Người đăng: DVJ
Lão đầu tử cẩn thận nâng một gốc cây dã sơn sâm lên cân điện tử, sau đó bắt
đầu tính giá tiền.
- Ài. . . bà chủ, bà phải định giá hợp lý cho tôi. Nếu không tôi sẽ rất có
lỗi với tổ gia gia của tôi, cũng có lỗi với danh tiếng đại nội cống phẩm. Ài,
tổ gia gia, ngài ở trên trời có linh thiêng, xin hãy tha thứ cho tử tôn bất
hiếu, không giữ được những bảo bối của ngài, nhưng cháu không có tiền mua nhà,
sẽ không cưới được vợ, nhà chúng ta sẽ tuyệt hậu. ..
Tùy Qua ra sức biểu diễn một phen, sau đó nói với bà chủ:
- Bà chủ, bà đừng để tâm, tôi chỉ cảm thán bản thân là một bại gia tử. Bà
nhanh cân đi, định giá tiền, vợ tôi còn đang ở bên xây dựng chờ tôi cầm tiền
đến.
Bà chủ và giám định sư lão đầu lại một lần nữa há hốc mồm.
Từ tiệm dược liệu bước ra ngoài, tinh thần của Tùy Qua đồng học rất phấn chấn,
thần thái sáng láng.
Trong thẻ ngân hàng đột nhiên có thêm năm mươi vạn, có thể không cao hứng được
sao?
Tùy Qua đồng học chưa lăn lộn bên ngoài nhiều, năm mươi vạn đối với hắn mà
nói, đã coi như một khoản tiền lớn rồi.
Khi chưa có được Thần Nông tiên thảo bí quyết, lý tưởng của Tùy Qua đồng học
chính là dùng nhân dân tệ làm nệm nằm, sau đó trái ôm phải ấp, chìm đắm trong
cuộc sống xa hoa. Sau này, vì lạm phát, Tùy Qua đồng học cảm thấy có thể dùng
đồng Euro hoặc vàng là được rồi.
Nhưng, dễ dàng kiếm được năm mươi vạn gởi ngân hàng, đối với Tùy Qua mà nói,
đích xác là một chuyện vô cùng cao hứng.
Huống chi, dã sơn sâm giống như vậy, trong nhà ấm của Tùy Qua còn một hai trăm
gốc.
Đây chính là một khoản tài phú khổng lồ.
Tùy Qua vốn định bán thêm mấy cây dã sơn sâm, nhưng lo lắng gặp phải sự cố,
rốt cục vẫn phải từ bỏ ý định này.
Tiền tài không để ra ngoài.
Âm thầm phát tài mới là vương đạo.
Huống chi, dã sơn sâm khẳng định chắc chắn hơn nhân dân tệ rất nhiều, sẽ không
dễ dàng bị mất giá như vậy.
Rời khỏi tiệm dược liệu không bao lâu, Tùy Qua lập tức thấy đói bụng.
Kể từ khi tôi thể đại thành, hiện tượng đói bụng đã trở thành địch nhân của
hắn.
Nhưng hiện tại Tùy Qua rất giàu có, không cần lo lắng đến sinh hoạt phí nữa
rồi.
Nếu đổi lại là trước kia, có nhiều tiền trên người như vậy, Tùy Qua nhất định
sẽ tiến vào một đại tửu lâu, kêu đám người Giang Đào đến đây, cùng ăn uống
thỏa chí một bữa. Nhưng Tùy Qua đồng học gần đây thường xuyên ăn chay, bởi vì
hắn vẫn chưa tìm được thực vật thích hợp để đào tạo thành Tiên Thiên linh
thảo. Nghiệp lớn đào tạo nuôi trồng linh thảo, cũng không cách nào thuận lợi
triển khai, lão địa chủ què chân, cũng không cách nào chữa khỏi. Ngay cả tu
hành, không có Tiên Thiên linh thảo phụ trợ, Tùy Qua đến hiện tại vẫn chưa mò
đến điểm then chốt của luyện khí.
Cho nên, có tiền cũng vô dụng, Tùy Qua vẫn phải tiếp tục ăn chay, mặc dù mấy
ngày qua miệng hắn sắp nhạt ra trứng dái rồi.
Ở khúc quanh bên đường, có một quán nhỏ tên là "nem rán Dương Dương", Tùy Qua
than nhẹ một tiếng, tiến vào.
Vừa vào cửa hàng, ánh mắt Tùy Qua lại bắt đầu không an phận nhìn ngó chung
quanh, bởi vì bình thường mà nói, khách tới ăn những món ăn nhẹ như nem rán,
hơn phân nửa là phái nữ, nếu vận khí tốt, không chừng còn gặp được một hai vị
mỹ nữ.
Nhìn mỹ nữ ăn uống, cũng thấy ngon miệng hơn rất nhiều.
Quán nem rán không lớn, chỉ có mười cái bàn, cho nên Tùy Qua rất nhanh chóng
hoàn tất "quan sát". Trong tiểu điếm lúc này có ba vị khách nữ, trong đó có
hai vị mặc đồng phục, tựa hồ là nhân viên nữ của cửa hàng gần đó, dáng người
bình thường, vẫn không thể lọt mắt Tùy Qua đồng học. Một vị khác, đeo một
chiếc kính mát che gần nửa mặt, thật sự không nhìn ra khuôn mặt của nàng,
nhưng nhìn cách nàng ăn nem rán, cũng có mấy phần phong tình. Ngoài ra, bên
tai trái của nàng còn đeo một chiếc hoa tai làm bằng ngọc trai, khiến Tùy Qua
có cảm giác rất quen thuộc.
Người giống như Tùy Qua đồng học, nhìn chằm chằm người khác như vậy, tựa hồ có
vẻ không lễ phép. Nhưng bản thân Tùy Qua giống như không phát hiện, lại còn
được voi đòi tiên nhìn người ta từ đầu đến chân.
Sau khi nhìn thấy cặp đùi trắng nõn không đeo tất chân, Tùy Qua thoáng cái
nhận ra vị mỹ nữ kia.
Trừ Lam đại chủ biên, Tùy Qua tạm thời chưa nghĩ ra cô gái nào có cặp chân
thẳng và trắng như vậy.
Đúng là duyên phận.
Tùy Qua nghĩ thầm, tùy tiện tới ăn nem rán, cũng có thể đụng phải đại mỹ nữ
nổi tiếng lừng lẫy của thành phố Đông Giang, đây không phải là duyên phận thì
là cái gì.
Thông qua chuyện lần trước ở trạm xe buýt, Tùy Qua cũng ý thức được, vị Lam
đại chủ biên có bề ngoài lạnh như băng, kì thực cũng có một trái tim rực lửa.
Lam Lan nhận thấy có người nhìn chằm chằm vào mình, nhất thời nhíu mày, ngưng
ăn, nhìn về phía Tùy Qua.
- Thì ra là hắn! Khó trách ánh mắt lại đáng ghét như vậy.
Lam Lan đương nhiên nhận ra Tùy Qua. Hai lần gặp mặt, Tùy Qua đều để lại ấn
tượng sâu sắc. Lần đầu tiên là ở phòng ngủ nam sinh, ấn tượng Tùy Qua để lại
cho Lam đại chủ biên rất xấu, lần thứ hai là ở trạm xe bus, Tùy Qua lưu lại
một vẻ mặt quang huy, hơn nữa còn được Lam chủ biên khen ngợi mấy câu, cũng
làm cho ấn tượng của Lam Lan đối với hắn thay đổi không ít.
Nhưng theo Lam Lan thấy, đôi mắt của Tùy Qua vẫn làm nàng chán ghét.
- Ồ. . . Đây không phải Lam tỷ ư, thật là trùng hợp.
Tùy Qua mỉm cười, đi về phía Lam Lan, ngồi xuống cái ghế đối diện nàng, giống
như hết sức quen thuộc với nàng.
Lam Lan đang muốn mở miệng phủ nhận, Tùy Qua cũng không cho nàng cơ hội, nói
với nữ phục vụ đứng bên cạnh:
- Cho tôi hai mươi phần nem rán. Đủ khẩu vị.
Mặc dù không hề có thiện cảm với tên nam sinh trước mặt này, nhưng Lam Lan vẫn
bị "hai mươi phần nem rán" của Tùy Qua hù dọa, nhất thời quên mất đuổi tên
đáng ghét này đi.
- Tiên sinh, ngài muốn hai mươi phần nem rán sao? Có phải mang về không?
Nữ phục vụ thử dò xét hỏi.
- Tôi ăn ở đây, nhanh lên.
Tùy Qua ý bảo người bán hàng mang nem rán lên, sau đó nhìn Lam Lan nói:
- Lam tỷ, lần trước cô đến phòng ngủ phỏng vấn tôi, làm sao lại cắt mất những
lời kinh điển nhất của tôi?
Lam Lan nghĩ thầm bổn tiểu thư lúc ấy không đá ngươi rớt xuống sân thượng đã
là tốt lắm rồi, mấy lời đó sao có thể phát lên TV, nhưng ngoài miệng vẫn giữ
thể diện cho Tùy Qua nói:
- Thời gian của tiết mục có hạn, đương nhiên lúc biên tập phải cắt nối. Đúng
rồi, gốc cây cửu vĩ thảo đó hiện tại thế nào rồi?
- Chết rồi.
Tùy Qua bình tĩnh nói.
- Chết rồi? Xảy ra chuyện gì?
Lam Lan hơi có chút kinh ngạc, gốc cây Cẩu Vĩ Thảo kỳ lạ đó lưu lại cho nàng
ấn tượng rất sâu đậm.
- Chu kỳ đến mà thôi.
Tùy Qua nói.
Lam Lan vừa nghe "chu kỳ đến", nhất thời nổi giận, chỉ hận không thể cầm đĩa
nem rán đổ lên đầu Tùy Qua, bởi gì mấy ngày qua chính là chu kỳ sinh lý của
nàng. Nhưng nghĩ lại, lời nói của Tùy Qua có lẽ là vô tâm, dù sao hắn không
thể nào biết được những chuyện riêng tư này.