Chương 143: Gió thổi mưa giông trước cơn bão.



Cửa lớn đại viện của Tiêu gia mở rộng, trong đại sảnh Trưởng Lão các, vô số cường giả tập hợp. Mấy trăm hộ vệ của Tiêu gia, hai trăm Huyết vệ đứng sừng sững tại đông viện. Tiêu Bất Hoặc, Tiêu Thanh Long tươi cười nói chuyện với Trưởng Lão các gia tộc, mắt lóe tia tức giận. Đám trưởng lão của Tiêu gia ở bên cạnh cười tủm tỉm đáp lời, thỉnh thoảng quét mắt hướng cửa đại viện của Tiêu gia, trong mắt chất chứa lạnh băng.



Tiêu Bất Tử chết trận, Tiêu Phù Đồ mất tích, một nửa trưởng lão của Tiêu gia đã chết. Năm trăm Huyết vệ mạnh nhất chỉ còn lại hai trăm. Tiêu gia nguyên khí đại thương, tiến vào thời kỳ ngủ động. Giờ phút này đế đô sóng ngầm dâng lên, cao tầng của Tiêu gia đang lo sốt vó các gia tộc có hợp tác với nhau chèn ép Tiêu gia không? Nếu có gia tộc cường đại đối phó thì lấy thực lực hiện nay của Tiêu gia, nhẹ thì Tiêu gia mất đi địa vị siêu nhiên, nặng thì... Tộc diệt gia vong, Tiêu gia to lớn sừng sững hơn một ngàn năm sẽ biến thành lịch sử.



Tin Tiêu Bất Tử chết vừa truyền về Tiêu Bất Hoặc liền ra lệnh phong tỏa Tiêu gia, mọi người không được rời khỏi đại viện của Tiêu gia, không cho phép xung đột với gia tộc khác. Trừ sản nghiệp quan trọng của Tiêu gia, còn lại bán hết hoặc đưa tặng.



Tại sao?



Thì chỉ vì muốn tạm thời bình an, để Tiêu gia có cơ hội thở dốc, né qua đại nạn lần này rồi từ từ tính tiếp.



Đang lúc thời buổi rối ren, Tiêu gia như ở trên miếng băng mỏng, sợ đi nhầm một bước là vạn kiếp bất phục.



Hôm nay một đệ tử của gia tộc làm chuyện lớn, tổn hại hơn mười võ giả của Tả gia, đánh chết mấy người Tả gia, bao gồm Tả Phi Vũ Thần Hồn Chiến Sĩ thiên giai, cuối cùng bắt cóc thái tử phi tương lai, kinh động các gia tộc.



Đệ tử này là người thức tỉnh phế thần hồn, nhi tử của Tiêu Thanh Đế, Tiêu Lãng!



Tiêu Bất Hoặc nhìn cường giả các gia tộc ngồi trong đại sảnh mắt liên tục chớp lóe, lòng thầm lo lắng. Nếu trong số những người này có mấy gia tộc bí mật hợp tác thì đại viện của Tiêu gia có bị san bằng trong hôm nay không?



Đáy mắt Tiêu Thanh Long tràn ngập lo lắng, đầu óc xoay nhanh như chong chóng. Tiêu Thanh Long nghĩ nên xử lý chuyện hôm nay như thế nào mới làm Tả gia nguôi giận, khiến đám người muốn khuấy đục này không có cơ hội gây sự.



Một thanh âm lạnh lùng vang lên:



- Hừ! Tiêu gia của các ngươi thật uy phong, một đệ tử phế vật dám ở ban ngày một mặt sử dụng quỷ kế tổn hại nặng hơn mười đệ tử tinh anh của nhà ta. Mấy đệ tử tinh anh này bị mù một con mắt, lại còn giết vài đệ tử của nhà ta. Tả Phi Vũ là Thần Hồn Chiến Sĩ thiên giai! Còn chưa tính, hắn dám bắt cóc tiểu tôn nữ mà tộc trưởng nhà ta yêu thương nhất? Lợi hại, thật lợi hại! Hừ hừ, nếu Tả Hi bị tổn thương một cọng lông thì Tiêu gia các ngươi chuẩn bị gánh chịu lửa giận từ tộc trưởng nhà ta đi! Bất Hoặc tộc trưởng, chuyện hôm nay nếu các ngươi không cho một lời giải thích hợp lý thì Tả gia chúng ta tuyệt đối không bỏ qua!



Người nắm quyền Tả gia hiện nay, trưởng lão của Huyết Chiến đường, Tả Phàm lên tiếng, giọng điệu thản nhiên nhưng từng câu khí thế bức người, rõ ràng đè ép Tiêu gia.



Tiêu Bất Hoặc biến sắc mặt, Tiêu Thanh Long sắc mặt âm trầm. Trưởng lão của Tiêu gia ai nấy lộ vẻ mặt tức giận.



Một trưởng lão của Tả gia không quan trọng gì mà dám ăn nói kiểu đó với tộc trưởng của Tiêu gia? Còn trong Trưởng Lão các của Tiêu gia. Nếu đổi lại là trước kia thì dù là Tả Bình Bình cũng không có lá gan như vậy.



Trưởng lão của Đông Phương gia, cường giả của Nghịch gia quái dị liếc trưởng lão của Huyết Chiến đường, Tả Phàm. Tuy bình thường tính tình trưởng lão của Huyết Chiến đường, Tả Phàm ngang ngược, hơi huênh hoang nhưng không đến nỗi khí thế bức người như vậy, trưởng lão của Huyết Chiến đường, Tả Phàm muốn làm cái gì?



Tiêu Bất Hoặc, Tiêu Thanh Long nhanh chóng trở về vẻ mặt bình tĩnh. Các trưởng lão của Tiêu gia đều là cáo già, lại cười tủm tỉm.



Tình thế mạnh hơn con người.



Trưởng lão của Huyết Chiến đường, Tả Phàm bày ra tư thế này, mặc kệ có phải là ý của Tả gia hay không thì Tiêu gia không dám đánh cược, không dám tranh cãi. Nếu Tả gia muốn mượn cơ hội này khai chiến với Tiêu gia thì chắc chắn sẽ có vô số gia tộc chen chân vào, đánh rắn giập đầu, chia chác sản nghiệp to lớn của Tiêu gia, lúc đó thì rắc rối to.



Cho nên Tiêu Bất Hoặc mỉm cười, bình tĩnh nói:



- Trưởng lão của Tiêu gia cứ yên tâm đi, nha đầu nhà ngươi không có việc gì. Hôm nay lão phu sẽ cho nhà các ngươi một kết quả vừa lòng.



Tiêu Bất Hoặc nói chuyện rất có kỹ xảo, không gọi tên trưởng lão của Huyết Chiến đường, Tả Phàm mà điểm danh thân phận của gã, ý bảo ngươi chỉ là một trưởng lão của Tả gia, không thể đại biểu Tả gia!



Cho một cây gậy sau đó tặng một mứt táo.



Kết quả vừa lòng, hai chữ 'vừa lòng' là mấu chốt.



Quả nhiên trưởng lão của Huyết Chiến đường, Tả Phàm không nói nữa, yên lặng chờ Tiêu gia giao cho kết quả vừa lòng. Mắt Tiêu Thanh Long lóe tia tàn nhẫn, nói nhỏ với tiểu Thống lĩnh Huyết vệ của Tiêu gia đứng sau lưng mình.



Đi cửa lớn canh giữ, chờ Tiêu Lãng trở về... lập tức bắt lấy!



Tiểu Thống lĩnh gật đầu, âm thầm lùi ra, mang theo ba mươi Huyết vệ đi hướng cửa lớn.



Tiêu Thanh Long trầm ngâm giây lát, cảm thấy cần bảo thủ chút, âm thầm nháy mắt với Tiêu Thanh Báo ngồi bên cạnh mình. Tiêu Thanh Long tới gần dặn dò vài câu, Tiêu Thanh Báo gật đầu, lặng lẽ rời đi.



Có mười hai trưởng lão của Đông Phương gia đến đại viện của Tiêu gia. Đông Phương Hồng Đậu đứng sau lưng một nam nhân trung niên mặc hoa bào màu xanh, vóc dáng cao to.



Đông Phương Hồng Đậu vẻ mặt sốt ruột, mắt ngấn lệ kéo tay nam nhân trung niên, tội nghiệp nhìn gã, nói:



- Tam thúc, xin tam thúc hãy bảo vệ Tiêu Lãng, Hồng Đậu sẽ cảm kích tam thúc suốt đời!



Nam nhân trung niên mặc hoa bào màu xanh là nhân vật số ba trong Đông Phương gia, Đông Phương Nhất Dạ.



Đông Phương Nhất Dạ lạnh lùng ngoái đầu liếc Đông Phương Hồng Đậu, bất đắc dĩ nói:



- Nếu Tả Phàm nhất quyết lấy đầu Tiêu Lãng thì dù ta có lên tiếng cũng vô dụng. Tiêu Bất Hoặc sẽ sai người giết Tiêu Lãng ngay, người Tiêu gia ra tay, chúng ta không có lý do can thiệp.



Mặt Đông Phương Hồng Đậu trắng như giấy, thân hình yểu điều run rẩy, đôi mắt long lanh chảy dòng lệ.



Trà Mộc ngồi bên kia sắc mặt cũng rất tệ, gã không cần hỏi trưởng lão của Trà Mộc ngồi cạnh mình, nghe giọng điệu Tiêu Bất Hoặc nói, thấy Thống lĩnh của Huyết vệ, Tiêu Thanh Báo âm thầm rời đi là Trà Mộc đã có dự cảm không may.



Chuyện hôm nay rất rắc rối, rắc rối đến nỗi Trà Mộc, Trà gia không thể giúp ích được gì.



Vân Tử Sam không nói một lời, hơn mười cường giả hoàng gia vây quanh nàng. Vân Tử Sam bình tĩnh ngồi, rèm mi rũ xuống, không ai biết nàng đang nghĩ gì.



Có hai người của Tiêu Ma Thần đến, vì mười mấy năm qua Tiêu Ma Thần rất điệu thấp, mấy cường giả nổi danh đã lâu đều đi Bắc Cương. Những người ở đây không có tư liệu kỹ càng về hai người này, chỉ xác định là cường giả của Nghịch gia, thực lực khá mạnh.



Mười gia tộc đến đông đủ, nhưng trong bốn siêu cấp thế gia, mười đại gia tộc trừ Tiêu gia ra, còn lại tộc trưởng, gia chủ các gia tộc đều đi Bắc Cương, nên có mặt ở đây đều là trưởng lão có chút quyền lực. Rõ ràng những người này lại đây xem náo nhiệt , đương nhiên nếu thật sự gây chuyện thì bọn họ không ngại thuận nước giong thuyền, đổ dầu vào lửa, đục nước béo cò.



Tường sụp mọi người đẩy, Tiêu gia ngã, mỗi gia tộc đều được lợi lộc.



Thế gia tranh đấu trước giờ không nói tình nghĩa, chỉ có ích lợi!



Thế gian từ xưa một chữ 'lợi' động lòng người, chữ 'dục' hại người nhất, đương nhiên còn có chữ 'tình' hại chết người.


Yêu Giả Vi Vương - Chương #144