Người đăng: DVJ
- Ta biết không phải là cô, là tên khốn khiếp Thịnh Sài, vong ân phụ nghĩa,
đã bị tôi giết chết!
Trình Thiên Du nói, lúc này hắn chỉ có thể đổ tất cả tội lỗi lên người Thịnh
Sài. Về phần người của Lục gia sẽ tin tưởng mấy phần, Trình Thiên Du cũng
không thể khống chế. Ngoài ra, phải để cho Giang Điềm Điềm cũng dội nước bẩn
lên người Thịnh Sài, bất kể nói thế nào, đối với Trình Thiên Du mà nói luôn có
lợi chứ vô hại.
Về phần người của Lục gia muốn xử trí Giang Điềm Điềm như thế nào, cũng không
phải chuyện Trình Thiên Du muốn quan tâm.
Giang Điềm Điềm cuống quít mặc quần áo lên người, châm một điếu thuốc cho
mình, sau khi hơi chút trấn định, mới nói:
- Lục ca, hắn là bị ong mật đốt chết.
- Bị ong mật đốt chết? Điều này sao có thể?
Trình Thiên Du nghi ngờ nói:
- Ong mật không thể nào có độc tính lớn như vậy!
Giang Điềm Điềm chỉ chỉ thi thể hai con ong mật trên cửa sổ, kể lại chuyện đã
xảy ra trước đó.
Sau đó, nàng thở dài nói:
- Đây có thể là báo ứng. Không ngờ, ong mật cũng có thể báo thù.
Trình Thiên Du vẫn còn có chút không tin tưởng, nhưng nhìn giọng nói và vẻ mặt
nói chuyện của Giang Điềm Điềm không giống như đang nói láo. Huống chi, nếu
như bịa đặt, Giang Điềm Điềm phải bịa ra một câu chuyện khiến người ta dễ dàng
tin tưởng hơn.
Sau đó, Giang Điềm Điềm lại nói:
- Trình sư phụ, bây giờ. . . Chúng ta phải làm sao?
Nghĩ đến bối cảnh gia đình của Lục Hổ, Giang Điềm Điềm chính là không rét mà
run, nếu như người của Lục gia muốn nàng bốc hơi, có lẽ là một việc rất dễ
dàng. Còn nàng, chính là muốn chạy trốn cũng làm không được, cho nên lúc này
chỉ có thể cầu trợ Trình Thiên Du.
- Chúng ta. . . hiện tại chính là người trên một chiếc thuyền rồi.
Trình Thiên Du trầm giọng nói:
- Tôi biết, cô lo lắng người của Lục gia sẽ giết cô cho hả giận. Cho nên,
biện pháp duy nhất, chính là đổ mọi tội lỗi lên người Thịnh Sài, nhưng nói
chuyện phải cao minh hơn một chút, đừng một mực chắc chắn chính là Thịnh Sài
làm, chỉ biểu thị bên ngoài, để cho người của Lục gia suy đoán, hoài nghi
Thịnh Sài có phải là tay sai của người khác, có phải nhận tiền từ người khác
hay không. . . Ngoài ra, chuyện bị trúng độc, cô cứ nói theo sự thật, không
nên khuyếch đại, người của Lục gia tự nhiên sẽ đưa ra phán đoán.
- Trình sư phụ. . . Tôi sợ, tôi còn trẻ như vậy. . . Tôi không muốn chết.
Giang Điềm Điềm run giọng nói.
- Tôi cũng sợ.
Trình Thiên Du thở dài nói:
- Nhưng, hiện tại mạng của chúng ta, đã nắm giữ trong tay người khác rồi. Sợ
cũng vô dụng!
Sau đó, Trình Thiên Du lại nói với Giang Điềm Điềm:
- Gọi điện thoại cho người nhà cô đi, có lẽ đây chính là di ngôn cuối cùng
rồi, ta sẽ liên lạc với người của Lục gia tới đây.
Giang Điềm Điềm gật đầu, đột nhiên thấp giọng khóc thút thít.
Lúc này, Giang Điềm Điềm quả thực hối hận muốn chết.
Sớm biết có kết quả như vậy, căn bản cũng không nên tham gia vào giới văn
nghệ. Nếu như cho nàng thêm một cơ hội lựa chọn, nàng nhất định sẽ an tâm đi
làm một người bình thường, đi học, kết hôn, sinh con. ..
Sau khi khóc một trận, Giang Điềm Điềm bấm điện thoại, gọi cho mẹ, mấy ngày
nay, một lòng muốn nổi danh, muốn lên cao, nàng đã rất lâu không chủ động liên
lạc với mẫu thân, lúc này nghe thấy thanh âm của mẫu thân, cũng vô cùng xúc
động. ..
Từ xa, một đoàn xe đã nhanh chóng chạy tới bên này, đó là người của Lục gia
phái tới.
- Chủ tịch Hoa Hanh điền sản Lục Hổ, tới thành phố Tây Giang tiến hành khảo
sát bất động sản, bởi vì bệnh tim đột phát, bất hạnh qua đời. ..
Buổi tối trở lại thành phố Đông Giang, Tùy Qua xem được trên TV tin tức Lục Hổ
bị bệnh tim, đột ngột qua đời. Người của Lục gia hiển lộ thủ đoạn cường ngạnh,
tất cả tin tức truyền thông của tỉnh Minh Hải đều nhất trí báo cáo vì "bệnh
tim đột phát", hoàn toàn không có liên quan tới chuyện cùng nữ minh tinh vui
đùa trên xe, bị ong mật đốt chết.
Rất hiển nhiên, nếu như bị ong mật đốt chết, hoặc là chơi đùa trên xe đến
chết, cũng sẽ khiến Lục Hổ trở thành trò cười trong lúc trà dư tửu hậu của mọi
người. Như vậy, người của Lục gia đương nhiên cũng sẽ trở thành trò cười.
Cho nên, cái chết của Lục Hổ biến thành bệnh tim đột phát, giống như có một số
người sau khi tự sát sẽ biến thành người mắc bệnh trầm cảm mà chết.
Tùy Qua cũng không để ý Lục Hổ rút cuộc chết vì bệnh tim, hay bị ong mật đốt
chết, hắn chỉ để ý kết quả, đó chính là Lục Hổ đã chết. Bất luận Lục gia quyền
thế ngập trời cỡ nào, tài phú giàu có thế nào, Lục Hổ vẫn phải đi trình diện
diêm vương gia.
Sau khi tin tức ban bố, Tùy Qua gọi Sơn Hùng và Mắt Kiếng đến "Nhân gian tiên
cảnh".
Về chuyện ám sát Lộ Hổ, chỉ có Sơn Hùng và Mắt Kiếng biết một chút tình huống.
Nhưng rút cuộc Tùy Qua làm thế nào giết chết Lục Hổ, Sơn Hùng và Mắt Kiếng
cũng không rõ lắm.
Nhưng, cái này cũng không làm trở ngại Sơn Hùng và Mắt Kiếng bội phục Tùy Qua
tự đáy lòng.
Vốn, Sơn Hùng và Mắt Kiếng cũng cảm thấy giết chết Lục Hổ thật sự có chút mạo
hiểm, thậm chí cảm thấy cơ hội thành công sẽ không lớn. Dù sao, nếu Lục Hổ
thật sự dễ dàng bị giết chết như vậy..., thế lực của Lục gia ở tỉnh Minh Hải
đã sớm suy sụp rồi.
Lục Hổ, cũng là người có khả năng trở thành gia chủ đời sau của Lục gia nhất,
ai ngờ hắn lại thua trong tay một tên "vô danh tiểu tốt" như Tùy Qua, điểm này
không chỉ có Lục gia không ngờ, sợ rằng ngay cả bản thân Lục Hổ cũng không
nghĩ tới, cho nên hắn chết cũng không nhắm mắt.
Nhưng, sau khi loại trừ được Lục Hổ, người vui vẻ nhất chắc chắn là Mắt Kiếng
và Sơn Hùng. Lục Hổ bị giết chết, cường độ kiểm tra của các bộ phận có liên
quan ở thành phố Đông Giang đối với công ty dược Watson tự nhiên cũng sẽ yếu
bớt. Đến lúc đó, lại lần lượt tặng ít tiền trà nước, tin tưởng rất nhanh sẽ có
thể sản xuất bình thường rồi.
Như vậy, lợi nhuận của công ty lại sẽ tiếp tục tăng trưởng.
Hai đại cổ đông Sơn Hùng và Mắt Kiếng, đương nhiên sẽ có tiền lời rất lớn.
- Tùy huynh đệ, Sơn Hùng này hôm nay coi như hoàn toàn phục cậu rồi!
Sơn Hùng giơ chén rượu lên nói:
- Nói làm là làm, hoàn toàn nghiêm túc! Chân hào kiệt!
- Ít nịnh bợ đi.
Tùy Qua nói:
- Nếu Lục Hổ đã chết, từ đó về sau, đừng bao giờ nhắc tới người này nữa.
Sơn Hùng còn đang kinh ngạc, Mắt Kiếng ở bên cạnh cũng đã hiểu ý, nhắc nhở Sơn
Hùng:
- Người của Lục gia đang truy xét hung thủ, mặc dù trên căn bản không điều
tra đến chỗ chúng ta, nhưng tốt nhất không nên nhắc tới người này, tránh chọc
ra phiền toái.
Sơn Hùng vừa nghe, lập tức hiểu ý, nói:
- Vậy thì chúc công ty chúng ta phát triển không ngừng!
Tùy Qua nâng chén đợi Sơn Hùng và Mắt Kiếng đụng một cái, mới nói:
- Phát triển không ngừng là chuyện chắc chắn. Nhưng, chuyện thu mua hoa cỏ
còn phải gia tăng đầu tư!
Nói tới đây, Tùy Qua liền có loại cảm giác mất hứng.