Chương 131: Dài Ra?



**



Ads



Chạy mấy ngàn thước, tiếng gầm của Thiết Giáp Bích Hổ không còn đinh tai nhức óc.



Tiểu Đao ngừng lại hỏi Tiêu Lãng:



- Ca, làm sao đây?



Tiêu Lãng lây ra một viên dược trị thương đưa cho Tiểu Đao:



- Chờ chút nữa. Ngươi trị thương trước đi, một lát ta sẽ hoàn toàn phế cái chân đó, vậy thì chơi kiểu gì cũng đùa chết nó!



Tiểu Đao lập tức nhập định ngồi xếp bằng chữa thương. Huyễn ma thú tiểu Bạch bay xung quanh dò xét tình huống.



Nửa canh giờ sau, Tiểu Đao mở mắt ra, vết thương đã hồi phục hơn một nửa. Tiêu Lãng tra xét bốn phía, hai người như vượn khỉ nhanh nhẹn xông hướng Thiết Giáp Bích Hổ.



Cảnh tượng đập vào mắt thấy ghê người, bốn phía là dấu vết Thiết Giáp Bích Hổ nổi điên. Một cái chân không còn chảy máu nhưng xương trắng hếu rất khủng bố, Thiết Giáp Bích Hổ nằm sấp trên mặt đất há mồm, thè lưỡi thở hồng hộc.



Tiêu Lãng trầm giọng quát:



- Tiểu Đao, lên!



Tiêu Lãng như mũi tên xé gió chạy một vòng luồn ra đằng sau Thiết Giáp Bích Hổ. Tiểu Đao lại lần nữa biến thân, khí thế dào dạt xông hướng Thiết Giáp Bích Hổ.



Thiết Giáp Bích Hổ rống to:



- Grao!



Thiết Giáp Bích Hổ xoay người, không để ý tới Tiểu Đao, cái đuôi sắt đập xuống Tiêu Lãng nhanh chóng áp sát nó. Hình như Thiết Giáp Bích Hổ biết rõ người có thể tổn thương được nó chỉ có nhân loại vóc người bé xíu này.



- Cha nó!



Tiêu Lãng khựng lại, lăn một vòng chỉ mành treo chuông né cái đuôi to, nhanh chóng lùi lại, không dám áp sát nữa. Thiết Giáp Bích Hổ công kích quá nhanh, Tiêu Lãng không có nắm chắc tránh thoát được.



Công kích của Tiểu Đao đã đến.



Ầm ầm ầm ầm ầm!



Thiết Giáp Bích Hổ bất đắc dĩ quay đầu đối phó Tiểu Đao, cái đuôi to hóa thành roi sắt chớp lóe từng cái bóng quật hướng Tiểu Đao.



Tiêu Lãng lại tăng tốc vọt qua, phóng ra thần hồn thảo đằng màu tím ẩn nấp dưới lòng đất, lao hướng Thiết Giáp Bích Hổ.



- Thảo đằng, hiện!



Không có gì bất ngờ xảy ra, Tiểu Đao lại bị hất văng, đuôi sắt lắc lư vài cái quất hướng Tiêu Lãng. Tiêu Lãng cắn răng, khống chế thần hồn thảo đằng màu tím quấn cái chân bị thương của Thiết Giáp Bích Hổ, bản thân hắn lại lăn một vòng.



Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!



Thần hồn thảo đằng màu tím ăn mòn sạch lớp da thịt còn dính trên khúc xương trắng. Thiết Giáp Bích Hổ bị đau, xương chân không thể chống đỡ thân thể to lớn nữa, thân hình khổng lồ té xuống đất, đuôi sắt ngừng quất hướng Tiêu Lãng.



Tiêu Lãng mừng mở cờ trong bụng:



- Cho mày cuồng!



Tiêu Lãng lăn tới dưới một thân cây, nhưng hắn đã cách xa thần hồn thảo đằng màu tím hơn mười thước, không có cơ hội khống chế nó căn nuốt. Ảo ảnh thần hồn thảo đằng màu tím trải trên mặt đất, không nhúc nhích.



Tiêu Lãng bò dậy, cong lưng vọt tới trước, hắn không yên tâm để lại thần hồn thảo đằng màu tím, nếu như bị thương tổn hay ra tình huống quái dị nào đó tự nhiên biến mất thì... Tổ cha nó.



- Thảo đằng trở về!



Tới gần trong vòng ba thước, ý niệm tỏa định thần hồn thảo đằng màu tím, Tiêu Lãng lập tức khống chế nó trở về thân thể của mình. Tiêu Lãng liên tục lăn dưới đất, nhảy vọt, tránh né Thiết Giáp Bích Hổ phát cuồng công kích lung tung.



Tiêu Lãng cực kỳ mạo hiểm chạy rap hạm vi Thiết Giáp Bích Hổ công kích, lưng ướt đẫm mồ hôi. Cái đuôi của Thiết Giáp Bích Hổ công kích quá nhanh, phán đoán sai một tí là sẽ bị đập túng ngay. Bị hất văng còn đỡ, nếu là bị đập xuống đất thì chắc Tiêu Lãng thành đống thịt vụn rồi.



Từ nhỏ Tiêu Lãng lớn trong núi rừng, vô số lần tìm được đường sống trong chỗ chết luyện ra ý thức, bản năng chiến đấu siêu mạnh đã thể hiện hoàn mỹ trong tình huống vừa rồi.



Tiêu Lãng, Tiểu Đao một lần nữa bỏ chạy, chốc lát sau lén trở về. Tiêu Lãng kêu Tiểu Đao chạy nhanh quay Thiết Giáp Bích Hổ, không ngừng ném đá vứt nhánh cây. Huyễn ma thú tiểu Bạch bay trên bầu trời làm Thiết Giáp Bích Hổ mất tập trung. Tiêu Lãng cũng quay quanh Thiết Giáp Bích Hổ, tìm cơ hội bắn ra phi đao.



Đùi của Thiết Giáp Bích Hổ bị thương khó thể di chuyển, đau nhức vung vẫy cái đuôi sắt, công kích lung tung, trong mắt lóe tia đỏ máu, nó đã nổi điên, tốc độ phản ứng chậm hơn nhiều. Nửa canh giờ sau, Tiêu Lãng cực kỳ nhẹ nhàng dùng phi đao, nỗ tiễn thành công làm mù đôi mắt Thiết Giáp Bích Hổ vốn đã bị thương.



Tiếp theo Tiêu Lãng, Tiểu Đao không cần phải làm gì khác. Thiết Giáp Bích Hổ gãy một chân, mắt bị mù, chờ ngày mai đến nhặt xác cho nó là được.



Lúc này trời đã tối đen, Tiêu Lãng, Tiểu Đao không trở về núi thứ bốn qua đêm mà tìm một cái cây đặt cạm bẫy, ăn lương khô, nghỉ ngơi.



Tiếng kêu gào của Thiết Giáp Bích Hổ vang suốt đêm. Tiêu Lãng, Tiểu Đao ngủ ngon lành trên thân cây. Chờ trời sáng, tiếng gào của Thiết Giáp Bích Hổ nhỏ dần, chắc lăn qua lộn lại một đêm thân thể của nó cực kỳ suy yếu, không có sức la nữa.



Tiêu Lãng, Tiểu Đao không đi nhặt xác Thiết Giáp Bích Hổ ngay mà tu luyện Huyền khí như thường lệ, rèn luyện thân thể. Ăn sáng xong Tiêu Lãng, Tiểu Đao mới lười nhác chạy hướng Thiết Giáp Bích Hổ.



Thiết Giáp Bích Hổ lăn lộn giãy dụa một đêm, giờ phút này sấp trên mặt đất hấp hối, khắp nơi đầy máu, không khí tràn ngập mùi hôi làm người ta buồn nôn.



- Thần hồn thảo đằng màu tím, đi!



Tiêu Lãng lặng lẽ tới gần, đứng ở vị trí cực kỳ xảo diệu, cách hông trái Thiết Giáp Bích Hổ hai thước. Vậy thì dù đầu hay đuôi của Thiết Giáp Bích Hổ công kích Tiêu Lãng cũng sẽ bị hắn dễ dàng tránh né.



Tiêu Lãng khống chế thần hồn thảo đằng màu tím công kích đầu của Thiết Giáp Bích Hổ, vòng quanh cái đầu to, nhanh chóng ăn mòn.



- Grao!



Thiết Giáp Bích Hổ ăn đau người lăn lộn, cái đuôi to quất lung tung. Đáng tiếc thân thể Thiết Giáp Bích Hổ bị tổn hại nặng, máu và thể lực xói mòn nhiều khiến tốc độ công kích của nó chậm gấp mấy lần. Tiêu Lãng nhẹ nhàng tránh né, nhảy tới lăn lui quanh Thiết Giáp Bích Hổ, tiếp tục khống chế thần hồn thảo đằng màu tím ăn mòn.



Không lâu sau thần hồn thảo đằng màu tím đã nuốt nửa cái đầu của Thiết Giáp Bích Hổ, nó đã chết. Tiêu Lãng ngồi trên mặt đất chờ thần hồn thảo đằng màu tím ăn mòn hết ước chừng cần một thời gian dài.



Thời gian ăn mòn, cắn nuốt khá lâu, mất nửa canh giờ. Tiêu Lãng nhìn bộ xương Thiết Giáp Bích Hổ to lớn, lòng hơi tiếc nuối. Nếu như thần hồn thảo đằng màu tím có thể không nhìn lực phòng ngự mà ăn mòn nhanh thì tốt quá.



Tiêu Lãng chuẩn bị thu lại thần hồn thảo đằng màu tím, đập nát bộ xương thì mắt bỗng trợn to nhìn chằm chằm thảo đằng màu tím bềnh bồng trên không trung.



- Ủa?



Tiêu Lãng nhảy cẫng lên, hét to với Tiểu Đao ở phía xa:



- Cái này... Tiểu Đao, qua đây!



Tiểu Đao đang chán ngồi nghỉ ngơi, nghe Tiêu Lãng kêu liền chạy tới, mắt liếc bốn phía không thấy có gì lạ thường.



Tiểu Đao lấy làm lạ hỏi:



- Ca, có chuyện gì?



- Ngươi hãy nhìn thảo đằng này, sao ta cảm giác nó dài hơn chút?



Tiêu Lãng kinh ngạc nhìn chằm chằm thần hồn thảo đằng màu tím, không dám khẳng định nên kêu Tiểu Đao tới chứng thật.



Tiểu Đao nhìn chằm chằm thần hồn thảo đằng màu tím, xấu hổ gãi đầu cười khờ nói:



- Trước kia không mấy chú ý, ta cũng không rõ nó có dài không.



- Nếu ta nhớ không lầm thì chắc chắn là dài, nhưng chỉ cỡ nửa đốt tay.



Tiêu Lãng nhớ tới nhớ lui, nghi hoặc thì thầm.



Tiểu Đao chớp mắt, hời hợt nói:



- Dài thì dài, chỉ dài có một chút thì có gì khác?



- Khác rất lớn!



Tiêu Lãng vẻ mặt nghiêm túc nói:



- Ngươi có nghe nói ai thức tỉnh thần hồn xong thần hồn có thể biến ảo chưa? Nếu thảo đằng này có dài ra thì rất có khả năng ta thật sự giàu rồi!



Tiểu Đao gật đầu, nói:



- Hình như đúng, thật sự chưa từng nghe nói có thần hồn có thể biến ảo, biến lớn, biến dài.



Tiểu Đao nghi hoặc hỏi:



- Nhưng ca, dù có dài ra thì giúp ích gì?



- Ngươi không hiểu!



Mắt Tiêu Lãng lấp lánh ánh sáng, vẻ mặt hớn hở, giải thích rằng:



- Nếu thảo đằng này thật sự có thể dài ra chứng minh một vấn đề, thần hồn này có thể... Trưởng thành. Ta có thể không ngừng giết Huyền thú để nó cắn nuốt, nếu nó tiếp tục dài ra thì có lẽ năng lực ăn mòn sẽ tăng mạnh. Nếu nó có thể trưởng thành thì thảo đằng này nghịch thiên rồi!


Yêu Giả Vi Vương - Chương #132