Có Bạn Đến Chơi Nhà.


Người đăng: Thánh Lăng

Trên đường về nhà, Trần Phi Long vẫn đang tươi cười vui vẻ cùng Nguyễn đại
công tử trò chuyện trên trời dưới đất. Bởi vì lúc ra khỏi thư viện, Nguyễn
Trọng Lăng liền mời đối phương về nhà mình chơi, có lẽ là nhìn tại tài năng
bài thơ kia thể hiện ra, Trần Phi Long hơi làm chần chờ liền đồng ý theo hắn
đi về nhà.

Lâm Tam cùng đi phía sau hai người bọn họ, vẻ mặt mờ mịt nhìn hai người này
vui vẻ cười, nghe nghe bọn hắn bàn luận về mấy chủ đề hắn không hiểu thấu,
trong lòng không khỏi cảm thấy có chút uể oải. Hắn cuối cùng cũng phải chấp
nhận một sự thật rằng khoảng cách của mình cùng hai vị công tử đang đi phía
trước đây thật sự là quá xa xôi. Thế giới của người đọc sách hắn quả nhiên
không hiểu!!! Lâm Tam vẫn sẽ chỉ là Lâm Tam mà thôi!!!

Lại nói ba người bọn họ chậm rãi tiêu sái bước đi, vừa đi vừa ngắm nghía đường
phố xung quanh thật sự là vô cùng thích ý. Thái độ của Trần Phi Long hoàn toàn
giống như một fan hâm mộ các minh tinh lớn ở thời hiện đại. Tế nhị hỏi Nguyễn
Trọng Lăng rất nhiều vấn đề, tỷ như làm sao có thể dùng thơ đối lại câu đối
của thầy đồ Trần, lúc đó là nghĩ như thế nào mà có thể liền làm ra được cả bài
thơ như vậy… v v. Toàn những vấn đề nhàm chán, có điều Nguyễn Trọng Lăng cảm
thấy nhàm chán như vậy cũng không tồi.

Vừa bước qua cửa lớn nhà họ Nguyễn, Nguyễn đại công tử chỉ thấy không khí
trong phủ náo nhiệt hẳn lên so với thường ngày. Đám người hầu đều thái độ
nhiệt tình chào hỏi Nguyễn đại công tử cùng Trần Phi Long. Châm trà, dâng điểm
tâm, ân cần làm cho Nguyễn Trọng Lăng cảm thấy có điểm không được tự nhiên cho
lắm. Có điều thần sắc của Trần Phi Long đối với những thứ này thật ra lại rất
bình tĩnh. Giống như những chuyện hầu hạ này đã thành thói quen từ lâu rồi.

Nói vậy Nguyễn đại công tử mới nhớ tới cái tên này từng nói với hắn rằng gia
đình là làm cửa hiệu buôn bán, có điều kĩ càng hơn thì Lăng đại thiếu gia thật
sự không rõ ràng. Hắn còn chẳng biết hiệu buôn nhà mình có những thứ gì chứ
nói chi hiệu buôn nhà khác.

Tóm lại dù sao kinh nghiệm bao năm nói cho Nguyễn đại thiếu gia một điều, một
khi đã quyết định kết giao một ai đó vậy tốt nhất đừng tìm hiểu gia cảnh của
nhà họ làm gì. Làm như vậy không chỉ có thể tránh cho việc lúng túng khi hoàn
cảnh gia đình đối phương không tốt, cũng tránh được việc hoàn cảnh đối phương
quá tốt mà cho rằng mình kết giao với người ta là có mục đích. Tất cả những
chuyện này tốt nhất là cứ để thuận theo tự nhiên, đợi cho tới khi giao tình đã
tới mới nhất định rồi thì cái gì cần biết rồi cũng sẽ biết.

Nguyễn đại công tử vẫn luôn coi này là chí lý khi kết giao bạn bè của mình. Vì
vậy từ lúc qua loa hỏi cho có lệ gia cảnh đối phương tiếp đó hắn liền không
nhắc lại những vấn đề này.

Ngồi trong phòng khách được một lát cùng Trần Phi Long khoe khoang đủ chuyện
từ bắc tới nam. Lấy Nguyễn Trọng Lăng nhiều hơn đối phương mấy trăm năm kiến
thức, khoác lác đối với một người cổ đại như Trần Phi Long thì khỏi phải nói.
Đối phương nghe nghe nhiều khi nghe đến ngẩn cả người. Vẻ mặt manh manh ngơ
ngác nhìn đáng yêu lắm.

A phi!!! Không đúng! Không phải là đáng yêu! Là… được rồi! Nói chung Nguyễn
Trọng Lăng vẫn rất kiên quyết thủ vững giới tính của mình.

Đang nói liên miên không ngừng, ông Trọng Kim cùng bà Hải Như cuối cùng đã ra
tới. Còn chưa thấy người đã nghe được thanh âm, chỉ nghe ông Trọng Kim cười
sang sảng nói:


  • Tiểu tài tử nhà ta đã trở về! Ha hả… Hôm nay con ta đọc sách cảm thấy như
    thế nào?

Nguyễn Trọng Lăng chưa kịp trả lời, mới vừa rồi còn ngơ ngơ ngác ngác, vừa
nghe giọng ông Trọng Kim vang lên Trần Phi Long ánh mắt đột nhiên trở nên
thanh minh sáng láng, thần sắc đàng hoàng đứng đắn, nhìn thấy phụ mẫu Nguyễn
Trọng Lăng đến liền khom người lạy dài, nói:


  • Cháu Trần Phi Long, bái kiến Nguyễn bá phụ, Nguyễn bá mẫu.

Tốt một bộ dáng quân tử nho nhã lễ độ, cùng cái gã ngơ ngác vừa rồi kia thật
giống như là hai người hoàn toàn khác nhau vậy. Nguyễn Trọng Lăng lặng thinh
nhìn biểu hiện của hắn, nguyên lai tên này cũng không phải là lúc nào cũng ngu
ngơ mà.

Ông Trọng Kim đột nhiên ngẩn người, sau đó cười nói:


  • A! Con trai ta vậy mà còn dẫn theo bằng hữu trở về? Là cùng học tại thư
    viện sao?

Trần Phi Long nghe vậy cung kính nói:


  • Dạ vâng, Nguyễn huynh tính tình ngay thẳng, học vấn cao thâm. Cháu thành
    tâm kết giao, hôm nay mạo muội tới đây mong rằng bác, bá không trách.

Nguyễn Trọng Lăng nghe được đối phương nói vậy liền âm thầm cao hứng, cái tên
chết bầm này…Khuyết điểm lớn nhất chính là thích nói thật. Học vấn cao thâm!
Khà khà…~ Quả nhiên tài năng của mình đã là người gặp người biết, người không
gặp cũng đều biết mà.

Ông Trọng Kim cùng bà nhà liếc mắt nhìn nhau một cái, cười nói:


  • Thằng Lăng nhà ta chỉ biết mấy trò khôn vặt. Cháu Long nếu cứ thổi phồng nó
    chỉ sợ thằng nhóc này lại không biết trời cao đất rộng mất thôi.

Từ sau khi đi tới nhà của thầy đồ Trần làm lễ bái sư, thái độ của ông Trọng
Kim đối với Nguyễn Trọng Lăng rõ ràng so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều.

Bà Hải Như không nói lời nào, cùng ông Trọng Kim chăm chú liếc mắt một cái,
mỉm cười hướng Trần Phi Long gật gật đầu liền đi xuống an bài cơm chiều.

Trần Phi Long nghe vậy cười nói:


  • Bác cũng quá khiêm nhường. Lời của cháu vừa rồi tất cả đều là lời nói thật.
    Hôm nay tại thư viện, Nguyễn huynh có thể nói là thi triển tài nghệ mạnh mẽ
    như thác đổ. Thầy đồ Trần vừa ra một văn thơ đối ngẫu…


  • Khụ khụ,… khụ khụ khụ...


Nguyễn Trọng Lăng ở bên cạnh nghe vậy, mượn tiếng ho khan dùng sức nháy mắt ra
dấu cho đối phương ngừng lại. Móa! Trình độ học vấn của hắn thế nào cha hắn
còn lại không biết sao. Ăn may đối được dăm ba câu đối thì còn được, giờ lại
còn đòi đọc thơ… Thôi tốt nhất đừng nói ra cho mất mặt với thêm phiền.

Có khi ông cụ lại dò hỏi thơ từ đâu ra chỉ tổ rách việc. Hiện tại với cái
trình độ mặt chữ còn không nhận biết như hắn thì tốt nhất là hạn chế danh
tiếng thì hơn. Đợi được hắn cải thiện cải thiện những vấn đề này lại tung hoa
bung lụa cũng không muộn.

May mắn,vị Phi Long huynh này còn không tính là ngu ngốc đến tận nhà. Dù rằng
không hiểu tại sao Nguyễn đại công tử lại không muốn nhắc tới chuyện xảy ra
trên lớp, có điều nhận được ánh mắt uy hiếp của Nguyễn Trọng Lăng vậy thì liền
vội vàng ngừng lại kể chuyện. Vẻ mặt còn vì vậy hiện lên nét xấu hổ.


  • A? Cháu Long tại sao lại không nói tiếp?

Ông Trọng Kim thấy hắn ngừng lại, cau mày hỏi:


  • Có phải đồ nghịch tử này hôm nay lại gây chuyện ở thư viện?


  • A! Không có! Không có mà cha! Con luôn luôn an phận thủ thường, thật thà
    phúc hậu mộc mạc, làm sao có thể gây chuyện rắc rối đây.


  • Ha ha… hôm nay trời quang mây tạnh, thời tiết nắng ấm, các học sinh đều
    chăm chỉ đọc sách trên học đường nên thầy đồ Trần có chút khen ngợi. Phi Long,
    huynh nói có đúng như vậy không? Phi Long huynh?


Nguyễn Trọng Lăng ám chỉ vị Phi Long huynh này hát đệm cho hắn. Tên này tuy
nhìn gay gay vậy thôi nhưng cũng coi như không có đột nhiên như xe tuột xích.


  • A! Vâng! Đúng vậy! Đúng là vậy! Lời ấy của Nguyễn huynh không phải là giả.

Hắn ta vội vàng đáp.

Ông Trọng Kim vẻ mặt hồ nghi nhìn hai người, nói:


  • Như thế thì rất tốt! Nếu mà để cho ta biết đồ nghịch tử nhà ngươi lại dám
    đi trêu chọc người ta thì đừng trách lão cha đây đánh cho ngươi biết thế nào
    là lên bờ xuống ruộng! Cháu Long, cháu cần phải giúp bác xem chừng cái thằng
    ranh con chết bầm này nhé!

Nghe vậy Trần Phi Long rất nhanh liền khom người đáp ứng. Đúng lúc này, bà Hải
Như cũng đã quay lại mời mọi người vào ăn cơm chiều. Rốt cuộc Nguyễn Trọng
Lăng cũng thở dài được một hơi nhẹ nhõm.

Bầu không khí trong bữa cơm chiều này rất hài hòa, vui vẻ. Nghe khẩu khí của
ông Trọng Kim thì đây là lần đầu tiên Nguyễn Trọng Lăng mang bằng hữu về nhà
dùng cơm. Vì thế cho nên hai ông bà đều rất nể tình, coi tiếp đãi Trần Phi
Long như tiếp đãi khách quý. Chẳng những ba người đầu bếp trong nhà đều nổi
lửa làm cơm mà còn tới Phượng Vũ Lâu mua thêm mấy món ăn ngon nổi tiếng nữa.

Càng khiến cho người khác cảm động là lão cha còn lấy ra một vò rượu thuốc rắn
đã ngâm dưới hầm rất lâu năm lên để chiêu đãi khách. Nghe nói ngày thường ngay
cả uống một ngụm thôi ông Trọng Kim cũng còn luyến tiếc lắm.

Trần Phi Long được sủng ái quá mà hoảng sợ. Trong miệng hắn liên tục nói:


  • Bác bá khách khí thế này cháu sao có thể đảm đương nổi.

Nói thì nói như vậy nhưng hắn lại xuống tay thật độc ác không một chút nề hà.
Một mâm thức ăn, hắn tùy tiện vẽ lên một cái, liền món nào cũng có đi dạo qua.
Lại cứ chỗ ngon một đũa là trúng, tinh mắt sành ăn hết chỗ chê.

Trong bữa ăn, ông Trọng Kim tỏ vẻ lơ đãng hỏi về gia thế của đối phương. Nghe
nói nhà hắn cũng làm nghề buôn bán, ông Trọng Kim càng thêm cao hứng, liên tục
hỏi là hiệu buôn nhà ai, làm sinh ý gì. Trần Phi Long đối với việc này liền ấp
úng không nói rõ ràng, hàm hồ vài câu cho qua chuyện, ông Trọng Kim thấy thế
cũng không muốn truy cứu thêm.

Nguyễn Trọng Lăng ánh mắt xem thường nhìn đối phương một cái, thầm nói cái tên
chết tiệt này không thật thà. Ngươi giấu giấu diếm diếm ta thì thôi đi, đối
mặt lão cha của ta vậy mà cũng giở cái giọng điệu ấy ra. Chẳng lẽ còn sợ rằng
chúng ta là vì điều kiện của nhà ngươi mới kết giao với ngươi hay sao? Nhà
ngươi có tiền có thể so với nhà ta còn nhiều hơn sao? Cũng còn tốt đối phương
còn biết hổ thẹn cúi đầu dưới ánh mắt khinh thường của Nguyễn đại công tử.
Mèm! Biết hổ thẹn là tốt rồi.

Một bữa cơm ăn cả chủ và khách đều tận hứng, Trần Phi Long hơi cựa quậy cơ thể
điều chỉnh một lát sau khi ăn liền đứng dậy cáo từ, Nguyễn Trọng Lăng cũng
liền đi theo tiễn hắn ra ngoài cửa.

...

Kết thúc chương 23.

(Truyện được đăng mới nhất tại Viptruyen.vn/book/)


Xuyên Việt Về Thời Phong Kiến - Chương #23