Chương 104: Đại tài.



Tiêu Lãng thầm xin lỗi các thơ tiên, thơ thánh kiếp trước của mình.



- Các thi nhân lão Lý, lão Đỗ, thật xin lỗi, cho ta mượn thơ của các ngươi dùng một chút. Ta thật tình không có ý định sao chép, cầu mong các ngươi thứ tội.



Tiêu Lãng đúng là không biết làm thơ nhưng chưa ăn thịt heo cũng có thấy heo chạy, không biết làm thơ thì... Có thể sao chép!



Tiêu Lãng bỗng cười to liếc Trà Mộc, đi tới giữa đại sảnh, vung tay to nói:



- Trà Mộc, đưa rượu!



- Được!



Trà Mộc vỗ bàn, một vò rượu bị đánh bay lên. Trà Mộc đẩy tay, vò rượu bay nhanh hướng Tiêu Lãng, ở giữa không trung không có giọt rượu nào vãi ra. Tiêu Lãng không thèm nhìn vò rượu, một tay bắp lấy. Vò rượu rơi vào tay Tiêu Lãng, cũng không có giọt rượu nào vãi ra.



Tiêu Lãng ngửa đầu nốc rượu ừng ực, uống hết nửa vò, mắt mê ly, người lắc lư, khẽ thở dài:



Hoa gian nhất hồ tửu



Độc chước vô tương thân



Cử bôi yêu minh nguyệt



Đối ảnh thành tam nhân



Nguyệt ký bất giải ẩm



Ảnh đồ tùy ngã thân



Tạm bạn nguyệt tương ảnh



Hành lạc tu cập xuân



Ngã ca nguyệt bồi hồi



Ngã vũ ảnh lăng loạn



Tỉnh thời đồng giao hoan



Túy hậu các phân tán



Vĩnh kết vô tình du



Tượng kỳ mạc Vân Hán



Dịch thơ:



Giữa hoa một bầu rượu



Một mình, rót uống chơi



Nâng ly mời trăng sáng



với bóng, hóa ba người



Trăng, trăng không biết uống



Bóng, chỉ quấn chân chơi



Bạn giữa đường: trăng, bóng



Vào xuân tíu tít cười



Ta múa, bóng toán loạn



Ta ca, trăng bồi hồi



Còn tỉnh, cứ vui chơi



Khi say, tạm ly tán



Lãng đãng mối giao tình



Hẹn hò trên Vân Hán



Tiêu Lãng ngâm xong bài thơ, toàn chính điện của Tử Sam các giật mình, vô số tài tử rung động. Nghịch Thương, Vân Tử Sam nhíu mày rồi mắt cùng sáng ên. Trong óc mọi người tự động hiện ra hình ảnh trăng treo trên trời, một người ở dưới trăng uống rượu, không khí cô đơn tràn ngập trong lòng, đưa người vào ưu thương.



Đông Phương Hồng Đậu cũng ngẩn ngơ, vẻ mặt hận thù không còn nữa. Đông Phương Hồng Đậu chớp chớp mắt mê ly, chìm đắm trong ý cảnh xinh đẹp.



Tiêu Lãng đổi giọng, biến gấp gáp hơn, người lắc lư, tay cầm vò rượu mà như cầm kiếm, mũi nhọn lộ rõ.



Triệu khách mạn hồ anh,



Ngô câu sương tuyết minh.



Ngân an chiếu bạch mã,



Táp đạp như lưu tinh.



Thập bộ sát nhất nhân,



Thiên lý bất lưu hành.



Dịch:



Phất phơ giải mũ Triệu



Sáng ngời gươm Ngô câu



Yên bạc lưng bạch mã



Lung linh ánh tinh cầu



Trong mười trượng khó thoát



Ngàn dặm há yên than.



Giờ phút này, hình ảnh trong đầu mọi người thay đổi, như thấy có một kiếm khách cầm kiếm mờ mịt nhìn xung quanh, mười bước giết một người, chém ngàn vạn kẻ địch, đơn độc lướt đi.



Quân bất kiến



Hoàng hà chi thủy thiên thượng lai,



Bôn lưu đáo hải bất phục hồi!



Hựu bất kiến



Cao đường minh kính bi bạch phát,



Triêu như thanh ti mộ thành tuyết.



Nhân sinh đắc ý tu tận hoan,



Mạc sử kim tôn không đối nguyệt



Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng,



Thiên kim tán tận hoàn phục lai.



Phanh dương tể ngưu thả vi lạc,



Hội tu nhất ẩm tam bách bôi.



Dịch:



Nước sông Hoàng từ trời cao đổ xuống



Chảy ra khơi cuồn cuộn chẳng quay về



Gương lầu cao sáng soi sầu bạc tóc



Sớm tơ xanh chiều tuyết trắng lê thê



Đời đắc ý cho niềm vui tận hưởng



Chén vàng kia đừng cạn dưới trăng ngàn



Trời sinh ta tất có nơi hữu dụng



Tiêu hết đi rồi lại có nghìn vàng



Giết bò dê để tìm vui lạc thú



Uống một lần ba trăm chén như không



Một bài thơ uống một ngụm, Tiêu Lãng uống ừng ực tùy ý, mang theo gió trời mưa biển ập vào mặt mọi người. Cả đám như trông thấy có một lãng tử không có đường báo quốc, tùy ý rong chơi. Bài thơ này khí thế phóng khoáng, cảm tình dâng tròa, ngôn ngữ suôn sẻ, có lực cảm nhiễm rất mạnh, ai cũng rung động.



Nguyên chính điện của Tử Sam các im lặng, không ai dám phát ra chút thanh âm, sợ đánh vỡ không khí, ý cảnh. Nhiều công tử tay cầm mỹ tửu khựng giữa chừng không trung. Vô số tài tử phe phẩy quạt chợt xếp lại. Tất cả lộ vẻ mặt mờ mịt, tâm hồn khao khát. Ngay cả đám người Tiêu Cuồng, Tả Minh, Đông Phương Mạc Nhiên cũng không ngoại lệ.



Tiêu Lãng dừng lại, vẻ mặt biến buồn bã, hớp một ngụm, khẽ thở dài:



Bắc phương hữu giai nhân



Tuyệt thế nhi độc lập



Nhất cố khuynh nhân thành



Tái cố khuynh nhân quốc.



Ninh bất tri khuynh thành dữ khuynh quốc



Giai nhân nan tái đắc



Dịch:



Bắc phương có một giai nhân



Dung nhan tuyệt thế cõi trần đứng riêng



Liếc nhìn, thành quách ngả nghiêng



Liếc thêm lần nữa nước liền lung lay



Thành nghiêng nước đổ mặc bay



Giai nhân há dễ gặp hoài được sao?



Bài thơ này là 'Ngoại thích truyền' Lý Diên Niên viết tặng muội muội của mình, khiến mắt các nữ nhân mê ly, mặt đỏ như hoa, vẻ say mê, khiến vô số tài tử, công tử mắt lộ hớn hở hướng về.



Rốt cuộc là nữ nhân như thế nào vừa có thể khuynh quốc lại khuynh thành?



Nhiều nữ nhân mắt mông lung, rất là tò mò giai nhân trong miệng Tiêu Lãng là ai, khiến hắn làm ra câu thơ khen ngợi tuyệt vời đến thế. Có nhiều công tử cho rằng là mình, đôi mắt đầy ý xuân, rất là rạo rực.



Tiêu Lãng liếc Đông Phương Hồng Đậu, thấy mặt nàng không còn vẻ giận dữ, mắt mông lung chìm đắm trong thơ từ siêu tuyệt.



Lòng Tiêu Lãng nảy ra một kế, quyết định đốt thêm lửa.



Tiêu Lãng thuận miệng ngâm:



Hồng đậu sinh nam quốc



Xuân lai phát kỷ chi.



Nguyện quân đa thải hiệt



Thử vật tối tương tư...



Nói xong Tiêu Lãng giật mình phát hiện không đúng.



Quả nhiên!



Mặt Đông Phương Hồng Đậu đỏ như rặng mây tía, các nữ nhân liếc nàng, mắt lộ ghen tỵ. Mới nãy mọi người rất tò mò nữ nhân khuynh quốc khuynh thành kia là ai, Tiêu Lãng đọc thêm bài 'tương tư' của Vương Duy tỏ rõ là Đông Phương Hồng Đậu rồi.



Viện tử của Đông Phương gia tại thành nam, hồng đậu sinh nam quốc, hoàn thử vật tối tương tư...



Đây chẳng phải nói rõ là Tiêu Lãng vấn vương Đông Phương Hồng Đậu sao?



Thấy vô số ánh mắt u oán liếc qua, ngay cả đôi mắt đẹp của Vân Tử Sam cũng chất chứa ghen tỵ, Đông Phương Hồng Đậu xấu hổ cúi đầu, rũ mi mắt, mặt đỏ như gấc, đã sớm quên mục đích của mình.



Tiêu Lãng ngẩn ngơ, lần này chơi lớn, chết chắc rồi.



- Khụ khụ, đã làm xong năm bài thơ, mắc quá, ta cần đi trút bầu tâm sự ngay. Nếu các vị cảm thấy không hài lòng thì chờ lát sau ta đâm vài nhát, chào!



Tiêu Lãng tùy tiện chắp tay, co giò chạy hướng thiên môn. Toàn trường có nhiều người nhưng không ai ra tiếng giữ lại, lặng im trầm tư chiêm nghiệm năm bài thơ Tiêu Lãng 'tùy tiện' sáng tác nhưng đủ thành kiệt tác lưu danh thiên cổ.



Một tài tử ngồi bên dưới chợt cười to bảo:



- Ha ha ha ha ha ha! Thơ hay, thơ hay. Sống trên đời có thể nghe một bài như vậy thì chết cũng không tiếc, hôm nay được nghe năm bài như đang say, say chết, rượu đâu?



Tài tử kia cầm vò rượu lên uống ừng ực, uống hết nguyên vò, cuối cùng say ngã trên mặt đất, miệng cười khùng khục ăn nói lung tung, không ngừng lầm bầm thơ hay, thơ hay.



Một tài tử mới rồi làm thơ, vẻ mặt buồn bã đứng dậy, ném cây quạt giấy đi.



Tài tử nặng nề khẽ thở dài:



- Tiêu Lãng công tử đại tài, chúng ta hết sức hổ thẹn. Uổng cho ta đọc sách thánh hiền nhiều năm. Hôm nay Phó Xuy Tuyết ta bỏ tòng quân, từ nay không đọc sách nữa, ngày mai đi Bắc Cương, nguyện chết trận sa trường, nguyện lấy cái chết báo quốc!



Nói xong tài tử không để ý ánh mắt của mọi người, chạy ra ngoài, bóng lưng cô đơn tiêu điều khiến người xót lòng.



Mọi người chưa hết rung động thì đệ nhất công tử của Nghịch gia, Nghịch Thương đột ngột đứng dậy ném một quả bom tấn:



- Lãng công tử đại tài, Nghịch Thương mặc cảm không bằng, từ nay không làm thơ nữa. Các vị, đã hổ thẹn, Nghịch Thương xin cáo từ trước quay về tự xét lại.



Nghịch Thương ung dung rời đi, làm đám người nhìn nhau.



Vài bài thơ đã khiến một tài tử muốn say chết, khiến một người bỏ đi tòng quân, khiến Nghịch Thương công tử tài học tuyệt đỉnh đế đô không còn làm thơ nữa.



Tiêu Cuồng, Tả Minh vẻ mặt thổn thức, bọn họ chỉ là tay nghiệp dư nên không hiểu mấy bài thơ của Tiêu Lãng là tuyệt cú thiên cổ kiếp trước, xúc động rất lớn với những tài tử tự phụ phong lưu, có tài học.



Trà Mộc cười rạng rỡ. Mắt Vân Tử Sam sáng như sao. Đông Phương Hồng Đậu mặt đỏ rần. Tả Hi, tiểu thư của Tả gia vẻ mặt hoảng hốt. Vô số tiểu thư con ngươi mê ly, vô số công tử ghen tỵ phát cuồng.



Một đêm này, một công tử đi ra từ vùng quê thế nhưng... Lại lần nữa danh chấn đế đô, lại dùng tài tình rung động thế nhân!


Yêu Giả Vi Vương - Chương #104