Ads
Hướng nam đế đô cách vạn dặm, một đại đội thiết kỵ rầm rộ đi trên đường cái. Tốc độ hành quân không nhanh, không giới nghiêm bốn phía, thậm chí không thả ra bao nhiêu thám báo, quang minh chính đại đi trong lãnh địa Chiến Vương triều.
Trong một chiếc xe ngựa to xa hoa giữa đại quân, lần đầu tiên Tiêu Lãng mở miệng từ khi rời khỏi đế đô:
- Độc Cô thúc thúc, chúng ta sắp đi đâu vậy?
Tiêu Lãng ngập ngừng muốn nói lại thôi, trong mắt đầy phức tạp.
Tóc Tiêu Lãng vẫn trắng như tuyết, đã cột tóc gọn gàng, thay bộ đồ khác, rửa sạch vết máu trên người. Tiểu Đao khoanh chân ngồi bên cạnh, nhắm mắt trị thương. Tay phải của Tiểu Đao chưa lành, nếu không mau chóng chữa trị thì sau này sẽ để lại di chứng.
Quân Thần Độc Cô Hành ngồi bên cạnh giường, một tay nắm chặt tay trái Tiêu Thanh Y nằm trên giường, nghe Tiêu Lãng hỏi thì lạ lùng quay đầu lại, đôi mắt sâu thẳm như trời sao có thể nhìn thấu tất cả.
Quân Thần Độc Cô Hành mỉm cười hỏi:
- Như thế nào? Ngươi muốn mang... Cô Cô của ngươi rời đi sao?
Tiêu Lãng giật mình kêu lên:
- A!
Tiêu Lãng không nói gì mà đã bị Quân Thần Độc Cô Hành đoán được suy nghĩ trong lòng. đúng là Tiêu Lãng muốn mang theo Tiêu Thanh Y, Tiểu Đao rời đi, không phải hắn không tin Quân Thần Độc Cô Hành, dù sao Tiêu Thanh Y đã dặn là gã rất đáng tin.
Quân Thần Độc Cô Hành vì Tiêu Thanh Y mang theo một vạn Thanh Y vệ, bất chấp tất cả đi tới đế đô. Cuối cùng nếu không phải Tiêu Thanh Y lên tiếng thì chắc Quân Thần Độc Cô Hành đã huyết tẩy đế đô rồi. Tiêu Lãng rất cảm kích, đáy lòng cảm ơn Quân Thần Độc Cô Hành, nếu có cơ hội báo đáp thì hắn sẽ đánh bạc cả mạng sống của mình.
An tình về an tình, hảo cảm thì hảo cảm.
Tiêu Lãng và Quân Thần Độc Cô Hành không quen, đây là lần gặp mặt thứ hai. Tuy Tiêu Lãng không biết quan hệ giữa Tiêu Thanh Y và Quân Thần Độc Cô Hành, nhưng trong lòng hắn không xem gã như người thân của mình. Nói cách khác, Quân Thần Độc Cô Hành là người ngoài.
Có một điều là Quân Thần Độc Cô Hành biểu hiện quá thân thiết với Tiêu Thanh Y, điều này làm Tiêu Lãng khó chịu. Ở trong lòng Tiêu Lãng thì Tiêu Thanh Y chỉ thuộc về một mình hắn, không phải nói hắn có tình cảm khác thường với nàng. Tiêu Thanh Y và Tiêu Lãng nương tựa lẫn nhau nhiều năm, Quân Thần Độc Cô Hành đột nhiên xuất hiện muốn chiếm hữu nàng, điều này làm hắn khó thích ứng, khó chịu.
Tiêu Lãng không dám nhìn thẳng đôi mắt sâu thẳm của Quân Thần Độc Cô Hành, cúi đầu, mở miệng nói:
- Đúng vậy, Độc Cô thúc thúc đã cứu mạng chúng ta, Tiêu Lãng sẽ cảm ơn suốt đời. Bây giờ đã an toàn, ta nghĩ... Không cần làm phiền thúc thúc. Cô Cô bị thương rất nặng, ta muốn mang Cô Cô đi trị thương.
Nói đến câu cuối giọng Tiêu Lãng ngày càng nhỏ, hụt hơi nhưng vẫn cắn răng nói hết.
Mặt Quân Thần Độc Cô Hành không biểu tình, lạnh nhạt nói:
- Nam nhi có khí phách là tốt, ta rất thưởng thức khí phách của ngươi. Tuy nhiên, Tiêu Lãng, ngươi không biết Độc Cô Hành ta, cũng không biết câu chuyện giữa ta và Cô Cô của ngươi. Hơn nữa ngươi có biết Cô Cô của ngươi bị bệnh gì không? Ngươi biết làm sao chữa trị cho nàng không?
Tiêu Lãng chợt ngẩng đầu lên, chuyện liên quan đến thân thể của Tiêu Thanh Y, Tiêu Lãng không dám qua loa.
Tiêu Lãng hồi hộp hỏi:
- Độc Cô thúc thúc có biết?
Quân Thần Độc Cô Hành hờ hững gật đầu, nói:
- Tất nhiên là ta biết.
Mắt Quân Thần Độc Cô Hành lóe tia giận dữ, lên tiếng:
- Cô Cô của ngươi không phải bị bệnh mà là trúng độc, độc của Hoàng Tuyền Diệp trăm năm, một trong ba kỳ độc.
- Cái gì?
Người Tiêu Lãng run rẩy, mắt tràn đầy kinh khủng, mặt xám xịt, đôi tay run run. Tuy Tiêu Lãng sớm đoán ra Tiêu Thanh Y bị bệnh nặng nhưng không ngờ là trúng độc, Hoàng Tuyền Diệp trăm năm, độc nhất trong ba kỳ độc thiên hạ.
Ai cũng biết ba kỳ độc trong thiên hạ. Ma La Hoa chuyên khắc thần hồn. Đoạn Trường Thảo làm xương cốt người mục rữa. Hoàng Tuyền Diệp không có thuốc chữa.
Hèn gì Tiêu Thanh Y nói Phượng Linh Đan của Mộc Đỉnh Dược Vương không thể trị khỏi chân của nàng, hèn chi sau khi trở về Tiêu gia nàng vẫn không chữa tị, hèn gì Cẩu Họa Dược Vương phối chế đan dược lâu như vậy mà chưa có tin tức. Tất cả đều vén rèm bí mật rõ ràng vào giờ phút này, bởi vì bệnh của Tiêu Thanh Y không có thuốc chữa.
Giờ phút này, Tiêu Lãng như trúng tiếng sét, làm tâm tình hắn mới ổn định lại rối loạn, mắt đỏ rực có dấu hiệu phát cuồng.
- Không đúng!
Tiêu Lãng chợt nhớ đến cái gì, tỉnh táo lại, nhìn hướng Quân Thần Độc Cô Hành. Tiêu Lãng thấy Quân Thần Độc Cô Hành vẫn giữ vẻ mặt bình thản thì hắn vừa mừng vừa sợ.
Tiêu Lãng rung giọng hỏi:
- Độc Cô thúc thúc có cách trị hết cho Cô Cô của ta đúng không? Độc Cô thúc thúc đi hướng nam là vì trị cho Cô Cô của ta đúng không?
Quân Thần Độc Cô Hành không đáp, mắt tràn ngập ý cười. Quân Thần Độc Cô Hành luôn quan sát Tiêu Lãng kỹ càng. Nam nhi có tâm huyết là rất tốt, nhưng nếu một người thường hay phát cuồng mất đi lý trí là hành động của kẻ lỗ mãng. Tiêu Lãng nhanh chóng tỉnh táo lại, bắt ngay điểm mấu chốt, điều này khiến Quân Thần Độc Cô Hành rất vừa lòng.
Quân Thần Độc Cô Hành lên tiếng:
- Ha ha ha ha ha ha! Tiêu Lãng, ngươi khoan kích động. Cô Cô của ngươi rất quan trọng với ngươi, nàng cũng quan trọng với ta. Ta đi phương nam tất nhiên là vì chữa khỏi cho ta, tuy ta không nắm chắc trị lành nhưng tuyệt đối có thể tạm thời áp chế độc tính một, hai năm.
Tay Tiêu Lãng siết chặt hơi thả lỏng, thân phận như Quân Thần Độc Cô Hành chắc chắn không nói dối. Tạm thời áp chế độc tính một, hai năm thì có thời gian, có thời gian thì có hy vọng.
Tiêu Lãng quay đầu nhìn Tiêu Thanh Y, nhíu mày, nghi ngờ hỏi:
- Độc Cô thúc thúc hiểu y dược? Độc Cô thúc thúc có thể chữa trị không? Nên làm cách nào trị lành cho Cô Cô của ta?
Quân Thần Độc Cô Hành cực chắc chắn nói:
- Đương nhiên ta không trị được. Đừng nói là ta, dù là Cẩu Họa Dược Vương, Mộc Đỉnh Dược Vương cũng không trị hết được. Nhưng có một người biết rất rõ chuyện này, chúng ta đang đi tìm hắn. Nếu hắn không cách nào cứu Cô Cô của ngươi thì trong thiên hạ này không còn người cứu chữa.
Quân Thần Độc Cô Hành nhìn Tiêu Lãng, cười nói:
- Bây giờ ngươi còn muốn đi không?
Tiêu Lãng quả quyết nói:
- Không đi!
- Bây giờ dù Độc Cô thúc thúc có đuổi ta cũng không đi!
Quân Thần Độc Cô Hành buồn cười, quay đầu nhìn Tiêu Thanh Y, ánh mắt lại biến dịu dàng như nước.
Im lặng thật lâu sau, Tiêu Lãng lấy can đảm hỏi vấn đề mình muốn hỏi từ rất lâu rồi.
- Ta... gia gia của ta đã chết như thế nào?
Quân Thần Độc Cô Hành không trả lời Tiêu Lãng, chỉ lạnh nhạt nói:
- Chuyện này chờ bệnh tình của Cô Cô ngươi ổn định rồi nói. Ngươi yên tâm, ta sẽ nói hết những gì mình biết cho ngươi nghe.
Tiêu Lãng im lặng. Chuyện của Tiêu Thanh Y là lớn nhất, thù của Tiêu Bất Tử thì hắn còn trẻ, có thời gian báo thù.
Cộp cộp cộp!
Đằng sau đội xe chợt có một đội người lao nhanh tới. Thanh Y vệ lập tức giới nghiêm, máy trăm người xoay lại bày trận, Huyền khí vòng quanh, chiến đao rút khỏi võ.
Một tiểu đội trưởng quát to:
- Người đến là ai? Không được tiến tới, nếu không thì giết không tha!
Người đến là một đội võ giả mặc chiến giáp màu bạc, nếu Tiêu Lãng nhìn thấy sẽ nhận ra đó là chiến giáp của Ngự Lâm quân. Đằng trước đội Ngự Lâm quân này là một nam nhân trung niên mặt trắng không râu, mặc y phục hoa bào quái lạ. Mắt nam nhân trung niên lóe tia tức giận, khi nói chuyện giọng cao vút rõ ràng là thái giám.
- Kêu Độc Cô tới gặp ta, bệ hạ có chỉ!
Tiểu đội trưởng nghe vậy không dám khinh thường, lập tức sai người đi báo tin. Không lâu sau Quân Thần Độc Cô Hành mang theo Tiêu Lãng, Tiểu Đao lười biếng xuống xe ngựa, đi tới trước mặt thái giám, phất tay, khom người hành lễ nói:
- Độc Cô Hành tiếp chỉ!