Chương 142: Lãng nhi đã trở về!



Mọi người giật mình kêu lên:



- Tiểu thư!



Đại thiếu gia của Tả gia, Tả Minh là đệ nhất công tử của Tả gia, hậu tuyển thiếu tộc trưởng, thân phận cao quý. Tả Hi, tiểu thư của Tả gia cũng không kém gì.



Tả Hi, tiểu thư của Tả gia là một trong mấy đóa hoa đẹp nhất đế đô, bản thân có tài học, tư chất thượng đẳng, quan trọng nhất là lần trước trong yến hội bí mật tại hoàng cung Tả Hi, tiểu thư của Tả gia được thái tử nhìn trúng. Tả gia chuẩn bị khiến Tả Hi, tiểu thư của Tả gia vào cung, trở thành thái tử phi. Tức là nói Tả Hi, tiểu thư của Tả gia rất có khả năng là mẫu nghi thiên hạ tương lai.



Mới rồi đại thiếu gia của Tả gia, Tả Minh kinh khủng thụt lùi, đám hộ vệ bản năng bảo vệ gã. Dù sao đối với gia tộc nào thì công tử thiên tài luôn là quan trọng nhất, nữ nhân dù có tư chất tốt đến mấy cuối cùng chỉ có nhà khác được lợi. Giờ phút này, bên cạnh Tả Hi, tiểu thư của Tả gia chỉ có một hộ vệ, đám người bị hù vỡ mật.



Mục đích của Tiêu Lãng luôn rất rõ ràng.



Hôm nay hắn phải chết, muốn phá cục chỉ có nước bắt cóc đại thiếu gia của Tả gia, Tả Minh, Tả Hi, tiểu thư của Tả gia. Nếu không thì Tiêu Lãng, Tiểu Đao sẽ vùi thân trong rừng cây nhỏ này.



Mới nãy võ giả Chiến Suất cảnh cao giai công kích Tiêu Lãng, hắn không tránh né, chờ công kích đến nơi mới lăn lông lốc, cuối cùng chịu một nhát đao mang Huyền khí chính là vì tìm cơ hội tiếp cận Tả Hi, tiểu thư của Tả gia.



Tiểu Đao trả giá một cánh tay, nếu không phải bản năng chiến đấu của gã mạnh mẽ thì suýt nữa bị đao mang Huyền khí giết chết.



Tất cả đều vì cơ hội này, sao Tiêu Lãng có thể bỏ qua?



Cho dù Tiêu Lãng bị thương suýt ngất xỉu hắn luôn cố giữ tỉnh táo, khống chế thần hồn thảo đằng màu tím đi theo. Giờ phút này, Tiêu Lãng cố nén thân thể đau nhức, ôm quyết tâm phải chết lao hướng Tả Hi, tiểu thư của Tả gia.



Kết quả làm Tiêu Lãng rất vừa lòng, thần hồn thảo đằng màu tím tập kích thành công. Hộ vệ kia bị thương ngã xuống đất, hắn thành công leo lên chiến mã của Tả Hi, tiểu thư của Tả gia. Một tay Tiêu Lãng ôm eo Tả Hi, tiểu thư của Tả gia, tay kia nhẹ nhàng cầm một thanh phi đao gác trên cần cổ trắng ngần.



Tả Hi, tiểu thư của Tả gia có thực lực không tệ, Chiến Tướng cảnh sơ giai, đầu óc cực kỳ thông minh. Tiếc rằng kinh nghiệm thực chiến của Tả Hi, tiểu thư của Tả gia quá yếu, hôm nay Tiêu Lãng đem đến quá nhiều rung động cho nàng. Thân thể mềm mại run rẩy, mặt Tả Hi, tiểu thư của Tả gia trắng bệch, cố kiềm chế không nhúc nhích. Bởi vì Tả Hi, tiểu thư của Tả gia rất thông mịnh, nàng biết nếu dám nhúc nhích một chút là phi đao này sẽ cắt đứt cái cổ nhỏ xinh ngay.



Lưng Tiêu Lãng chảy máu ồ ạt, người run run nhưng tay cầm phi đao không run, mặt hắn cực kỳ bình tĩnh. Mắt Tiêu Lãng lạnh băng không chút cảm xúc, nhìn đại thiếu gia của Tả gia, Tả Minh ở phía xa.



Tiêu Lãng lạnh lùng nói:



- Hoặc là nàng chết, hoặc là tránh đường. Ta chỉ muốn trở về đại viện của Tiêu gia.



Trừ ba hộ vệ bị mù mắt đau đớn kêu la, lăn lộn trên mặt đất, và Tả Phi Vũ ôm hạ bộ sắp xỉu ra, toàn trường câm như hến. Mấy hộ của Tả gia bị thương, cố chịu người đau nhức, nhìn chằm chằm khuôn mặt Tiêu Lãng vô cùng bình tĩnh. Bọn họ cảm thấy lạnh sống lưng.



Tả Bình Bình yêu thương nhất ba hài tử, một là Tả Kiếm xa ở Bắc Cương, hai là Tả Minh, ba là Tả Hi, tiểu thư của Tả gia. Nếu như Tả Hi, tiểu thư của Tả gia chết thì không ai biết Tả Bình Bình sẽ bùng nổ lửa giận cỡ nào, Tả gia càng không biết nên ăn nói thế nào với thái tử.



Đại thiếu gia của Tả gia, Tả Minh thở hắt ra, người run rẩy nói:



- Ngươi thắng, tránh đường!



Mắt Tả Phi Vũ bắn ra sát khí giận dữ, thầm nhủ: chỉ cần Tả Hi an toàn, dù Tiêu Lãng trở về Tiêu gia thì sao? Tiêu Bất Tử đã chết, có ai bảo vệ Tiêu Lãng?



Tiêu Lãng không nghĩ nhiều, trầm giọng quát:



- Tiểu Bạch!



Huyễn ma thú tiểu Bạch bay giữa không trung lao xuống, biến thành con lừa nhỏ. Tiểu Đao khó khăn bò lên, Huyễn ma thú tiểu Bạch lập tức chạy nhanh đi.



Tiêu Lãng không theo sau, mắt lóe tia sát khí, phi đao bay ra nhanh như chớp, mục tiêu rõ ràng là Tả Phi Vũ đau đớn lăn qua lộn lại trên mặt đất, không còn lý trí.



Có hai hộ vệ đứng gần Tả Phi Vũ, nhưng không ai ngờ vào phút này rồi Tiêu Lãng còn muốn giết người.



Mọi người hoàn toàn không có chuẩn bị, trơ mắt nhìn phi đao bắn ra. Của quý tụ tập nhiều thần kinh nhất đã bị cắt, Tả Phi Vũ đau đớn thấu óc, làm sao để ý đến phi đao nào bay tới?



Trong ánh mắt kinh khủng của vô số người, phi đao bay xuyên qua cổ họng Tả Phi Vũ, không lệch một ly. Người Tiêu Lãng run run vậy mà vẫn bắn trúng mục tiêu.



Tả Phi Vũ kêu thảm một tiếng:



- A!



Tả Phi Vũ một tay ôm của quý, tay kia bịt phi đao xuyên cổ họng, trợn to mắt, chết không nhắm mắt.



Tả Phi Vũ, Thần Hồn Chiến Sĩ thiên giai, Chiến Tôn cảnh, đã chết.



Tiêu Lãng không thèm nhìn vô số ánh mắt đầy sát khí, ôm Tả Hi, tiểu thư của Tả gia đuổi theo Tiểu Đao, Huyễn ma thú tiểu Bạch. Thực lực của Tả Phi Vũ quá mạnh, Tiêu Lãng làm gã biến thành thái giám, chờ khi gã bình tĩnh lại chắc chắn sẽ bất chấp tất cả truy sát Tiêu Lãng. Cho dù đại thiếu gia của Tả gia, Tả Minh ra lệnh ngăn lại cũng vô dụng, vì vậy đại thiếu gia của Tả gia, Tả Minh phải chết.



Mắt đại thiếu gia của Tả gia, Tả Minh chớp lóe nhìn Tiêu Lãng rời đi, tức giận quát:



- Tả Long, ngươi lập tức trở về gia tộc, bẩm báo nhị thúc, xin nhị thúc mang theo các trưởng lão chạy tới Tiêu gia. Tiêu Lãng dám bắt cóc Tả Hi, giết chết Tả Phi Vũ, giết đệ tử của Tả gia ta. Hôm nay để xem trong Tiêu gia ai dám bảo vệ hắn? Không băm vặm Tiêu Lãng ra trăm mảnh thì ta khó trút mối hạn trong lòng!



Các hộ vệ mắt sáng lên, một người giục ngựa chạy nhanh đi.



Bản thân Tiêu Lãng không được người Tiêu gia thích, mạch Tiêu Bất Hoặc không chút hảo cảm với hắn. Lần này là Tiêu Cuồng ám thị đại thiếu gia của Tả gia, Tả Minh diệt Tiêu Lãng. Tiêu gia gặp họa lớn, Tiêu Bất Tử chết trận, nếu trưởng lão gia tộc Tả gia tạo áp lực thì đúng là sẽ không ai bảo vệ Tiêu Lãng.



Không ngờ thần hồn của Tiêu Lãng không phải là phế thần hồn.



Còn có thần thông khủng bố như vậy!



Tiêu Lãng dựa vào thần hồn quái dị ngay mặt trọng thương Tả Phi Vũ Chiến Tôn cảnh?



Đại thiếu gia của Tả gia, Tả Minh tin tưởng nếu nhị thúc của gã, Tả Phàm đang tọa trấn Tả gia nghe chuyện này chắc chắn sẽ chạy tới đại viện của Tiêu gia ngay. Thiên tài tuyệt thế như vậy lại là kẻ địch không chết không ngừng với đại thiếu gia của Tả gia, Tả Minh, Tả gia phải diệt trừ hắn, nếu không thì sẽ đem đến hậu hoạn vô cùng cho gia tộc.



Nhưng mà...



Đại thiếu gia của Tả gia, Tả Minh không biết rằng Tả Long chưa kịp truyền tin tức nơi này trở về thì một thám tử đã trước một bước chạy vào đại viện của Trà gia tại đế đô.



Đại viện của Trà gia, trong một lầu các trang nhã.



Một công tử phiên phiên uống nước trà, nghe thuộc hạ báo cáo. Tay công tử run lên, ly trà vỡ nát.



Mắt Trà Mộc chớp lóe, đi qua đi lại trong phòng.



Trầm tư không lâu sau, Trà Mộc quát to:



- Lập tức đem việc này bẩm báo cho trưởng lão, xin bọn họ lập tức chạy đi Tiêu gia nghĩ cách bảo vệ Tiêu Lãng. Ngoài ra báo tin cho Đông Phương Hồng Đậu,Tử Sam công chúa, Nghịch Thương công tử ngay. Khiến bọn họ đi mời gia trưởng của mình chạy đi đại viện của Tiêu gia, nếu không thì hôm nay Tiêu Lãng chết chắc!



Trà Mộc chưa nói hết câu người đã vờn quanh Huyền khí, dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra lầu các lao hướng đại viện của Tiêu gia.



Không lâu sau, một tin tức như sấm truyền khắp đế đô. Đế đô vốn đã sóng ngầm mãnh liệt lại sôi trào.



Ngự phong Thiếu Niên Hầu, tôn tử của Tiêu Bất Tử, nhi tử của Tiêu Thanh Đế, Tiêu Lãng thức tỉnh phế thần hồn tình cờ gặp đại thiếu gia của Tả gia, Tả Minh, Tả Hi, tiểu thư của Tả gia ở Tây Dao sơn mạch. Hai bên xích mích xảy ra xung đột. Tiêu Lãng liên hợp với Tiểu Đao trọng thương, đánh chết mười hộ vệ của Tả gia, trong đó bao gồm Thần Hồn Chiến Sĩ thiên giai Chiến Tôn cảnh. Giờ phút này, Tiêu Lãng đang bắt cóc tiểu thư xinh đẹp nhất của Tả gia, thái tử phi tương lai chạy hướng đại viện của Tiêu gia.



Trưởng lão tọa trấn Tả gia, quyền lực chỉ dưới gia chủ của Tả gia, trưởng lão Huyết Chiến đường, Tả Phàm nổi giận gầm lên một tiếng, dẫn theo cường giả của Tả gia, dốc hết lực lượng lao hướng đại viện của Tiêu gia.



Đệ nhất tiểu thư của Đông Phương gia, Đông Phương Hồng Đậu không mang theo bất cứ hộ vệ nào, một mình một ngựa cất vó chạy đi, mặt đẫm nước mắt lao nhanh hướng đại viện của Tiêu gia. Không lâu sau, cửa lớn Đông Phương gia mở rộng, mấy trưởng lão mang theo cường giả trong gia tộc ùa ra.



Trên bầu trời Nghịch gia bảo, hai cường giả bay lên, ngự không phi hành, mục tiêu là đại viện của Tiêu gia phương bắc.



Cửa hoàng cung đột ngột mở ra, Vân Tử Sam mang theo vài cường giả hoàng gia, gần trăm Ngự Lâm quân lao hướng bắc thành.



Trà gia, nam cung gia, Hà gia... mười gia tộc của đế đô cùng hành động.



Vô số cường giả trong đế đô tập hợp tại đại viện của Tiêu gia, tình hình cực kỳ rầm rộ.



Trên một con đường lớn, một chiến mã và một con lừa chạy nhanh đi. Con lừa thấp bé và nam nhân vóc người vạm vỡ khôi ngô, tổ hợp kỳ dị. Mặt Tiểu Đao trắng bệch, nhắm mắt trị thương, tay phải rũ xuống, máu liên tục chảy ra đầy đường.



Tình huống của Tiêu Lãng đỡ hơn, một đường vạn công trị thương, lưng không còn đổ máu. Nhưng Tả Hi, tiểu thư của Tả gia liên tục vặn vẹo người mấy lần đánh gãy Tiêu Lãng tập trung vạn công.



- Tả Hi, nàng còn nhúc nhích nữa thì có tin là lão tử lạt thủ tồi hoa?



Tiêu Lãng tức giận tay mạnh bóp ngực Tả Hi, tiểu thư của Tả gia, bóp nàng vừa đau vừa xấu hổ vừa tức giận, thế là ngoan ngoãn không dám nhúc nchihs nữa.



Tiêu Lãng không quan tâm ánh mắt Tả Hi, tiểu thư của Tả gia độc ác nhìn mình, lạnh lùng liếc thám tử của Tả gia bám theo sát. Tiêu Lãng vỗ mạnh mông ngựa, giục chiến mã chạy nhanh hơn.



Tiêu Lãng nhìn đại viện của Tiêu gia ngày càng gần, biểu tình lạnh băng. Tiêu Bất Tử đã chết, Tiêu Phù Đồ mất tích, khiến Tiêu Lãng không còn chút nhướng nhung đại viện của Tiêu gia quyền quý nữa.



- Tiêu Cuồng muốn giết ta? Tiêu gia giam lỏng Cô Cô? Bây giờ Cô Cô đang chịu khuất nhục, khốn khổ?



Nghĩ đến đây, lòng Tiêu Lãng sinh ra lệ khí, mặt hắn biến dữ tợn.



Tiêu Lãng nhỏ giọng gầm gừ:



- Cô Cô, Lãng nhi của Cô Cô trở về đây. Lãng nhi sẽ mang Cô Cô rời khỏi Tiêu gia, tuyệt đối không khiến Cô Cô chịu đau khổ thêm nữa. Ai dám ngăn cản ta... giết không tha!


Yêu Giả Vi Vương - Chương #143