiểu Đao thì nghe theo Quân Thần Độc Cô Hành, Tiêu Lãng ra hiệu giao Tiêu Thanh Y cho Lục Minh. Thiền lão vội vàng đi theo chăm sóc Tiêu Thanh Y.



Hắc Minh giơ tay ý bảo mọi người đi vào:



- Mời các vị đi vào.



Hắc Minh đặc biệt liếc Tiêu Lãng một cái, trong mắt tràn ngập tò mò. Vừa bước vào cửa là một đại điện, trong đại điện không xa hoa như Tiêu Lãng tưởng, ngược lại vô cùng trang nghiêm, thần thánh. Bên trong trống rỗng không có bất cứ trang sức gì, chỉ có hơn mười cây cột bạch ngọc to lớn, mặt trên điêu khắc rất nhiều hoa văn bí ẩn.



Hắc Minh đi trước dẫn đường, xuyên qua đại điện, tiến vào thiên điện bên trái.



Trong thiên điện có người, một lão nhân nhỏ gầy mặc vải thô, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn. Nếu đi trên đường cái đế đô, người qua đường sẽ không nhìn lão nhân này lần thứ, một lão nhân rất bình thường.



- Thanh Minh bái kiến sư phụ!



- Quân Thần Độc Cô Hành bái kiến Ẩn đế!



Thanh Minh quỳ một gối xuống. Quân Thần Độc Cô Hành khom người hành đại lễ, ra hiệu Tiêu Lãng, Tiểu Đao bái lễ vãn bối.



Tiêu Lãng khom người hành lễ xong tò mò đánh giá lão nhân này. Quân Thần Độc Cô Hành gọi lão nhân là Ẩn đế mà lão thản nhiên nhận?



Trong Chiến Vương triều, chỉ có một người được xưng đế, dù là Quân Thần Độc Cô Hành đều không có tư cách phong vương. Lão nhân bình thường này dám gọi là Ẩn đế? Tiêu Lãng trời sinh có trực giác cực kỳ biến thái, bình thường cảm ứng được thực lực của các cường giả. Nhưng bây giờ đối mặt lão nhân bình thường này, Tiêu Lãng hoàn toàn không cảm giác lão là tu võ giả.



Tông chủ của Ẩn tông, Ẩn đế chợt mở mắt ra, không nhìn hướng Thanh Minh, Quân Thần Độc Cô Hành, càng không lên tiếng kêu Thanh Minh đứng dậy. Tông chủ của Ẩn tông, Ẩn đế nhìn chằm chằm một người, tia sáng trong mắt rực rỡ, chói mắt làm người ta không dám nhìn thẳng.



Tiểu Đao!



Ánh mắt đầu tiên Tông chủ của Ẩn tông, Ẩn đế nhìn hướng Tiểu Đao!



Quân Thần Độc Cô Hành kinh ngạc nhìn Tiểu Đao, suy tư. Mắt Thanh Minh lóe tia kinh ngạc. Hắc Minh thì vẻ mặt khó hiểu.



Tiêu Lãng thầm run lên.



"Khí thế thật cường đại!"



Tiêu Lãng bản năng đạp một bước nhích tới gần Tiểu Đao. Nụ cười khờ trên mặt Tiểu Đao đông lại, hồi hộp nhìn Tiêu Lãng.



Tông chủ của Ẩn tông, Ẩn đế không lên tiếng, không nhúc nhích. Mọi người không dám nói câu nào. Tiểu Đao càng cục xúc hơn. Lòng bàn tay Tiêu Lãng toát mồ hôi, cắn răng cố chấp đứng ở trước mặt Tiểu Đao phía bên trái, ngăn trở áp lực cường đại Tông chủ của Ẩn tông, Ẩn đế phóng ra. Lòng Tiêu Lãng dậy sóng, lão nhân này tùy tiện phóng ra một chút khí thế mà đã ngang ngửa với Tiêu Bất Tử, thực lực của lão rốt cuộc đạt tới mức nào?



Thanh Minh không dám lên tiếng.



Quân Thần Độc Cô Hành chờ đợi giây lát, kiềm không được hỏi:



- Ẩn đế, Tiểu Đao có vấn đề gì sao?



Tông chủ của Ẩn tông, Ẩn đế rốt cuộc lên tiếng:



- Ngươi tên là Tiểu Đao? Phải chăng ngươi có thể biến thân? Sau khi biến thân thì lực lượng phòng ngự tăng lên gấp mấy lần?



Biểu tình trên mặt Tông chủ của Ẩn tông, Ẩn đế cực kỳ trầm trọng, phớt lờ Quân Thần Độc Cô Hành, nhìn chằm chằm Tiểu Đao. Mắt Tông chủ của Ẩn tông, Ẩn đế không sáng như ban đầu, thu lại khí thế.



Tuy Tiêu Lãng cảm giác áp lực trên ngươi giảm bớt nhưng càng căng thẳng hơn. Tông chủ của Ẩn tông, Ẩn đế chỉ nhìn một cái là biết Tiểu Đao có thể biến thân? Nếu không phải Tông chủ của Ẩn tông, Ẩn đế biết trước tin tức thì chắc chắn lão biết thân thế của Tiểu Đao.



Tiểu Đao hoảng loạn, luống cuống nhìn hướng Tiêu Lãng. Tiêu Lãng được Quân Thần Độc Cô Hành ra hiệu, gật đầu với Tiểu Đao.



Tiểu Đao gãi đầu, gật gù nói:



- Đúng vậy! Tiền bối!



Tông chủ của Ẩn tông, Ẩn đế cười quái dị, quay đầu nói với Thanh Minh:



- Thanh Minh, dẫn hai tiểu bằng hữu này đi xuống trước đi.



Thanh Minh khom người vâng dạ. Tuy Tiêu Lãng, Tiểu Đao đầy bụng thắc mắc nhưng không dám hỏi nhiều. Thấy Quân Thần Độc Cô Hành gật đầu thì Tiêu Lãng, Tiểu Đao đi theo ra khỏi thiên điện.



Không lâu sau Thanh Minh trở lại. Hắc Minh, Lục Minh cũng đi đến, hiển nhiên đã sắp xếp xong cho Thiên Tầm, Cẩu Họa Dược Vương, Tiêu Thanh Y.



Tông chủ của Ẩn tông, Ẩn đế không nói tiếng nào. Quân Thần Độc Cô Hành ngồi một bên, bình tĩnh uống trà, khóe môi cong lên ý cười.



Chờ mọi người đến đông đủ Tông chủ của Ẩn tông, Ẩn đế mới mở miệng nói:



- Độc Cô Hành, thằng nhóc khốn kiếp, lần này muốn gây rắc rối gì cho lão tử đây?



Tông chủ của Ẩn tông, Ẩn đế vừa mở miệng liền nói thô tục, mục tiêu là Quân Thần của Chiến Vương triều, lại còn tự xưng là lão tử. Nếu Tiêu Lãng, Tiểu Đao có mặt tại đây chắc chắn sẽ giật mình trợn mắt há hốc mồm.



Đám người Thanh Minh, Hắc Minh, Lục Minh vẻ mặt bình tĩnh.



Quân Thần Độc Cô Hành không thèm quan tâm, mỉm cười nói:



- Ha ha ha ha ha ha! Tu vi của Ẩn đế thông thiên, trí tuệ như biển. Nhưng lần này Ẩn đế tính sai rồi, ta nghe nói người luôn tìm thiên tài tư chất nghịch thiên để lập thiếu tông chủ. Bởi vậy mới khai quật hai thiên tài tu võ ta đặc biệt mang đến cho Ẩn đế xem.



Tông chủ của Ẩn tông, Ẩn đế liếc Quân Thần Độc Cô Hành, biểu tình khinh thường hoàn toàn không tin.



Tông chủ của Ẩn tông, Ẩn đế đùa cợt nói:



- Thằng nhóc khốn kiếp nhà ngươi sẽ tốt bụng như vậy sao? Lần trước bị ngươi lừa thảm, đừng giở trò với lão phu. Nói vào chính đề đi! Nếu không làm được thì ngươi có nói cái gì cũng vô dụng. Tuy tuổi lão tử đã cao nhưng còn có thể sống thêm trăm năm, trong một trăm năm sợ gì không thấy một thiếu tông chủ?



Quân Thần Độc Cô Hành thản nhiên nói:



- Hai người Tiêu Lãng, Thiên Tầm nói quá lời. Hai vị kia là tử điệt không nên thân của ta, một tên Tiêu Lãng, một tên Tiểu Đao. Tiêu Lãng có bản năng chiến đấu tạm được, chỉ cỡ Chiến Tôn cảnh, Chiến Vương cảnh, thức tỉnh một thần hồn tàm tạm, miễn cưỡng vượt thiên giai. Ưm, mới đây tại Tiêu gia không cẩn thận đánh chết một trưởng lão Chiến Vương cảnh. Còn Tiểu Đao thì là hậu đại chủng tộc viễn cổ, trong Chiến Vương triều có thiên tài lớp lớp, các loại chủng tộc cường đại nhiều như cá trong sông. Ẩn tông muốn tìm một thiếu tông chủ dễ như trở bàn tay.



Mấy người Hắc Minh, Lục Minh con ngươi co rút. Mắt Tông chủ của Ẩn tông, Ẩn đế sáng rực.



Tông chủ của Ẩn tông, Ẩn đế tò mò hỏi Thanh Minh:



- Đánh chết Chiến Vương cảnh? Thanh Minh, thằng nhóc đó thật sự mạnh như vậy? Thần hồn của hắn là cái gì?



Dường như đám người Thanh Minh, Hắc Minh, Lục Minh đã quen Tông chủ của Ẩn tông, Ẩn đế nói thô tục. Thanh Minh nhớ lại cảnh Tiêu Lãng ở đại thiếu gia của Tả gia, Tả Minh phóng ra thần hồn công kích thần hồn Bạch Hổ.



Thanh Minh nói:



- Là một thảo đằng rất kỳ quái, không chỉ có thể ăn mòn da thịt võ giả còn có thể ăn mòn... Thần hồn của võ giả. Nhận định một một trưởng lão Chiến Vương cảnh của Tiêu gia đã bị hắn tập kích, thần hồn bị ăn mòn sau đó bị giết. Ưm, thiên phú chiến đấu của Tiêu Lãng đúng là rất mạnh, là thiếu niên mạnh nhất ta từng thấy, không có người thứ hai!


Yêu Giả Vi Vương - Chương #165