Người đăng: Thánh Lăng
Trên đường phố phồn hoa trung tâm thành Thăng Long người người qua lại tấp
nập. Một tiếng ca hát kì quái của ai đó đột nhiên vang lên ngay giữa nơi phố
chợ ồn ào xáo động không khỏi làm cho người người qua đường ghé mắt nhìn về.
Tiếng hát vốn đang rả rích rả rích lại tràn đầy nỉ non bỗng đột nhiên cao vút~
Vẻ mặt người hát chợt sa vào trong cuồng nhiệt vong ngã!!!
Chỉ là đôi môi… Chỉ là…!!! Vài câu yêu thương thôi mà? Em đã khiến anh yêu
em không thể phai phôi~ Anh mong em đừng thay đổi. Vì anh đã quá yêu em mất…
rồi~ Vì yêu em, xa em quanh anh nay chỉ còn bóng tối!!!
Chờ đợi ngày mai… Chờ...! Chờ một ngày tương lai… Chờ... !!! Ngày ta đc
sánh đôi vai được bên nhau mãi mãi… Dẫu… Anh có làm gì sai??? Cũng sẽ không
một ai có thể chia… hai ta chung bước mãi… Trên một con đường dài..... Ai ài…
Con đường dài… à u ớ ờ…. Con đường dài… Con đường dài… Con đường dài lắm… Con
đường dài lắm… á ăm…
Đếm,đếm,đếm,đếm,đếm,....... 1,2,3,4,5,6,7 ... ngày trôi!
Biết em giờ có nhớ về anh hay nhớ về ai. Bao ngày thật là dài khi anh không
có em bên cạnh. Anh cảm thấy rất giá lạnh. Mà làm sao cho em hiểu thấu khi
mình không ở bên nhau… &@%#%@^#^&# - Công tử! Công tử!… CÔNG TỬ
!!!! Tiếng hét lớn của Lâm Tam như long hống hổ gầm, làm… Nguyễn
đại công tử giọng hát đành bất đắc dĩ đi theo tắc tịt~ - Lại làm
sao rồi??? Nguyễn đại công tử hiện tại bực mình lắm, nhe răng
trợn ngược mắt nhìn về phía tên người hầu khốn kiếp vừa đánh đoạn hứng thú của
mình này. Lâm Tam gặp vậy mồ hôi trên trán không khỏi tí tách chảy không
ngừng. - Không có gì đâu! Công tử… công tử ngài muốn hát thì cứ
hát đi thôi! Hát tốt! Hát tốt lắm~ Bắt gặp vẻ mặt đe dọa hằm hằm
chưa bao giờ có của Nguyễn đại thiếu gia nhìn về, Lâm Tam không thể không dối
lòng tán xưng một tiếng. Ánh mắt tranh thủ làm ra vẻ nhìn ra chung quanh… Một đám người qua đường bên cạnh vừa nhìn rõ là người nào vừa ca hát
xong ai nấy đều vẻ mặt ngốc trệ, cực nhanh chạy vội. Nơi hai người chủ tớ đi
qua có thể nói là quỷ khóc thần gào tán loạn tan hoang hết cả, nhìn qua nơi
đây thật giống như vừa mới gặp được trâu bò dày xéo qua đường vậy. Lâm Tam trong lòng thầm than, công tử nhà mình vốn được người người đặt cho
cái tên Lăng Lột Da thế nhưng cũng chỉ có đám dân chúng bình thường như hắn
mới rõ ràng. Ngày trước công tử hắn càng cười vậy lực phá hoại lại càng mạnh,
càng cao hứng vậy đập phá đánh người lại càng tợn, lại càng nhiệt tình.
Thật lâu như vậy không gặp Nguyễn đại thiếu gia đi tới mấy nơi đường
phố quanh đây đập phá quán, hôm nay đám người đột nhiên bắt gặp hắn tiến đến
mà lại còn vừa đi vừa hát. Này quả thực chẳng phải nói rõ hắn đây chính chuẩn
bị đánh người gây rối hay sao. Ai thấy mà còn không chạy vội chạy vàng ngay đi
cơ chứ. Gà bay chó sủa như hiện tại cũng vẫn là nhẹ~ Phải biết
Lăng đại thiếu gia trước kia đúng là chuyên môn ở chỗ trung tâm kinh thành này
nghịch ngợm rồi. Vùng phía bắc nhiều con em gia đình quyền quý hắn không làm
gì được thế nhưng đoạn tiếp giáp giữa thành nam và khu trung tâm này Nguyễn
gia bọn họ quả thực là xưng hùng. Càng quan trọng hơn là đám
thiếu gia công tử nhà giàu hay đi qua đây chơi cũng đều giống như hắn ưa thích
nhìn xem đập phá bắt nạt người. Cũng chỉ là vì Lăng đại thiếu gia trước kia đi
“làm” chăm chỉ nhất. Ngày nào cũng phải lượn tới phá phách một lần mới cam tâm
tới chỗ khác chơi bời thế nên danh tiếng, lực uy hiếp nó mới cao tới như vậy.
Lâu ngày thanh danh của hắn ở đoạn đường này có thể nói là trẻ con nghe nửa
đêm đều dọa khóc vỡ mật cả. Thần kì vô cùng~ - Không hát!...
Móa! Công tử ta mất hứng rồi còn hát cái cọng lông~ - Đi thôi!
Hôm nay đi về nhà xem sao. Nghe nói ở trong phủ cha mẹ ta vẫn còn đang chiến
tranh lạnh hả? Nguyễn đại công tử phẩy phẩy tay áo nghênh ngang
qua lại giữa đường, vừa đi vẫn còn không có quên hỏi chuyện Lâm Tam bên
cạnh. - Này… con cũng chỉ nghe qua loa mấy đứa nha hoàn chăm sóc
phu nhân nói giống như vậy. Ông lớn mấy ngày hôm nay cũng quả thật đều đi qua
thư phòng ngủ cả. Còn thực hư thế nào chúng người hầu như bọn con cũng không
dám nhiều lời. Đi theo Nguyễn đại thiếu gia lâu ngày tuy rằng
điểm tốt không học được gì thế nhưng nói chuyện quan sát sắc mặt Lâm Tam cũng
đã có không ít tâm đắc. Đối với việc Nguyễn đại công tử có thể hỏi tình hình
trong nhà hắn đúng là đoán được trước, cũng đã chuẩn bị kĩ càng. Dù sao người
hầu là không được nói xấu chủ nhân đấy. Nguyễn đại công tử nếu như không hỏi
Lâm Tam cũng sẽ làm như không biết những chuyện này, thời gian qua đi liền
thôi. - Ừm. Ta biết rồi! Nguyễn đại thiếu gia nghe
nghe hắn nói xong cũng chỉ ậm ừ đáp lấy một tiếng rồi không nói nữa. Hai vị
chủ tớ cũng liền cứ như vậy rất nhanh rời đi con đường này. Phía sau đó tuy
rằng nhiều người nhìn thấy Nguyễn đại công tử nhưng cũng không đến nỗi chạy
ngay mà chỉ đều lén lút đề phòng hắn đột nhiên làm khó dễ. Dù
sao theo tâm lý mỗi người, đường phố đông như vậy, Nguyễn đại thiếu gia có phá
cũng chưa chắc đã đến lượt mình chịu đòn. Hơn nữa nếu mình vừa thấy hắn liền
chạy vậy có khi càng làm hắn đuổi theo ác hơn. Thà rằng đứng đó cầu trời khấn
phật có khi còn an toàn hơn ấy chứ. Trước kia Nguyễn đại công tử cũng không
phải không xử lý qua những tên nào dám vừa nhìn thấy hắn liền chạy. Mọi người
hiện tại bởi vậy trừ khi sợ hãi lắm lắm hoặc tất cả mọi người đều chạy hết mới
dám làm như vậy thôi. Giống như lúc nãy con đường Nguyễn đại
công tử đi qua mọi người chạy trối chết hết cũng đều là vì thấy tất cả mọi
người xung quanh đều vội vàng chạy hết làm thành biểu hiện giả tưởng khiến
người khác đều sợ hãi mà chạy toán loạn. Trong đó tất nhiên cũng không có
thiếu bởi vì Nguyễn đại công tử thật lâu mới lại tiến tới nơi này. Mọi người
cũng là đột nhiên bị hắn xuất hiện làm cho dọa sợ nhá~ - Hừm? Kì
quái! Lâm Tam ngươi nói làm sao đám người này vừa nhìn thấy chúng ta liền như
chuột thấy mèo hết vậy hả??? Nguyễn công tử tất nhiên là không
thể không chú ý tới thái độ khác thường của đám người xung quanh đối với mình.
Chỉ là hắn thật đúng không ngờ tất cả những thứ này cũng đều do chính hắn mà
ra cả. trước kia từ nhà đi tới thư viện hay chỗ của Hồng Phấn cũng đều thuộc
khu thành bắc. Thật đúng là không có cảm nhận được cái cảm giác người người
xung quanh đều sợ hãi như hiện tại. - A… ! Cái này… cái này… khả
năng mọi người hôm nay không được khỏe đi??? Đối với câu hỏi bất
thình lình của Nguyễn đại thiếu gia, Lâm Tam thật đúng là không biết nên trả
lời thế nào đối phương mới tốt bởi vậy không khỏi liền qua loa đáp lời.