Chương 136: Quân Thần giận dữ!



*



Một trong năm siêu cấp cường giả của Chiến Vương triều, quốc sư của vương triều, tuyệt thế cường giả đẳng cấp Chiến Đế cảnh, bị phong ấn trong Long Hổ sơn mà không chết, Tiêu Bất Tử đã chết!



Trước đó Tiêu Bất Tử mang theo Tiêu Phù Đồ, ba trăm Huyết vệ, mười mấy trưởng lão của Tiêu gia bí mật bao vây tiễu trừ Hắc Long hội. Thế nhưng ở tây bắc Chiến Vương triều, Tô Tiên thành gặp hai cường giả tuyệt thế của Huyết Vương triều mang theo đại quân mai phục. Trừ Tiêu Phù Đồ mất tích không biết sống chết, trưởng lão Tiêu Thanh Lang bị đánh rơi xuống Tô Tiên Hà may mắn nhặt về cái mạng ra, toàn quân bị diệt, di thể mọi người bí mật vận chuyển về đế đô.



Hoàng đế Vân Phi Dương giận dữ, lập tức hạ chỉ triệu tập tất cả gia chủ, tộc trưởng các đại gia tộc, trăm quan văn võ. Đông Phương gia, Tả gia cùng phát ra lệnh triệu tập khẩn cấp gọi toàn bộ trưởng lão chờ lệnh, hai gia chủ vội vàng chạy tới hoàng cung. Nghịch gia bảo hơn mười năm không mở cửa hôm nay đã mở rộng. Lão tổ tông của Nghịch gia đi ra khỏi Nghịch gia bảo, vào hoàng cung. Tộc trưởng của mười gia tộc đế đô, các thành chủ đại thành gần đế đô dùng tốc độ nhanh nhất chạy về đế đô.



Nửa ngày sau, trên hoàng thành, vô số Huyền thú bay đã bay lên trời. Lão tổ tông của Nghịch gia mang theo mấy trăm cường giả chạy nhanh đi Bắc Cương.



Hoàng đế Vân Phi Dương giận dữ vạn động lực lượng toàn Chiến Vương triều điên cuồng trả thù Huyết Vương triều, trong phút chốc đại lục tràn ngập mùi thuốc súng, âm trầm tiêu điều.



Vải đen vải trăng treo đầy đại viện của Tiêu gia, cả nước ai điếu, vô số người trong nhà đặt linh vị của Tiêu Bất Tử, yên lặng đưa tiễn cường giả tuyệt thế trong Chiến Vương triều.



Bắc Cương, đại mạc hoang vắng, liên doanh Thiết Giáp.



Thành trì lớn nhất Bắc Cương, Thanh Y thành.



Một bà lão khuôn mặt xinh đẹp, tóc hoa râm đứng trên tường thành, vừa khóc vừa cười, hành động điên khùng.



Bà lão lầm bầm:



- Lão bất tử, cuối cùng ngươi cũng chết, không chết trong tay Tả Bình Bình ta mà bị kẻ thù truyền kiếp giết, buồn cười, buồn cười, ha ha ha ha ha ha!



Bên cạnh bà lão có một lão nhân tóc bạc đứng, vẻ mặt buồn bã uống rượu. Lão nhân không nhìn Tả Bình Bình, mắt tràn đầy bi thương xem hướng tây bắc.



Trong một phòng giam đại viện, Quân Thần Độc Cô Hành áo trắng bay bay, phong thần như ngọc yên lặng đứng, vẻ mặt đầy bi thương, áy náy.



- Trí tuệ như yêu, tính toán không sót? Độc Cô Hành, uổng cho ngươi thông minh một đời lại bị người ta lừa chiêu không thành kế. Thanh Y của ta, bởi vì sai sót của ta khiến bá phụ chết thảm, Độc Cô Hành còn mặt mũi nào gặp nàng?



Một lát sau, ánh mắt Quân Thần Độc Cô Hành biến sắc bné, nhìn chằm chằm bản đồ treo trên tường giây lát.



Quân Thần Độc Cô Hành trầm giọng quát:



- Người đâu, truyền lệnh của ta, quân Trấn Bắc toàn quân xuất động, xin Đông Phương quốc sư, Tả quốc sư áp trận! Lập tức tấn công Huyết Hoang thành, nói cho hai vị quốc sư là ta không muốn thấy trong Huyết Hoang thành có một người còn sống!



Ngoài cửa, hai đại tướng luôn đứng chờ lệnh, một người chạy đi báo tin ngay.



Còn lại một người do dự đi vào, nói:



- Nguyên soái, Nghịch quốc sư đã dẫn cường giả đến viện trợ, không bằng chờ bọn họ đến...



- Chờ bọn họ thì đã muộn rồi!



Trong mắt Quân Thần Độc Cô Hành lạnh băng, gã lạnh lùng nói:



- Huyết Nô và Huyết Y thay mận đổi đào, ám độ trần thương, dẫn người mai phục Tiêu quốc sư. Bọn họ đã không để ý mấy chục vạn quân đội Huyết Hoang thành thì ta sẽ khiến toàn bộ thành tro hết, để an ủi vong linh Tiêu quốc sư ở trên trời!



Mắt tướng quân sáng lên, lập tức cúi đầu nghe lệnh, trầm mặc đi ra ngoài sắp xếp.



Không lâu sau quân cổ nổi lên, chiến mã cuồng hí, năm mươi vạn đại quân tập kết hoàn tất, toàn bộ đeo đao mặc giáp, đầu chít vải trắng, vẻ mặt túc sát, mắt đầy sát khí.



Quân Thần giận dữ, máu sẽ chảy ngàn dặm.



….. …. …. …. …..



Đại viện của Tiêu gia tràn ngập bi thương, không khí đau thương. Tiêu Bất Tử và ba trăm Huyết vệ, mười mấy trưởng lão chắc chắn đã chết, xác đang trên đường chuyển về. Vẫn đang tìm kiếm xác Tiêu Phù Đồ.



Tiêu Thanh Y hộc máu xong nằm liệt trên giường, sốt cao không tỉnh táo, mấy lần ngất xỉu. Thiền lão, Thiên Tầm rất sốt ruột. Thiên Tầm muốn đi tìm Tiêu Lãng trở về nhưng đại viện của Tiêu gia bị phong tỏa, không có mệnh lệnh của Tiêu Bất Hoặc, Tiêu Thanh Long thì không ai được đi ra.



Ngay hôm đó trưởng lão đường liền mở trưởng lão hội, Tiêu Bất Hoặc trở thành tộc trưởng của Tiêu gia. Trưởng lão đường mở hội nghị nửa ngày, tranh cãi mấy canh giờ sau đó bắt đầu bận rộn. Vô số mệnh lệnh truyền ra như bông tuyết, ba mật trận truyền tin liên tục chớp lóe, truyền mệnh lệnh của trưởng lão đường của Tiêu gia đến các cứ điểm Tiêu gia trong Chiến Vương triều.



Tiêu Bất Tử chết trận, hơn bốn mươi vị trưởng lão chết trận, năm trăm Huyết vệ mạnh nhất giờ chỉ còn hai trăm. Tiêu gia gặp tổn hại nặng chưa từng có, nếu xử lý không tốt thì không nói đến tộc diệt gia vong, ít nhất Tiêu gia rất khó giữ thân phận siêu nhiên như trước, sẽ lưu lạc thành nhà giàu bình thường như mười gia tộc.



Tất cả sản nghiệp của Tiêu gia bắt đầu co lại, nhiều buôn bán không quan trọng bị bán đi, tập trung vào sản nghiệp có tài nguyên, nhân lực ổn định. Tiêu Bất Hoặc ra lệnh Tiêu gia tiến vào thời kỳ ngủ đông, mọi người không được quá huênh hoang trước mặt thế nhân, phát hiện ai khiêu khích mâu thuẫn ngoại tộc, làm hại gia tộc lập tức bị trục xuất khỏi gia tộc ngay!



Tiêu Bất Hoặc bắt chước Nghịch gia trước tiên ổn định tình huống gia tộc rồi từ từ tính, đổi làm gia tộc nào cũng sẽ chọn cách tương tự. Dù sao thế hệ Tiêu Thanh Long chưa xuất hiện cường giả tuyệt thế nào, đời thứ ba chưa lớn lên. Lần này Tiêu gia bị thương quá nặng, bảo thủ ước chừng cần ba mươi năm mới hồi phục nguyên khí, tất nhiên đó là với điều kiện không có thế lực cường đại đè ép Tiêu gia.



Ngày thứ ba Tiêu Thanh Y đã tỉnh. Thiền lão luôn ở bên cạnh chăm sóc, thấy Tiêu Thanh Y mắt trong trẻo thì thở phào.



Tiêu Thanh Y nhìn trần nhà thật lâu sau lên tiếng:



- Hiện tại tình huống thế nào?



Thanh âm khô khốc, yếu ớt, khào khào.



- Xác nhóm tộc trưởng ngày hôm qua, ban đêm đã lặng lẽ vạn trở về, chuẩn bị ba ngày sau tập thể bí mật chôn. Bất Hoặc trưởng lão đảm nhiệm tộc trưởng mới, Tiêu gia tuyên bố vào thời kỳ ngủ đông.



Thiền lão đơn giản kể tình huống, ấp úng muốn nói cái gì nhưng cuối cùng không hé môi.



Tiêu Thanh Y có ánh mắt rất sắc bén, hờ hững liếc Thiền lão.



Tiêu Thanh Y thản nhiên nói:



- Nói đi.



Thiền lão trầm ngâm giây lát, cắn răng nói:



- Tiểu thư, Tiêu gia bị phong tỏa, Thiên Tầm không ra được, ta không có cách nào đón Lãng thiếu gia trở về. Đêm qua thị nữ trong Thanh Y các bị điều đi, hai hộ vệ của thiếu gia cũng vậy. Thiên Tầm kháng mệnh không muốn đi, chức tổng quản hậu viện của ta cũng bị tiêu trừ. Thiên Tầm tra xét thấy xung quanh Thanh Y các có mấy Ám vệ, chúng ta... Bị giam lỏng rồi!



Tiêu Thanh Y nghe xong mặt không chút thay đổi, lạnh nhạt nói:



- Hiện tại ai là trưởng lão của Nội Vụ đường?



Thiền lão thầm thở dài, vị chủ tử này quả nhiên băng tuyết thông minh, bắt trúng ngay mấu chốt vấn đề.



Thiền lão bất đắc dĩ nói:



- Là Tiêu Thanh Báo.



Tiêu Thanh Y nhắm mắt lại, im lặng không nói câu nào, vẻ mặt không có bi thương, giận dữ.



Thiền lão lấy một lá thư ra khỏi ngực, vẻ mặt nghiêm túc nói:



- Tiểu thư, đêm qua nhi tử của Tiêu Phù Đồ, Tiêu Ma Thần đánh bị thương hộ vệ trốn ra ngoài, để lại phong thư kêu ta chuyển cho tiểu thư.



Tiêu Thanh Y chợt mở mắt ra, ánh mắt cực kỳ sắc bén.



Tiêu Thanh Y trầm giọng quát:



- Đọc!



Thiền lão do dự, cuối cùng xé phong thư, vẻ mặt hoảng sợ run giọng đọc:



- Thanh Y tiểu thư, Ma Thần đi tìm phụ thân. Chuyện Tô Tiên thành có vấn đề, Tiêu Thanh Lang rất đáng nghi!



Thiền lão đọc xong lập tức đốt thư, mặt tràn ngập kinh sợ.



Tiêu Ma Thần là nhi tử của Tiêu Phù Đồ, Tiêu Phù Đồ là thủ lĩnh lập phái trong Tiêu gia, không cần biết gã lấy tin tức này từ đâu ra, có chính xác hay không, nếu nội dung lá thư này lan truyền trong Tiêu gia thì sẽ dẫn đến động đất, rất có thể Tiêu gia sẽ tan đàn xẻ nghé.


Yêu Giả Vi Vương - Chương #137