Tiên Thiên


Người đăng: DVJ

- Hai mạch Nhâm Đốc đả thông, đây chính là cao thủ trong sách võ hiệp!

Lục Hổ có chút hăng hái nói:

- Khó trách, con rắn mới vừa chạm đến thân thể của ngài, đã bị chân khí của
hắn chấn chết. Nói như vậy, bất luận kẻ nào muốn đánh lén ngài, vừa chạm vào
thân thể của ngài, ngược lại sẽ bị chân khí của ngài đả thương?

- Đúng vậy.

Trình Thiên Du đáp.

Lục Hổ đặt chén rượu đỏ xuống bàn làm việc, sau đó lấy từ trong ngăn kéo ra
một khẩu súng lục màu đen, quay vòng vòng trên đầu ngón tay, cười nói:

- Nếu tôi dùng cái này, có thể làm ngài bị thương hay không?

Trình Thiên Du nhìn khẩu súng trong tay Lục Hổ, xem thường nói:

- Võ công thiên hạ chỉ chú trọng nhanh. Với tốc độ của viên đạn, có thể làm
tôi bị thương. Nhưng trong mười bước, ngài còn chưa nổ súng, đã bị tôi bắt
được. Ngoài mười bước, tôi có đủ thời gian tránh ra.

- Nếu tôi cho người dùng súng bắn tỉa bắn thì sao?

Lục Hổ tựa hồ vẫn thắc mắc.

Trình Thiên Du do dự một lát, khẽ thở dài:

- Nếu là bắn tỉa, tôi không tránh thoát.

Đây chính là chỗ bi ai của người tập võ. Ở thời đại hiện giờ, mặc cho ngươi có
võ thuật cao bao nhiêu, cũng không chống cự được món đồ chơi giết người này.
Cho dù ngươi có thể ngăn trở đạn, chẳng lẽ ngươi có thể ngăn trở đạn pháo,
ngăn trở đạn hỏa tiễn? Tỷ như Trình Thiên Du, tập võ mấy chục năm, đã là cao
thủ hiếm có trong nội gia quyền sư, nhưng vẫn chỉ có thể dựa vào quyền quý,
làm hộ vệ cho người ta mà thôi.

Đường đường là nội gia quyền sư, lại làm nô dịch cho người ta, làm sao không
bi ai cho được.

Nhưng, trong lòng Trình Thiên Du, lòng mơ ước đối với võ học vẫn không hề suy
giảm, lại nói:

- Đánh lén từ xa, mặc dù tôi không tránh khỏi. Nhưng nếu đối phương là cao
thủ cấp Tiên Thiên, đánh lén từ xa cũng vô dụng.

- Cao thủ Tiên thiên rất lợi hại sao? Chẳng lẽ hắn có thể bắt được đạn?

Lục Hổ hiển nhiên không sùng bái cao thủ võ học như vậy. Thật ra, hắn cố dùng
Trình Thiên Du, phần lớn nguyên nhân cũng chỉ là tô điểm mà thôi. Dù sao, có
một cao thủ võ học làm người hầu, hộ vệ cho mình, đó là chuyện rất có mặt mũi.

- Tay không bắt đạn, chẳng qua là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà mà thôi.

Trình Thiên Du nói, trong ánh mắt tràn đầy vẻ ước mơ:

- Tiên Thiên Tiên Thiên, một bước lên trời. Quyền thủ nội gia chúng tôi là
phát huy tiềm lực của cơ thể đến cực hạn, còn Tiên Thiên cao thủ, lại có thể
vượt qua cực hạn cơ thể con người có thể đạt được. Mỗi cử động đều có thể cảm
ứng với thiên địa linh khí xung quanh, uy lực hết sức kinh người! Chưa nói đến
những thứ khác, chỉ riêng Tiên Thiên kiếm khí do Tiên Thiên cao thủ tay không
phát ra, gọt vàng cắt ngọc, không phải là tồn tại mà những nội gia quyền sư
chúng tôi có thể chống đỡ.

- Tay không phát ra Tiên Thiên kiếm khí? Đây không phải giống như Lục Mạch
Thần Kiếm trong sách võ hiệp hay sao?

Lục Hổ kinh hô:

- Chẳng lẽ thật sự có cao thủ như thế? Trình sư phụ, ngài biết không? Nếu
ngài biết, hãy giới thiệu cho tôi, cho dù tốn bao nhiêu tiền cũng được. Chưa
nói đến những chuyện khác, hàng ngày kêu hắn dùng kiếm khí biểu diễn cho tôi
xem, cũng rất thoải mái, có mặt mũi rồi.

- Tiên Thiên cao thủ, cũng như thần long, thấy đầu không thấy đuôi. Huống
chi, những người này cũng là hạng tâm cao khí ngạo, không thể dễ dàng mời đến
như vậy.

Trình Thiên Du nói, giọng nói coi như uyển chuyển. Thật ra, Tiên Thiên cao
thủ, không phải dùng bốn chữ "Tâm cao khí ngạo" là có thể hình dung được, tất
cả Tiên Thiên cao thủ đều chọn khiêu chiến thiên đạo làm mục tiêu, công danh
lợi lộc thế tục trong mắt những người này còn không phải là phù vân. Cho dù
Lục Hổ có nhiều tiền hơn nữa, chỉ sợ cũng rất khó thuê được một vị Tiên Thiên
cao thủ làm hộ vệ. Khi Trình Thiên Du tu hành trong Bát Quái Môn, từng nghe
nói Bát Quái Môn trước kia có một vị sư thúc chính là cao thủ Tiên Thiên kỳ,
người này từng mấy lần bảo vệ người có công lớn khai quốc, nhưng thân phận đó
cũng không phải hộ vệ, cho dù là các nguyên thủ quốc gia, cũng gọi là "đại
sư".

Theo Trình Thiên Du thấy, Lục Hổ ngươi có tài đức gì, xứng cho một vị Tiên
Thiên cao thủ làm hộ vệ cho ngươi? Cũng chỉ có người như Trình Thiên Du hắn,
không có cửa truy tìm thiên đạo, lại bị cuộc sống liên lụy, mới có thể khom
lưng trước mặt quyền quý như vậy.

- Được rồi, không mời Tiên Thiên cao thủ cũng được.

Lục Hổ mất hứng nói:

- Không biết chuyện ở thành phố Đông Giang xử lý như thế nào rồi.

Khi Lục Hổ đang lẩm bẩm tự nói, cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa, nhận
được sự cho phép của hắn, một thủ hạ đi đến, hơi sợ hãi nói với Lục Hổ:

- Trần Văn Long bị song nhà nước điều tra rồi. Thủ hạ của hắn cũng bị khai
trừ công chức, đợi chờ luật pháp phán quyết.

Lục Hổ hơi kinh ngạc, cau mày nói:

- Rút cuộc là xảy ra chuyện gì?

- Người của Đường gia nhúng tay vào.

Người kia nói, khi nói đến hai chữ "Đường gia", giọng nói lộ ra vẻ rất mất tự
nhiên, tựa hồ hai chữ này nặng tựa ngàn cân, rất khó thốt ra từ trong miệng.

- Đường gia ở Bắc Kinh?

Lục Hổ thở dài nói:

- Trần Văn Long té không oan. Nhưng, tiểu tử kia và Đường gia không phải thân
thích, lại càng không phải nhân mã của Đường hệ, tại sao Đường gia lại giúp
hắn, chuyện này không hợp lẽ thường?

- Tôi nghe nói, con gái của Đường Hạo Thiên và tiểu tử kia rất thân thiết.

- Không thể nào!

Lục Hổ lắc đầu nói:

- Với con mắt của Đường gia, tuyệt đối không thể gả con gái của Đường gia cho
tiểu tử kia. Ít nhất, lão nhân Đường Thế Uyên kia, tuyệt đối không thể nào cho
phép chuyện như vậy phát sinh.

- Nhưng hiện tại chúng ta phải ứng đối như thế nào? Xin ông chủ chỉ thị.

Người kia nói.

- Tên cưỡng gian...Hà Ngũ thì sao?

Lục Hổ hỏi.

- Thịnh Sài đi xử lý hắn rồi.

Người nọ lại nói.

Lục Hổ gật đầu, có Thịnh Sài đi "xử lý" rồi, Hà Ngũ tất nhiên không thấy được
mặt trời ngày mai.

- Ông chủ, còn có gì phân phó?

Người nọ tiếp tục hỏi.

Lục Hổ trầm ngâm chốc lát, nói:

- Nếu như vậy, nể mặt Đường gia, ta sẽ đi gặp mặt tiểu tử này.

Cuối thu trời trong xanh.

Chiếc xe LandRover nhanh chóng chạy trên đường cao tốc dẫn đến thành phố Đông
Giang.

Tâm tình của Lục Hổ cũng không vì thất bại của Trần Văn Long mà ảnh hưởng quá
lớn, bởi vì hắn tin chắc, tiểu tử Tùy Qua kia nhất định sẽ khuất phục, bất
luận là khuất phục bởi tiền hay là quyền. Theo Lục Hổ thấy, không có ai có thể
cự tuyệt tiền và quyền, khác biệt chỉ để ý là tiền bao nhiêu, quyền lớn nhỏ mà
thôi.

Lục Hổ vừa quơ chén rượu, vừa nói:

- Trình sư phụ, ngài cảm thấy hiện giờ hành nghề gì kiếm lợi nhiều nhất?

Trình Thiên Du ngồi ở vị trí kế bên tài xế, suy nghĩ một lát, nói:

- Bất động sản sao.

- Nói nhảm, nhất định là bất động sản! Ai cũng nói bất động sản là ngành nghề
kiếm lãi nhiều nhất!

Tên tài xế ngồi cảnh Trình Thiên Du nói:

- Hơn nữa, với sự khôn khéo của ông chủ, làm sao lại lựa chọn bất động sản
chứ!


Y Tiên Thiểu - Chương #136