Người đăng: DVJ
Huống chi, trở thành đại ca, cũng không phải lý tưởng của Tùy Qua.
- Tùy huynh đệ, một lời của Sơn Hùng này là nhất ngôn cửu đỉnh, không phải
nói giỡn với ngài.
Sơn Hùng giải thích.
- Đại ca, chí hướng của Tùy huynh đệ rất xa, không giống với chúng ta.
"Mắt kiếng" chợt nói:
- Với thủ đoạn của Tùy huynh đệ, những chuyện có thể làm cũng không ít. Tôi
nghĩ, lăn lộn bên ngoài, trở thành đại ca cũng không phải lý tưởng của hắn.
Tùy Qua mỉm cười, nói với Sơn Hùng:
- Hùng ca, anh có một người như "Mắt kiếng" giúp anh, lo gì đại sự không
thành.
Sơn Hùng thấy Tùy Qua quả thật không có hứng thú, cũng không tiện kiên trì,
nói:
- Không sai, hai năm qua nếu như không có "mắt kiếng" hỗ trợ, Cuồng Hùng bang
chúng ta cũng không thể có uy vọng như hiện tại. Hơn nữa, nếu như không phải
nghe theo đề nghị của "mắt kiếng", cắt bỏ một số việc làm ăn nhạy cảm, lần
truy quét đợt trước, Cuồng Hùng bang chúng ta chỉ sợ cũng tiêu rồi.
"Mắt kiếng" cười cười, nói:
- Hùng ca, còn chưa đủ sao. Lợi nhuận cuối cùng không phải là kế hoạch lâu
dài, đừng thấy trong chính phủ có một số người lăn lộn với chúng ta, nhưng nếu
chúng ta thật sự gặp nạn, bọn họ tuyệt đối sẽ né tránh. Cho nên, trừ phi Cuồng
Hùng bang có thể tẩy trắng, nếu không chúng ta phát triển càng nhanh, sợ rằng
rớt cũng nhanh. Đúng không, Tùy huynh đệ?
- Đây là sự vụ nội bộ của bang phái các vị, làm sao tôi có thể phát biểu ý
kiến gì chứ.
Tùy Qua khiêm nhường nói.
- Tùy huynh đệ, ngài không muốn lăn lộn cùng không sao, nhưng tôi vẫn nói rõ
với ngài, chỉ cần lúc nào ngài cần đến Cuồng Hùng bang chúng tôi, huynh đệ
ngài cứ mở miệng là được. Chỉ cần một câu nói của ngài, Sơn Hùng này tuyệt đối
không chối từ!
Sơn Hùng thành khẩn nói:
- Cho nên, ngài có ý kiến gì với Cuồng Hùng bang cứ việc nói. Hôm nay, chúng
ta nói chuyện thoải mái.
Hôm nay Sơn Hùng hạ thấp tư thái, Tùy Qua cũng không tiện cự tuyệt hảo ý của
hắn, liền nói:
- Không đánh nhau thì không quen biết. Hùng ca, chúng ta kết bạn với nhau!
Nếu là bằng hữu, ta cũng không khách khí nữa. Hùng ca, "mắt kiếng" nói đúng,
Cuồng Hùng bang phát triển càng nhanh, rớt cũng càng nhanh. Nếu anh thật sự
muốn thống nhất hắc bang thành phố Đông Giang, bọn họ cũng sẽ khai đao với
anh.
- Xem ra người học nhiều vẫn có đầu óc tốt hơn tôi.
Sơn Hùng nói:
- Nhưng Cuồng Hùng bang lại không có cơ hội tẩy trắng.
- Cơ hội rồi sẽ có.
Tùy Qua suy nghĩ nói. Cuồng Hùng bang, có lẽ thật sự có một ngày cần dùng đến.
Sau khi nói chuyện với Sơn Hùng, "mắt kiếng" một hồi, Tùy Qua chợt hỏi:
- Hùng ca, chuyện của Thiết Long và Chu Xử Nhất rút cuộc là như thế nào?
- Hai phế vật đó, không đề cập tới cũng được.
Sơn Hùng nói:
- Nếu không phải vì hai người bọn họ, tôi làm sao lại đắc tội với Tùy huynh
đệ. Hai tên ngu xuẩn này, không biết đắc tội với người nào, bị người ta làm
như vậy cũng xứng đáng. Thật ra, cho dù không có người thu thập bọn họ, tôi
cũng sẽ thu thập bọn họ!
- Anh cũng không biết nội tình?
Tùy Qua rất kinh ngạc, rút cuộc là người nào làm hai người đó như vậy?
Bày tỏ của Sơn Hùng, có chút nằm ngoài dự liệu của Tùy Qua.
Nhưng chuyện có thể giải quyết như vậy, cũng làm cho Tùy Qua giảm bớt không ít
phiền toái.
Mặt khác, theo Tùy Qua thấy, Sơn Hùng hiểu hiếu nghĩa như vậy, cũng coi như
một nhân vật. Ở trong nhà, Sơn Hùng vì không để mẫu thân lo lắng, nói láo
hắn chạy xe đường dài vận chuyển hàng hóa, cho nên Quách lão thái căn bản
không biết nhi tử đang lăn lộn giang hồ bên ngoài.
Đối với người già mà nói, bọn họ cũng không kỳ vọng con cái có thể kiếm được
bao nhiêu tiền, mà chỉ hi vọng con mình có thể có cuộc sống bình an.
Sơn Hùng là một hiếu tử, hắn hiểu suy nghĩ của mẫu thân, cho nên vẫn giữ kín
bí mật của mình.
Tùy Qua chính là nhắm vào điểm này, mới có thể bắt tay giảng hòa với Sơn Hùng,
trở thành bằng hữu.
Con người như Sơn Hùng, mặc dù đầu óc không linh hoạt, nhưng ngược lại rất
đáng tín nhiệm.
Nhưng, đối với sự vụ của Cuồng Hùng bang, Tùy Qua đích xác hoàn toàn không
hứng thú.
Theo Tùy Qua thấy, trồng cỏ chế thuốc, đề thăng tu hành mới là chính đạo, loại
lăn lộn giang hồ kia thật đúng là ném hạt đậu lấy hạt mè.
Mấy ngày kế tiếp, Tùy Qua chỉ chuyên tâm vào dược điền trong phòng ấm.
Không ngừng dùng "mây mưa trận pháp" và "linh thảo tứ chẩn thuật" thúc đẩy dã
sơn sâm sinh trưởng, khiến bọn chúng có thể nhanh chóng trưởng thành. Tùy Qua
ký thác kỳ vọng rất lớn, món tiền đầu tiên đều trông cậy vào bọn chúng.
Dù sao, sau này Tùy Qua nhất định sẽ trồng trọt, thúc đẩy linh thảo, đến lúc
đó, nhu cầu ngọc thạch sẽ càng lớn hơn, đương nhiên cũng sẽ cần nhiều tài
chính hơn. Số tiền đó kiếm từ đâu, dĩ nhiên là từ đám dã sơn sâm sơn trại này
rồi.
Mặc dù những dã sơn sâm này là hàng nhái, nhưng bởi vì có linh khí mây mưa
tưới tiêu, có "linh thảo tứ chẩn thuật" đề thăng dược tính, còn có con giun
ngân âm không ngừng cải thiện phẩm chất dược điền, Tùy Qua có thể khẳng định,
phẩm chất của những sơn sâm này, tuyệt đối chỉ có hơn chớ không kém dã sơn sâm
chân chính.
Tùy Qua vừa làm việc xong, con giun ngân âm liền từ trong dược điền chui ra,
bắn lên mu bàn tay của Tùy Qua.
Nhìn ánh mắt của nó, dĩ nhiên là muốn tranh công với Tùy Qua rồi.
Trong khoảng thời gian này, con giun ngân âm cũng coi như cố gắng, làm phẩm
chất của dược điền tăng lên rất nhiều, màu sắc thổ nhưỡng đã bắt đầu biến
thành đen, hơn nữa mơ hồ có một loại mùi thơm bùn đất thoang thoảng, mặc dù
những thổ nhưỡng này chưa biến thành linh nhưỡng chân chính, nhưng cũng bắt
đầu tiếp cận.
Tùy Qua biết suy nghĩ của con giun ngân âm, cười nói:
- Yên tâm đi, lời hứa của ta vẫn chưa mất hiệu lực. Chỉ cần có linh thảo, ta
sẽ cho ngươi ăn no. Nhưng phải để ta xem trước, độ trưởng thành của những dã
sơn sâm này, không biết có thể đã từ dược thảo lột xác thành Hậu thiên linh
thảo hay chưa.
Bình thường mà nói, dã sơn sâm tự nhiên trên trăm năm mới miễn cưỡng xem như
hạ phẩm linh thảo.
Tùy Qua cắm mười ngón tay vào thổ nhưỡng, vẹt đất ra, cẩn thận lấy một gốc cây
dã sơn sâm ra ngoài.
Đợi lấy ra gốc cây dã sơn sâm này, Tùy Qua thực sự kinh ngạc: gốc cây dã sơn
sâm này cũng quá uy mãnh!
Bất luận là chất lượng, rễ cây, đường vân..., đều là loại tốt nhất.
Nếu chỉ nói về phẩm chất, thực sự đã vượt qua những dã sơn sâm tự nhiên hơn
trăm năm!
Tùy Qua nhìn gốc cây dã sơn sâm trong tay, trong lòng kích động không thôi,
với giá tiền dã sơn sâm hiện tại, gốc cây dã sơn sâm trong tay hắn, ít nhất
phải giá trị mấy chục vạn.
Xem ra, cho dù sau này không trồng được linh thảo, chỉ mân mê những dược liệu
đắt tiền này, Tùy Qua đồng học cũng có thể kiếm bộn tiền rồi.
Tùy Qua đặt gốc cây dã sơn sâm trong tay, thưởng thức một hồi, lại thấy con
giun ngân âm đang đưa đôi mắt "trông mong" nhìn gốc cây dã sơn sâm, tựa hồ cực
kỳ thèm muốn.
- Xem ra ngươi đã chờ đợi lâu rồi, gốc cây dã sơn sâm này cho ngươi ăn.
Tùy Qua nói với con giun ngân âm.