Giải Quyết Hiểu Lầm


Người đăng: DVJ

Tùy Qua đồng học lúc này mới tránh khỏi cục diện khó xử, định thần nhìn lại,
thì ra đây là vị an ninh giúp hắn thu thập Triệu Đông Kiện ở cửa phòng ăn hồi
trước. Cho nên, Tùy Qua nói với hắn:

- Bảo vệ đại ca, bệnh phong thấp của mẹ anh đã đỡ chưa?

- Nhờ phúc ngài, giờ tốt lắm.

Vị an ninh nói:

- Tôi tên là Triệu Đại Quốc, ngài cứ gọi tên tôi là được.

- Vậy thì tốt. Triệu ca, tôi về thay y phục trước, lần sau nói chuyện.

Tùy Qua ném cái cuốc vào đống rác bên cạnh, bước nhanh trở về phòng.

Sau khi tắm rửa, xử lý vết thương, thay quần áo xong xuôi, lúc này Tùy Qua mới
nhớ tới, tối nay có hai tiết học ngoại ngữ, lúc trước còn đang tìm cơ hội giải
thích hiểu lầm với Đường Vũ Khê, không ngờ bị đám người Sơn Hùng cản đường.

Nhìn thời gian, đã quá giờ lên lớp hơn nửa giờ.

Thoáng do dự, Tùy Qua hoả tốc ra khỏi phòng ngủ, chạy nhanh về phương hướng
phòng học.

Khi chạy tới phòng học, tiết học đầu tiên đã sắp kết thúc.

Tùy Qua lén lút chạy tới chỗ ngồi từ cửa sau phòng học.

Đường Vũ Khê hiển nhiên vẫn lưu ý đến động tĩnh của Tùy Qua, cho nên khi Tùy
Qua tiến vào phòng học khoảng mấy giây, nàng đưa ánh mắt nhìn về phía Tùy Qua.

Tùy Qua đồng học lộ ra nụ cười tự cho là anh tuấn, đưa ánh mắt nghênh đón.

- Tùy Qua đồng học.

Giọng nói của Đường Vũ Khê giống như không quá thân mật:

- Lúc trước trốn học, bây giờ lại trễ học, xem ra thái độ học tập của cậu rất
có vấn đề. Cậu đứng phía sau phòng học nghe giảng bài đi.

Phạt đứng?

Tùy Qua đã sớm ngờ tới hôm nay Đường Vũ Khê chắc chắn sẽ không nể mặt mình,
nhưng không ngờ nàng lại làm như vậy.

Đại học không phải là trung học, làm gì còn hình phạt phạt đứng như vậy.

Đây không phải có chủ tâm muốn để Tùy Qua mất mặt trước mặt mọi người sao.

Cho nên, dưới con mắt chăm chú của mọi người, Tùy Qua đứng lên, đi tới phía
sau phòng học.

Nhưng hắn không đứng nghe giảng bài, mà mở cửa sau phòng học, đi ra ngoài, nhẹ
nhàng gài cửa lại.

Những bạn học khác không khỏi há hốc mồm.

Đường Vũ Khê nhìn thấy Tùy Qua "ung dung" rời khỏi phòng học, trong lòng đương
nhiên rất tức giận. Tên đáng ghét này, ban ngày đi với con gái đến khách sạn
làm chuyện mờ ám, buổi tối đi học muộn, hiện tại nàng chỉ muốn trừng phạt hắn
một chút, mà hắn cũng không chịu phối hợp.

- Tùy Qua chết tiệt! Kỳ thi cuối kỳ, nhất định không thể để cậu vượt qua...

Trong lòng Đường Vũ Khê, nàng đã sớm băm thây Tùy Qua đồng học thành vạn đoạn
rồi.

Tiết học sau đó, không khí có chút bị đè nén, bởi vì ai nấy đều thấy rõ, tâm
tình của cô giáo Đường lão sư không tốt.

Khó khăn lắm mới đến lúc tan lớp, Đường Vũ Khê ra khỏi khu giảng đường, đi về
phía bãi đậu xe, tính về sớm nghỉ ngơi một chút.

Tâm tình hôm nay của nàng, đã bị tên chết tiệt Tùy Qua làm cho hỏng bét.

Bởi vì là ban đêm, Đường Vũ Khê đậu xe ở bãi đậu xe lộ thiên dưới khu văn
phòng. Bởi vì bãi đậu xe dưới đất luôn có một loại cảm giác âm u, làm cho nàng
cảm thấy không an toàn.

Xung quanh bãi đậu xe lộ thiên, dùng lưới sắt làm hàng rào vây lại, phía trên
bò đầy cây tường vi.

Đường Vũ Khê rất thích loại hoa này, nhất là cây tường vi màu trắng.

Lúc này, trời đã tạnh mưa, cây tường vi được nước mưa thanh tẩy, lộ ra sức
sống dạt dào.

- Mấy ngày nữa, những cây tường vi này sẽ nở hoa sao?

Đường Vũ Khê đưa tay chạm vào một đóa hoa, tự nhủ.

- Không cần mấy ngày nữa, chỉ cần cô muốn xem, hiện tại bọn chúng cũng có thể
nở hoa.

Một thanh âm vang lên phía trước.

Đường Vũ Khê khẽ sợ hết hồn, nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy tên đáng ghét Tùy
Qua đang đứng bên cạnh chiếc xe của nàng, hiển nhiên là cố ý ở chỗ này chờ
nàng xuất hiện.

Bởi vì trời mưa, xe đậu ở đây cũng không nhiều, cho nên người đến cũng không
nhiều.

Hiện tại, cũng chỉ có Đường Vũ Khê và Tùy Qua.

Ở trên lớp, Tùy Qua cũng không muốn đối nghịch với Đường Vũ Khê, nếu không hắn
cũng sẽ không trông mong chạy đến lớp như vậy. Dù sao, đối với hắn mà nói, cúp
học giống như cơm bữa.

Nhưng điều khiến Tùy Qua không nghĩ tới chính là, hắn mới vừa vào phòng học,
Đường Vũ Khê đã khiến hắn xấu hổ.

Làm nam nhân, ở trước mặt mọi người, Tùy Qua đồng học vẫn tương đối quan tâm
đến thể diện, cho nên hắn cự tuyệt xử phạt của Đường Vũ Khê dành cho hắn.

Nhưng nếu chỉ có hai người, hắn cũng bất chấp mặt mũi, mặc cho Đường Vũ Khê
muốn xử trí thế nào thì xử trí, Tùy Qua cảm thấy không sao cả, cho dù bắt quỳ
cũng không sao.

Tùy Qua chính là ôm tâm thái "Mặc cho nàng xử trí" xuất hiện ở chỗ này.

- Tôi không quen cậu!

Đường Vũ Khê lạnh lùng nói với Tùy Qua.

Có oán khí!

Tùy Qua biết Đường Vũ Khê đang tức giận, cho nên hắn cười làm lành nói:

- Làm sao lại không biết tôi, tôi là học sinh của cô, còn là bằng hữu của cô,
Tùy Qua đồng học đây.

- Từ lúc cậu bước ra khỏi phòng học, cậu đã không còn là học sinh của tôi
rồi!

Đường Vũ Khê lạnh lùng nói:

- Báo trước cho cậu một tiếng, thành tích cuối kỳ môn này của cậu sẽ rất tệ.

- Không phải là học sinh của cô thì vẫn là bằng hữu?

- Có bằng hữu như thế, tôi với không tới.

Đường Vũ Khê dùng giọng nói giễu cợt nói:

- Đúng rồi, làm sao cậu lại trở về trường, ngủ ở khách sạn không phải thoải
mái hơn sao? Còn có người hầu hạ.

Có chút ghen tuông!

Xem ra Thẩm Quân Lăng nói không sai. Tùy Qua rõ ràng cảm giác được, Đường Vũ
Khê đã có thái độ khác hẳn với mình.

- Cô hiểu lầm rồi.

Tùy Qua nói:

- Tôi và cô ấy không có chuyện gì.

- Không có chuyện gì?

Đường Vũ Khê cười lạnh nói:

- Cậu đi mua áo lót cho người ta, tới khách sạn thuê phòng, còn nói là không
có chuyện gì? Đúng rồi, cô ta nói cô ta là bạn gái của cậu, vậy những chuyện
các người làm, cũng là hợp tình hợp lý, tôi không xen vào chuyện của người
khác. Thật xin lỗi, tôi đi trước!

Đường Vũ Khê mở cửa xe, định lái xe rời đi.

Tùy Qua đồng học dù sao cũng không có kinh nghiệm dụ dỗ con gái, thấy Đường Vũ
Khê chuẩn bị rời đi, bật thốt lên nói:

- Tôi sẽ chứng minh!

- Chứng minh cái gì, cậu muốn chứng minh như thế nào?

Đường Vũ Khê vẫn lạnh lùng nói.

Đúng vậy, chứng minh như thế nào? Chứng minh như thế nào đây?

Tùy Qua bỗng nhiên muốn tát tai mình, căn bản không có cách nào chứng minh.

- Sao vậy, không chứng minh được?

Đường Vũ Khê nói:

- Vậy tôi đi trước.

- Bọn chúng có thể chứng minh cho tôi!

Tùy Qua đột nhiên thối lui đến bên cạnh hàng rào tường vi, chỉ vào đám tường
vi nói.

- Hừ.

Đường Vũ Khê khinh thường hừ một tiếng:

- Cậu thật là nhàm chán!

Vừa nói, Đường Vũ Khê vừa khởi động xe.

Tùy Qua vội vàng vọt ra, chắn phía trước xe, nói:

- Tại sao cô không cho tôi cơ hội chứng minh?

Đường Vũ Khê không có cách nào, đành phải tắt máy, nói:

- Được rồi, tôi cho cậu năm phút, chứng minh đi.

- Cô thích cây tường vi màu trắng, chắc chắn biết cây tường vi màu trắng có ý
nghĩa như thế nào?

Tùy Qua hỏi Đường Vũ Khê.

- Dĩ nhiên. Tường vi trắng là quốc hoa Romania, đại diện cho thánh khiết,
chân thành tha thiết.


Y Tiên Thiểu - Chương #47