Người đăng: DVJ
Mà căn bệnh phong thấp, đau nhức lại là chứng bệnh thường gặp, cho nên lượng
tiêu thụ của đế ngọc cao không cần nghĩ cũng biết. Ngoài ra, với hiệu quả trị
liệu của đế ngọc cao mà nói, ba mươi lăm đồng cũng không cao. Phải biết rằng,
đi bệnh viện đeo cái bảng tên, rút ít máu, chụp phim, ít nhất đã mất trăm
đồng, chưa nói đến tiền thuốc.
Tóm lại, trong nửa tháng, lượng tiêu thụ của đế ngọc cao ở Đông Giang đã đạt
đến trình độ kinh người. Hãng dược Watson luôn trong tình trạng cháy hàng.
Mắt kiếng mặc dù không phải người được đào tạo quản lý hệ chính quy, nhưng là
người có kiến thức rộng rãi, kinh nghiệm phong phú, sau khi chiếm cứ thị
trường Đông Giang, hắn bắt đầu chú ý đến những thị trường rộng lớn hơn, tính
toán lấy Đông Giang làm khởi điểm, mở rộng ra các thành thị khác của tỉnh Minh
Hải.
Đêm khuya.
Tùy Qua bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Hắn vội vàng rón rén cầm điện thoại đi ra ngoài ban công, sau đó mới nói:
- Alo...
- Huynh đệ, tôi lập tức phải chạy trốn!
Sơn Hùng vội vàng nói:
- Mẹ tôi nhờ cậu và mắt kiếng chăm sóc một thời gian, bà ấy tương đối tin
tưởng hai người.
- Đợi một chút
Tùy Qua nghi ngờ nói:
- Hùng ca, tại sao anh phải chạy trốn? Lẽ nào anh bị cuốn vào đại án nào rồi?
- Tôi sắp được tẩy trắng rồi, còn có thể cuốn vào đại án gì chứ.
Sơn Hùng nói:
- Là tên Đổng Cửu khốn kiếp kia. Tôi nghe người ta nói, hắn tới Tây Giang mời
sư huynh Tăng Thiết Âu của hắn tới, muốn thay hắn lấy lại danh dự, tôi phải
phòng ngừa.
- Tăng Thiết Âu là ai, để cho Hùng ca khẩn trương như vậy?
Tùy Qua hỏi, giọng nói vẫn rất bình tĩnh.
- Tăng Thiết Âu cũng là tục gia đệ tử của Thiếu Lâm tự, nhưng lợi hại hơn
Đổng Cửu.
Sơn Hùng nói:
- Tăng Thiết Âu còn có một thân phận, hắn là huấn luyện viên tổng đội vũ cảnh
thành phố Tây Giang!
- Huấn luyện viên bộ đội vũ cảnh?
Tùy Qua rốt cục cũng chấn động.
Trong thể chế quốc gia, có không ít người thuộc dạng ăn rồi chờ chết, ăn không
ngồi rồi, nhưng nhân vật trong quân đội, nhất là huấn luyện viên võ thuật,
thường đều là nhân vật rất lợi hại.
Sơn Hùng nói:
- Tóm lại, tôi đề phòng vẫn hơn. Tăng Thiết Âu và Đổng Cửu không tìm được
tôi, chắc chắn sẽ không làm được gì.
Tùy Qua suy nghĩ một lát, nói:
- Nếu như anh cố ý trốn tránh, đến lúc đó Đổng Cửu nhất định sẽ trắng trợn
làm xấu thanh danh của anh!
- Cái này tôi cũng biết.
Sơn Hùng ca thán:
- Nhưng tài nghệ không bằng người, tôi có cach gì. Nghe nói quyền pháp của
Tăng Thiết Âu từ ngoài vào trong, đã luyện thành chân khí, trở thành nội gia
Quyền Sư rồi. Huynh đệ, cậu cũng là người tập võ, nên biết khác biệt nó lớn
thế nào đấy.
Tùy Qua đương nhiên biết thực lực sai biệt giữa Tôi Thể kỳ và Luyện Khí kỳ:
- Nhưng, nếu Tăng Thiết Âu đã là huấn luyện viên bộ đội vũ cảnh, hắn không
thể nhúng tay vào tranh chấp giữa anh và Đổng Cửu, làm như vậy không khỏi có
chút quá phận.
Sơn Hùng nói:
- Tùy huynh đệ, cậu không phải người lăn lộn trong giang hồ, cho nên không
biết mê hoặc ở đây. Lần này Tăng Thiết Âu tới thành phố Đông Giang tìm tôi gây
chuyện, không chỉ lấy lại danh dự cho Đổng Cửu, mà còn để dương oai, lập uy
cho đám tục gia đệ tử Thiếu Lâm bọn hắn, để những người khác trong giang hồ,
cũng biết người của Thiếu Lâm tự bọn họ không dễ chọc! Cho nên, lần này Tăng
Thiết Âu nhất định sẽ lấy thân phận đệ tử Thiếu Lâm tự xuất thủ, chứ không
phải lấy thân phận huấn luyện viên bộ đội vũ cảnh. Vì vậy, mọi hành động của
hắn đều không có quan hệ đến quân đội, quân đội cũng sẽ không can thiệp vào
hành động của hắn.
- Thì ra là vậy.
Tùy Qua hiểu, đây là Tăng Thiết Âu chủ trương quấy phá, hắn chỉ muốn dùng
phương thức này nhân sĩ lăn lộn trên giang hồ hiểu được một đạo lý: Các người
không chọc nổi vào người của Thiếu Lâm tự.
- Huynh đệ, vì vậy tôi phải thu dọn đồ đạc bỏ trốn.
Sơn Hùng nói.
- Anh không cần chạy trốn.
Tùy Qua trầm giọng nói:
- Nếu Tăng Thiết Âu quả thật muốn tới đây, tôi sẽ đi gặp hắn!
Hiện giờ, hãng dược Watson và Sơn Hùng đã trói lại với nhau. Đám người Tùy Qua
vừa mới tiếp nhận hãng dược Watson, nếu như lúc này lại gặp phải ngăn trở lùi
bước..., sau này hãng dược Watson sẽ nửa bước khó đi. Hơn nữa, uy danh của Sơn
Hùng ở thành phố Đông Giang cũng sẽ hạ thấp rất nhiều. Tùy Qua không phải một
người hiếu chiến, nếu như không phải liên quan đến các phương diện lợi ích,
hắn chắc chắn sẽ không tham dự vào loại tranh đấu vô vị này.
Sau khi cúp điện thoại, Tùy Qua bò lên giường, nhưng không ngủ được nữa.
Tây Giang và Đông Giang cách nhau không xa, tựa hồ có thể nói là cách một con
sông.
Nếu Tăng Thiết Âu dám đến Đông Giang tìm Sơn Hùng gây chuyện, đương nhiên là
có mười phần nắm chắc.
Nếu Tùy Qua đáp ứng thay Sơn Hùng ra mặt ứng chiến, đương nhiên phải chuẩn bị
kỹ càng.
Căn cứ vào đầu mối Sơn Hùng cung cấp, tu vi của Tăng Thiết Âu đã đạt đến Luyện
Khí kỳ. Nếu như là Luyện Khí sơ kỳ, vậy chính là cùng cấp bậc với Tùy Qua, Tùy
Qua tự tin có thể dễ dàng chiến thắng. Nếu như đối phương là Luyện Khí trung
kỳ..., Tùy Qua phải cẩn thận ứng phó; còn nếu tu vi của đối phương đạt đến
Luyện Khí hậu kỳ..., vậy Tùy Qua phải vạn phần cẩn thận.
Nhưng, Tùy Qua biết rất rõ, kỳ kinh bát mạch không phải dễ dàng bị đả thông
như vậy, tu vi muốn đạt tới Luyện Khí hậu kỳ cũng không phải dễ dàng. Kỳ kinh
bát mạch, là bao gồm tám đường kinh mạch bên trong nhâm mạch, đốc mạch. Trước
kia Tùy Qua từng đọc qua rất nhiều tiểu thuyết võ hiệp, có câu nói, đả thông
"hai mạch nhâm đốc" lập tức được xem là cao thủ.
Nhưng cao thủ cũng không phải một sớm một chiều là có thể luyện thành, kỳ kinh
bát mạch cũng không phải dễ dàng đả thông như vậy.
Cho dù là Tùy Qua, ngày ngày ăn linh thảo, trước mắt cũng chỉ dừng bước tại
cảnh giới Luyện Khí sơ kỳ. Cho nên, hắn đoán chừng Tăng Thiết Âu cho dù thiên
phú hơn người, nhiều lắm cũng chỉ là luyện khí trung kỳ mà thôi. Nếu tu vi của
Tăng Thiết Âu cũng đạt đến Luyện Khí hậu kỳ..., cũng sẽ không sống ở Tây Giang
làm huấn luyện viên.
Cái này gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Sau khi đoán ra tu vi cảnh giới của Tăng Thiết Âu, Tùy Qua tĩnh tâm lại, bắt
đầu mượn Tam Nguyên Kinh Dịch thảo điều tức, ân cần săn sóc chân khí trong
kinh mạch. Như vậy, ngày mai khi đối chiến Tăng Thiết Âu, trạng thái tinh
thần và thân thể của Tùy Qua, đều sẽ nằm trong trạng thái tốt nhất.
Vào buổi sáng, Tùy Qua nhận được điện thoại của Sơn Hùng, Tăng Thiết Âu và
Đổng Cửu đã qua sông rồi.
Sơn Hùng để "mắt kiếng" theo quy củ giang hồ đi nghênh đón Tăng Thiết Âu, hắn
tự mình lái xe đến trường học đón Tùy Qua.
Tùy Qua ngồi lên xe của Sơn Hùng, phát hiện bên trong xe đã đặt một cái cuốc,
chính là cái cuốc hắn đã sử dụng khi đánh bại Giang Thiết Hùng.
- Hùng ca, giang hồ tỷ đấu, còn có thể mang theo binh khí sao?
Tùy Qua nghi ngờ hỏi.
Sơn Hùng cười nói:
- Dĩ nhiên! Đây là giang hồ tỷ thí, cũng không phải là tranh tài quyền anh,
không có nhiều quy củ như vậy, cũng không giới hạn binh khí, ngoại trừ hỏa
khí. Cậu nghĩ xem, trên giang hồ có người am hiểu nắm đấm, tỷ như tôi; có
người am hiểu dùng đao, tỷ như dao găm; nếu cậu kêu dao găm dùng tay không
đánh với tôi, vậy hắn khẳng định sẽ thua cuộc.