Cái Cuốc Phong Tao


Người đăng: DVJ

Trên thực tế, ngay cả Tùy Qua cũng không biết tại sao mình lại sử dụng "chiêu"
này, chỉ thấy quyền phong của Sơn Hùng sắc bén, quyền pháp tinh diệu, tựa hồ
mình sắp tai vạ đến nơi, cho nên trong lòng chấn động, sử xuất ra chiêu số đơn
giản này..

Đám thủ hạ của Sơn Hùng, nhất thời phát ra một tràng cười châm biếm.

Sơn Hùng đầu tiên phát ra một tiếng cười lạnh khinh thường, nhưng sau khi cái
cuốc của Tùy Qua phát sau mà đến trước, đón đầu chém rụng, sắc mặt Sơn Hùng
đột biến, giống như gặp quỷ.

Cái cuốc này tựa hồ đã đạt đến cảnh giới tối cao, hoàn toàn xem thường hư
chiêu do quyền ảnh tạo thành của Sơn Hùng.

Cái cuốc này giống như ngựa thần lướt gió tung bay, đi sau nhưng tới trước,
khiến Sơn Hùng từ chủ động lâm vào cục diện bị động.

Cái cuốc này, nhằm thẳng vào huyệt Bách Hội trên đầu Sơn Hùng. Cho dù cảnh
giới của Sơn Hùng cao hơn Tùy Qua một bậc, tuyệt đối cũng không dám chống đỡ.

Đây là công phu gì, tại sao lại tà môn như vậy!

Né tránh! Né tránh!

Sơn Hùng bị hù dọa đến toát mồ hôi lạnh, trong khoảnh khắc chợt lui hơn một
trượng, căn bản không rảnh suy nghĩ nguyên nhân bên trong.

Cái cuốc của Tùy Qua dọa lùi Sơn Hùng, khi vác cái cuốc trên vai, lộ ra vẻ uy
phong nghiêm nghị.

Lúc này, trong lòng Tùy Qua đã mơ hồ cảm giác được, phương pháp giẫy cỏ trong
Thần Nông tiên thảo bí quyết, thật sự là một môn vũ kỹ cao thâm. Vốn Tùy Qua
còn tưởng rằng Thần Nông tiên thảo bí quyết chỉ trọng đề cao cảnh giới, không
chú trọng tu luyện chiêu thức, vì thế cảm thấy có chút tiếc nuối. Nhưng không
ngờ, "Cuốc chấn linh pháp" trong Thần Nông tiên thảo bí quyết, không chỉ có
thể giẫy cỏ, lại còn có thể cuốc người!

Một kích dọa lùi đối thủ, Tùy Qua thừa thế truy kích, nhảy lên đường cái, tiếp
tục cuốc xuống đầu Sơn Hùng.

Lúc này, Sơn Hùng đã trấn định lại, cho rằng lúc trước nhất định là mình sản
sinh ảo giác. Cho nên, một lần nữa hét lớn, huy động quả đấm nghênh đón.

Nhưng cái cuốc của Tùy Qua, tiếp tục đột phá phòng ngự song chưởng của Sơn
Hùng, chạy thẳng tới đầu hắn.

Sơn Hùng hoảng sợ, vội vàng rút lui.

Bốp!

Cái cuốc tựa hồ đã giáng tới chóp mũi của Sơn Hùng.

Tùy Qua thầm than một tiếng đáng tiếc, nhưng trên tay không nhàn rỗi, quay cái
cuốc một vòng, để mũi nhọn hướng lên trên, sau đó từ dưới hất lên, để cái cuốc
bay thẳng tới dưới háng của Sơn Hùng.

Lần này nếu như trúng chiêu, sợ rằng Sơn Hùng sẽ phải để lại "của quý"của
mình.

Vù vù!

Dao Găm đứng bên cạnh thấy lão Đại vận mệnh khó giữ, vội vàng ném phi đao về
phía Tùy Qua.

Nhưng cái cuốc trong tay Tùy Qua chuyển động giống như quạt gió, phi đao nhanh
chóng bị ném sang một bên.

Sau đó, cái cuốc dứt khoát cuốn dao găm vào trong vòng chiến.

Nhìn thấy bóng cuốc quỷ thần khó lường lao xuống đầu, dao găm mới đột nhiên ý
thức được cái cuốc trong tay Tùy Qua đáng sợ đến mức nào, khó trách ngay cả
lão đại cũng chỉ có thể sợ hãi, né tránh phong mang. Cái này không phải cái
cuốc, mà chính là bùa đòi mạng.

Vù!

Dao Găm rút cuộc trúng chiêu, cái cuốc của Tùy Qua gõ trúng bờ vai của hắn,
phát ra tiếng hét thảm thiết.

Sơn Hùng vừa giận vừa hận, lại không thể để Dao Găm bị Tùy Qua cuốc chết, cắn
răng lao tới.

Mắt Kiếng thấy tình thế không ổn, kêu huynh đệ còn lại bao vây Tùy Qua. Bản
thân Mắt Kiếng lấy ra một cây gậy điện, hy vọng có thể tận dụng mọi thứ, đánh
lén Tùy Qua một cái.

Ta đào! Đào! Đào! Đào!

Tùy Qua không nghĩ bộ Cuốc chấn linh pháp này lại tốt như vậy, lòng tin bạo
phát, huy động cái cuốc đào lên, đào xuống, qua trái qua phải.

Cái cuốc trong tay Tùy Qua quét đến đâu, thắng tới đó, không gì cản nổi.

Thủ hạ của Sơn Hùng chính là "tiểu đệ tinh nhuệ", dưới cái cuốc phong tao của
Tùy Qua, quả thực giống như là cỏ dại trong dược điền, Tùy Qua muốn thu thập
thế nào thì thu thập.

Sơn Hùng bị ép đến mức nhảy lên nhảy xuống, vô cùng chật vật, nếu không phải
có một đám tiểu đệ hỗ trợ, chỉ sợ hắn đã sớm nằm dưới cái cuốc của Tùy Qua
rồi.

Lúc này Sơn Hùng, làm gì còn chút nào phong thái của lão Đại, càng không còn
vẻ hung hãn như lúc trước, giống như heo núi lăn trên mặt đất.

Đám người bên cạnh Sơn Hùng, bao gồm Dao Găm, hơn phân nửa đã nằm trên mặt
đất, kêu đau không dứt.

- Mẹ kiếp, lão tử liều mạng với ngươi!

Sơn Hùng nổi giận gầm lên một tiếng, muốn liều mạng với Tùy Qua.

Kể từ khi Sơn Hùng xuất đạo tới nay, chưa có hôm nay uất ức như vậy.

Sự hung hãn bên trong thân thể Sơn Hùng đã hoàn toàn bị Tùy Qua thiêu đốt. Nói
chuẩn xác, là bị một cái cuốc dẫn bạo.

Tùy Qua lúc này, giống như thần linh, cái cuốc trong tay lại càng phong tao vô
cùng, khi Sơn Hùng ngưng tụ lửa giận và toàn lực tung đến một quyền, cách lồng
ngực Tùy Qua còn có ba tấc, cái cuốc của Tùy Qua đã gõ trúng đầu hắn, khiến
hắn xây xẩm mặt mày, sau đó cái cuốc thuận thế lao xuống, nhanh chóng gõ trúng
cánh tay, bắp đùi và lưng bàn chân của Sơn Hùng.

Thân thể cao lớn của Sơn Hùng, ầm ầm ngã xuống đường lớn.

Sơn Hùng khẽ ngã, những người còn lại rất nhanh theo bước hắn, ngổn ngang nằm
xuống.

Chỉ có một người ngoại lệ - Mắt Kiếng.

Mắt Kiếng nắm gậy điện trong tay, phía trên bắn ra tia lửa điện.

- Ngươi có lên hay không?

Tùy Qua hỏi hắn.

Mắt Kiếng sửng sốt, chợt thu hồi gậy điện, lắc đầu:

- Ta không phải đối thủ của ngươi.

- Ta đi đây.

Tùy Qua khiêng cái cuốc, sải bước như lưu tinh về phía Phát Phong trấn.

Thân ảnh phong tao của hắn, từ từ biến mất trong mưa đêm.

Mắt Kiếng nhìn theo bóng lưng Tùy Qua, nổi lên một loại cảm giác vô lực.

- Này, cậu là nông dân ở đâu? Nơi này là trường học, không cho người ngoài
vào trong!

Tùy Qua mới vừa đến cửa trường học, đã bị một người an ninh ngăn lại.

Tùy Qua đồng học mới vừa đại thắng trở về, cái cuốc khoác trên vai, cảm giác
mình giống như Quan Nhị Ông qua năm cửa ải chém sáu tướng, uy phong lẫm liệt,
một thân nhiệt huyết. Cũng chính vì nguyên nhân này, Tùy Qua đồng học mới vác
cái cuốc trở về trường. Ai ngờ, câu nói này của người an ninh nhất thời kéo
Tùy Qua trở lại thực tế.

Nông dân?

Cũng không phải sao, Tùy Qua hiện tại, người đầy bùn nhão, trên vai còn vác
một cái cuốc. Bản thân Tùy Qua cảm thấy rất phong cách, nhưng trong mắt người
khác, lại là một người nông dân lôi thôi?

Tùy Qua đồng học lòng đầy nhiệt huyết, giống như bị người ta tưới một chậu
nước lạnh vào đầu.

Tùy Qua thầm buồn bực, nhìn vị bảo vệ huynh đệ trước mặt, nghĩ thầm:

- Huynh đệ à, anh thật là có mắt không biết anh hùng. Nếu vừa rồi anh nhìn
thấy cảnh tôi chiến đấu với đám người của Cuồng Hùng bang, cầm cái cuốc đánh
đâu thắng đó, anh chắc chắn sẽ vô cùng bội phục!

- Nhìn cái gì, đi nhanh lên! Đây không phải nơi cậu có thể tùy tiện vào!

Người an ninh hét về phía Tùy Qua.

Hổ lạc đồng bằng, đây là hổ lạc đồng bằng điển hình.

Tùy Qua đồng học đang định lấy thẻ học sinh ra, đột nhiên lại có một vị an
ninh khác lao đến, nhiệt tình nói với Tùy Qua:

- Đây không phải là tiểu thần y sao? Thật là ngài chứ? Vương Hoành, cậu cũng
thật là, làm sao nhìn người mà không nhận ra, vị đồng học này là ân nhân của
nhà chúng ta, y thuật rất lợi hại!


Y Tiên Thiểu - Chương #46