*
Tả Minh thấy Tiêu Lãng mấy lần không tiếp chiêu thì mất hứng thú. Hôm nay Tả Minh vốn định đả kích Tiêu Lãng, ai dè hắn ăn no uống đã, mặt mày đưa tình với Đông Phương Hồng Đậu, ngược lại bọn họ mới là người buồn bực.
Tả Minh nhìn Tiêu Vũ ngồi bên cạnh mình, bỗng cười nói:
- Chúc mừng Vũ Long Nha Phỉ Nhi tiểu thư thức tỉnh thần hồn thiên giai. Ưm, nghi thức thức tỉnh thần hồn lần này không tệ, có mười người thức tỉnh thần hồn thiên giai, vương triều có hy vọng mạnh lên. Trước giờ toàn là Huyết Man tử công kích triều chúng ta, sau này nhất định phải phản công trở về, hoàn toàn tiêu diệt Huyết Vương triều, tành tựu bá nghiệp hoàng đồ của triều ta!
- Ha ha ha ha ha ha! Minh thiếu gia thật là hào tình vạn trượng, vương triều cần hào kiệt thật sự giống như Minh thiếu gia đây, chứ không phải phế vật cho rằng minh cao lắm thật ra không là cái đinh gì!
- Phong thiếu gia ý nói...
- Còn ai vào đây? Một tên hèn rùa đen rút đầu!
Tả Minh vừa mở miệng liền có người tung hứng theo, những người này định hôm nay đạp Tiêu Lãng dưới chân, nghiền hắn không đứng lên được.
Đông Phương Hồng Đậu không kiềm chế nữa:
- Hừ!
Những công tử này không mời mà đến, xem tình hình rõ ràng không phải chúc mừng Đông Phương Hồng Đậu mà đến vì gây rắc rối cho Tiêu Lãng, phá rối.
Tính tình của Đông Phương Hồng Đậu vốn nóng nảy, nàng là chủ nhân nên ba phen bốn lượt nhẫn nhịn. Giờ phút này, liên tục bị khiêu khích làm Đông Phương Hồng Đậu không nhịn được nữa, sắp nổi giận.
Tiêu Lãng thấy Đông Phương Hồng Đậu tức giận người run run thì hắn cũng giận. Cô nương người ta tổ chức sinh nhật, cái đám không biết điều các ngươi chưa quậy đủ sao?
Hôm nay là ngày tốt của Đông Phương Hồng Đậu lại vì chuyện của Tiêu Lãng làm hại nàng khó chịu, hắn quyết định cũng khiến đám công tử khó chịu theo.
Tiêu Lãng nặng nề vứt cục thịt to đầy mỡ xuống bàn, cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Hồng Đậu, đừng tức giận. Mấy con chó điên cứ sủa cắn người lung tung, không lẽ nàng muốn cắn trở lại sao?
Tiêu Lãng thành công hấp dẫn chú ý của mọi người, Đông Phương Hồng Đậu cũng nguôi giận. Tiêu Lãng thản nhiên bưng ly rượu lên uống một hơi, cầm khăn tay trên bàn lau tay, đứng dậy, mắt lạnh băng liếc mấy công tử.
Tiêu Lãng thản nhiên nói:
- Xem ra hôm nay các ngươi cố ý gây chuyện với ta đúng không? Được rồi, các ngươi đừng ở đó châm chọc khiêu khích. Hôm nay là sinh nhật của Hồng Đậu tiểu thư, đừng khiến chủ nhân tâm tình khó chịu, biết không? Có thù báo thù có oán báo oán, đừng che lấp gì hết, ai gai mắt Tiêu Lãng ta thì đứng ra, ra ngoài quyết đấu, không chết không ngừng!
Tiêu Lãng nói năng dõng dạc, toàn trường câm như hến.
Quyết đấu?
Không chết không ngừng?
Cả đám công tử, tiểu thư có mặt tổng hợp thực lực lại thì Tả Minh mạnh nhất.
Hình như lần trước Tả Minh quyết đấu với Tiêu Lãng bị thua?
Lần này vẫn là không chết không ngừng?
Bọn họ là ai?
Người có thể ngồi tại đây ai không phải là thức tỉnh thần hồn, tiền đồ thênh thang, hoặc là có hy vọng thức tỉnh thần hồn cường đại. Đi đấu chết sống với một người thức tỉnh phế thần hồn? Trước không nói các công tử, tiểu thư của đế đô có mặt nắm chắc quyết đấu sinh tử giết chết Tiêu Lãng được không.
Cho dù có nắm chắc thì ai dám cầm sinh mạng quý giá của mình đánh cược với phế vật không có tiền đồ?
Quan trọng nhất là tuy Tiêu Lãng là phế vật nhưng hắn có gia gia tốt. Tính cách Tiêu Bất Tử nóng nảy, đừng nói là giết Tiêu Lãng, dù dùng thủ đoạn đê hèn đối phó với hắn thì cũng đủ chọc giận lão.
Bởi vậy...
Kết quả rất rõ ràng, không ai dám nói tiếng nào, ngay cả Tả Minh cũng cúi đầu không dám đối diện Tiêu Lãng, sợ chọc chó điên bị hắn cắn.
Giọng Tiêu Lãng lạnh lùng vang vọng khắp đại sảnh:
- Đều hèn như thế sao? Mới rồi chẳng phải tên nào tên nấy gân cổ lên? Chơi như vậy vui không? Tất nhiên là không vui!
Tình cảnh này giống như trưởng bối răn dạy vãn bội, rất buồn cười.
Đông Phương Hồng Đậu nhìn Tiêu Lãng khuôn mặt đầy yêu khí, bật cười. Vân Tử Sam nhìn Tiêu Lãng, mắt chớp chớp, rèm mi cong run run, không biết nàng suy nghĩ điều gì.
Trà Mộc cúi đầu, cổ đỏ rần, người run run cố nén cười.
Không khí im lặng thật lâu. Đám người Tiêu Cuồng, Tả Minh vẫn không dám mở miệng.
Ngược lại là Tả Hi, tiểu thư của Tả gia lạnh lùng nói:
- Hừ! Bây giờ vênh váo cái gì? Có bản lĩnh thì một năm sau lại vênh váo đi, nhưng sợ là sau một năm nữa ai đó đã không có tư cách ở lại đế đô.
Tiêu Lãng bật cười, liếc khuôn mặt xinh đẹp của Tả Hi, tiểu thư của Tả gia.
Tiêu Lãng âm trầm nói:
- Thế sự vô thường, ai dám nắm chắc vận mệnh trăm phần trăm? Tả Hi tiểu thư, nói không chừng có hôm nào ta xúc động làm trái lời dặn trước kia của gia gia, ăn luôn tiểu thư...
Tiêu Bất Tử dặn dò. Mọi người nhớ ngay đến thịnh yến hoàng cung, Tiêu Bất Tử dặn Tiêu Lãng tuyệt đối đừng đè tiểu thư của Tả gia. Giờ phút này, Tiêu Lãng vẻ mặt đầy yêu khí, ai đều hiểu hắn nói 'ăn' là ăn như thế nào.
Nhiều người mắt trợn trắng, có kẻ tức giận ngứa răng, có người thầm khâm phục.
Lúc trước bọn họ ở đế đô đùa giỡn một thiếu nữ nhà lành sẽ thổi phồng mấy tháng, lại nhìn người ta ba phen bốn lượt đùa giỡn tiểu thư Tả gia xem, cảnh giới khác biệt mấy đẳng cấp.
Tiêu Lãng không thèm nhìn ánh mắt Tả Hi, tiểu thư của Tả gia đầy sát khí, hắn gật đầu với Trà Mộc, chuẩn bị đi.
- Hồng Đậu, đa tạ nàng đã mời, Tiêu Lãng vĩnh viễn nhớ ân tình của nàng. Một lần nữa chúc nàng sinh nhật vui vẻ. Ưm, ta ăn no rồi, xin cáo từ.
Đông Phương Hồng Đậu thất vọng nhìn theo Tiêu Lãng rời đi. Hôm đó ở trên xe ngựa Đông Phương Hồng Đậu tỏ tình thẳng, nàng cho rằng hôm nay Tiêu Lãng sẽ có biểu thị gì. Nhưng Tiêu Lãng trừ ánh mắt dịu dàng một chút ra không có hành động rõ ràng nào, làm Đông Phương Hồng Đậu thất vọng và đau lòng.
Nữ nhân phải rụt rè khiến Đông Phương Hồng Đậu không dám mở miệng hỏi hay ám chỉ cái gì, trong đại điện có nhiều khách nhân, nàng không tiện tiễn hắn.
Làm mọi người bất ngờ là Vân Tử Sam chợt đứng dậy cười nói với Đông Phương Hồng Đậu:
- Ta cũng về cung, Lãng công tử có thể tiện đường đưa bổn công chúa không?
Vân Tử Sam cùng Tiêu Lãng đi ra ngoài.
Tiêu Lãng quay đầu liếc Vân Tử Sam, nhẹ gật đầu, hai người sóng vai ra khỏi đại điện.
Rời khỏi thiên điện, có nữ quản gia dẫn hai người đi hướng cửa chính Đông Phương gia. Trên đường đi Tiêu Lãng, Vân Tử Sam im lặng cất bước, không nói một câu.
Vì lễ phép nên Tiêu Lãng không từ chối đi chung với Vân Tử Sam, nhưng lòng hắn thầm cười nhạt. Công chúa này đột nhiên ra vẻ thân thiết với hắn, hai, ba lần đổi thái độ, nàng đeo mặt nạ không thấy mệt sao?
Vân Tử Sam cúi đầu bước đi, rèm mi run run, mắt liếc hướng Tiêu Lãng, môi anh đào mím chặt, không biết nàng đang nghĩ gì.
Ra khỏi đại viện của Đông Phương gia, Thiên Tầm đã chờ bên cạnh xe ngựa. Hộ vệ của Vân Tử Sam đứng sắp hàng bên chiếc xe ngựa xa hoa, thấy nàng lập tức hành lễ.
Vân Tử Sam rốt cuộc lên tiếng:
- Lãng công tử, Tử Sam có thể nói vài câu với công tử được không?
Vân Tử Sam ngẩng đầu lên, đôi mắt như thu thủy đáng thương nhìn Tiêu Lãng, cầu xin hắn.
Tiêu Lãng gật đầu, nói:
- Qua bên kia đi!
Tiêu Lãng chỉ vào một cái ao nhỏ phái bên trái cửa chính Đông Phương gia.
Vân Tử Sam xua hộ vệ lui ra, cùng Tiêu Lãng đi đến bên hồ nước. Tiêu Lãng nhìn phương xa, nửa bên mặt đưa hướng Vân Tử Sam, không lên tiếng.
Vân Tử Sam nhìn Tiêu Lãng, mắt nhìn hồ nước, thở dài thườn thượt:
- Tiêu Lãng, ngươi vào Tiêu gia quá ngắn ngủi, có lẽ không hiểu nỗi khổ của đệ tử đại gia tộc, vương thất. Ta chỉ muốn nói một câu, không phải ta thật lòng muốn lạnh lùng với ngươi.
Tiêu Lãng quay đầu nhìn Vân Tử Sam, mắt trong trẻo không có chút cảm xúc dao động:
- Ta hiểu được.
Vân Tử Sam nhìn đôi mắt trắng đen rõ ràng, cảm giác bên trong hờ hững, lòng hoảng loạn. Vân Tử Sam rũ mi mắt, rèm mi rung rung. Một lát sau, Vân Tử Sam nổi lên can đảm đối diện Tiêu Lãng, cắn môi.
Vân Tử Sam nói:
- Tiêu Lãng, nói thật ra, Tử Sam hơi... Thích ngươi. Nếu như ngươi giải quyết được vấn đề tu luyện võ đạo thì có lẽ chúng ta...