Chướng Ngại Vật (1)


Người đăng: DVJ

- Yên tâm.

Lão Vương cười hắc hắc:

- Mấy chuyện lặt vặt này, tôi rất có kinh nghiệm.

Cho nên, Tùy Qua đã rất nhanh bị đưa tới một căn phòng tối bí mật.

Phòng tối, thật ra cũng không tối, hơn nữa ánh đèn rất sáng, sáng đến mức thậm
chí không mở mắt ra được.

Lão Vương cảnh quan nói với Tùy Qua:

- Tôi là một người thô kệch, không có nhiều văn hóa, sau khi chuyển nghề,
được phân đến cục cảnh sát, bởi vì văn hóa thấp, chỉ có thể làm những việc tốn
sức như vậy. Vốn tôi không có hứng thú gì với công việc tra hỏi, nhưng trải
qua hơn mười năm tôi luyện, bản thân tôi thật sự thích công việc này. Tôi
thích nghe đám bại hoại các người kêu rên, xem các người khóc rống... Đúng
rồi, cậu thích roi da hay ghế điện? Cũng có lựa chọn khác, nhưng tôi thích
chơi bắt đầu từ cấp thấp.

- Ngài hưng phấn như vậy, vậy cứ tùy ngài đi.

Tùy Qua bình thản nói.

- Ngươi chính là "tiệc đứng".

Lão Vương cười hắc hắc, khóa Tùy Qua lên một giá thép, sau đó rút ra một cây
gậy cảnh sát, vỗ vỗ trong tay mấy cái, đột nhiên hung hăng quất một côn lên
ngực Tùy Qua.

Ầm!

Một côn này, lực đạo rất lớn, rất mạnh.

Lão Vương đồng chí vốn tưởng rằng sẽ nghe thấy tiếng kêu rên, nhưng sau chốc
lát, Tùy Qua cũng không có bất cứ động tĩnh gì, hơn nữa còn cười hì hì nhìn
hắn, nói:

- Không sao, lão đồng chí, phiền ngài tăng thêm chút sức, tôi còn gánh vác
được.

Đây không phải trò đùa sao, sau khi Tôi Thể đại thành, thân thể của Tùy Qua
giống như luyện Kim Chung Tráo, đừng nói là gậy cảnh sát, cho dù là cương côn
cũng đập không đau. Huống chi, hiện tại tu vi của Tùy Qua đã đạt đến luyện khí
trung kỳ, làm sao có thể sợ gậy cảnh sát quật mình.

Nghe thấy Tùy Qua gọi mình là "Lão đồng chí", lão Vương giận tím mặt, cũng
chẳng quan tâm cố kỵ "không đánh lên mặt" gì nữa, cây gậy trong hung hăng đập
lên mặt Tùy Qua, vừa đập vừa mắng:

- Con thỏ chết dẫm kia, lão tử cho ngươi như ý! Ta quật chết ngươi! Quật chết
ngươi!

Phen này quật, đồng chí lão Vương đúng là tích hết khí lực, bao gồm cả sức lực
để dành để buổi tối chơi gái. Lần này, cố gắng của đồng chí lão Vương rốt cục
cũng thấy hiệu quả, trên mặt Tùy Qua đồng học xuất hiện mấy vết đỏ. Nhưng trên
người hắn, lại không hề có vết thương nào, rất rõ ràng là Tùy Qua cố ý như
thế.

- Mẹ kiếp, ngươi không phải luyện công phu mấy ngày sao.

Lão Vương đắc ý cười nói:

- Đáng tiếc không luyện đến đâu cả, nếu không làm sao trên mặt lại có vết
thương như thế?

- Ấn ký trên mặt này, là ta giữ lại để kiện ngươi.

Tùy Qua nhắc nhở đồng chí lão Vương.

- Được! Trước mặt ta, ngươi là người đầu tiên cứng như thế!

Sắc mặt lão Vương xanh mét, lấy từ trong tủ sắt bên cạnh ra ra một vật, thoạt
nhìn ước chừng dài hơn một thước, nhìn hình dáng có chút giống như cán ô:

- Ngươi cho rằng luyện qua chút công phu, chúng ta sẽ không có cách nào thu
thập loại người như ngươi sao? Loại người có công phu như ngươi, quanh năm
suốt tháng, chúng ta đều đụng phải. Ta vẫn cho rằng, người mạnh miệng hơn phân
nửa là mềm. Cho nên, vật này đặc biệt giúp ngươi thông trí, để miệng ngươi
không cứng như vậy nữa. Nói thật, chiêu thức này là ta học được trong phim
Hồng Kong, thật sự rất hữu dụng!

Tùy Qua không ngờ tên cảnh sát thâm niên này còn có sở thích quái đản như vậy,
nhưng Tùy Qua đương nhiên sẽ không để đối phương làm trò biến thái với mình,
cho nên đã suy nghĩ đối sách, chỉ cần lão biến thái này thật sự có hành động
như loài heo, Tùy Qua không ngần ngại cho hắn chịu chút đau khổ.

Ầm!

Đúng vào lúc này, cánh cửa sắt bị đẩy ra.

Một lãnh đạo cảnh sát bụng phệ đi đến, Tùy Qua vừa nhìn cái bụng của người
này, cảm giác bộ cảnh phục sắp không thể cài cúc.

Lão Vương cảnh quan vừa thấy người này, lập tức cung kính đứng nghiêm, gọi một
tiếng "Trần cục trưởng".

- Lão Vương, bận rộn lắm sao?

Trần phó cục trưởng cười ha hả, liếc mắt nhìn cán ô trong tay lão Vương.

- Đối với những phần tử bất hảo, chúng ta đương nhiên phải gia tăng cấp độ
tra hỏi!

Lão Vương cảnh quan báo cáo.

- Ừ.

Trần phó cục trưởng gật đầu, ý bảo lão Vương ra ngoài trước.

Tùy Qua vừa nhìn người bụng phệ này, nghĩ thầm rốt cục cũng chờ được nhân vật
chính, hắn bày ra nhiều trò như vậy, dĩ nhiên không phải là phát huy quốc
pháp, nhất định là có mưu đồ với Tùy Qua.

- Người trẻ tuổi.

Trần phó cục thở dài nói:

- Lỡ một bước chân thành thiên cổ hận. Sinh viên đại học giống như cậu, vốn
là tiền đồ vô lượng, làm sao lại làm ra những chuyện trái pháp luật, vô liêm
sỉ như vậy? Cậu không cảm thấy hổ thẹn với cha mẹ, với thầy cô giáo và đồng
học sao.

- Trần cục trưởng, tôi sai rồi.

Tùy Qua nói:

- Tôi đã ăn năn hối lỗi rồi, tôi còn có cơ hội sửa đổi hay không?

Trần phó cục trưởng nói:

- Biết sai có thể sửa. Mặc dù cậu còn trẻ, nhưng có thể thi đậu Đông Đại, chỉ
số thông minh chắc chắn cũng không quá thấp. Có một số việc, ta nghĩ không cần
nói cậu cũng hiểu. Tai ương lao ngục này của cậu, cũng không phải không thể
tránh được, nhưng phải xem cậu biểu hiện như thế nào.

- Xin cục trưởng đại nhân chỉ điểm.

Tùy Qua nói.

- Lục Hổ, Lục tổng tài, cậu có biết không?

Trần phó cục trưởng giả vờ lơ đãng hỏi. Đến trình độ như hắn, gặp người chỉ
cần nói ba phần, cho nên Trần phó cục trưởng chỉ nói ra cái tên Lục Hổ, không
nói gì khác nữa.

Như vậy, cho dù sau này xảy ra vấn đề gì, cũng sẽ không bị người khác túm được
nhược điểm.

Làm quan phải biết giữ an toàn.

Lục Hổ ?

Tùy Qua đương nhiên biết người này là ai. Chẳng qua là, Tùy Qua đã đánh giá
thấp khả năng của vị nghiệp quan này, cũng đánh giá thấp khả năng của một số
tên chó săn nào đấy, "chướng ngại vật" này xem thường quốc pháp, gài tang vật
hãm hại Tùy Qua, còn tính toán nhốt hắn vào tù.

Tùy Qua vốn tưởng rằng Lục Hổ chỉ nhiễu loạn một chút việc làm ăn của công ty
dược Watson, nhưng không ngờ người này tâm địa độc ác. Vốn, Tùy Qua tính toán
tạm thời không để ý tới người này, nhưng không ngờ tên bại hoại này lại được
voi đòi tiên, hoàn toàn không kiêng sợ gì hết.

Chán sống rồi!

Trong lòng Tùy Qua sát cơ hiện lên.

Trần phó cục trưởng còn tưởng rằng Tùy Qua đã khuất phục, nói:

- Tùy tiên sinh, suy nghĩ được như thế nào?

- Ngài nói với Lục Hổ, kêu hắn đi ăn cứt đi!

Tùy Qua cười lạnh nói.

Trần phó cục trưởng đột nhiên biến sắc. Phải biết rằng, quan hệ sau lưng của
Lục Hổ chạy suốt đến tỉnh ủy tỉnh Minh Hải, chính vì như thế, Trần phó cục
trưởng mới kiên định làm việc cho Lục Hổ, chính là hi vọng sau khi chuyện
thành công, có thể thăng quan phát tài. Vốn tưởng rằng, trải qua sự việc gài
tang vật hãm hại như vậy, tiểu tử này sẽ rất nhanh khuất phục. Ai ngờ, tiểu tử
này lại kế thừa truyền thống cách mạng của đời trước, miệng cứng rắn giống như
đảng viên nhiều năm trước.

- Lão Vương!

Trần phó cục trưởng gọi lão Vương cảnh quan vào:

- Gia tăng cấp độ tra hỏi!

Lúc này lão Vương đã ở bên ngoài nghỉ đủ rồi, tinh lực, thể lực cũng khôi phục
không ít, nghe thấy lãnh đạo chỉ thị, vừa vặn trở lại đại triển thân thủ.

Đúng vào lúc này, phía ngoài đột nhiên trở nên huyên náo, hò hét hỗn loạn.


Y Tiên Thiểu - Chương #132