Liên Tục Gặp Chuyện Không May.


Người đăng: Thánh Lăng

Thời gian trôi qua, đang lúc Nguyễn đại công tử trong giấc mơ mơ tới đoạn mình
chuẩn bị cởi quần áo… khá là gay cấn thì hắn cơ thể thình lình bị người ta lay
tỉnh. Nguyễn đại công tử tức giận phi thường mở trừng mắt nhìn về phía kẻ quấy
rối giấc mơ đẹp của mình. Hừ! Ông đây trêu ai chọc ai nha! Muốn ngủ mà cũng
không để yên nữa.


  • Làm gì!!!! Muốn chết hả???

Lăng đại thiếu gia giọng bực tức, sầm mặt nói.

Đối phương thấy thái độ của Nguyễn đại công tử thô bạo bộc lộ ra như vậy,
giọng nói tiếp theo cũng liền yếu nhược đi vài phần.


  • Đây… đây là chỗ ngồi của tôi!

Móa ! Hóa ra là ngồi nhầm chỗ ngồi đã có chủ !!! Có điều chuyện như vậy có thể
trách được Nguyễn đại công tử sao? Vị trí này trước đó rõ ràng trống không có
được hay không ? Đã vậy còn nằm ở gần cuối dãy, trên bàn cũng không thấy đặt
đồ dùng dụng cụ gì. Này… Lăng đại thiếu gia không ngồi đây vậy chẳng lẽ còn
cách một cái bàn ngồi xuống dưới chắc.

Sau này thầy đồ nhìn thấy hắn đặc biệt ngồi tách ra như vậy chẳng phải ngủ lén
trong giờ liền càng khó khăn. Hắn cũng không có ngu như vậy đi. Tất nhiên hiện
tại đối phương tới là để đòi chỗ, nếu là bình thường một chỗ ngồi đối với
Nguyễn đại công tử quả thật chẳng là cái thá gì. Đổi thì đổi thôi. Khả năng
nếu tính tới việc đối phương vừa phá hủy giấc mơ đẹp của hắn, lại là nhằm
trúng đoạn gay cấn mới phá hủy. Này thù hận….


  • Lấy gì chứng minh đây là chỗ ngồi của ngươi ?

Giọng Nguyễn đại công tử vẫn rất ngang ngược thô bạo lồ lộ ra. Vẻ mặt hằm hè
đầy đe dọa. Du côn lưu manh trên phố cũng chỉ đến thế là cùng.


  • Có… có các vị quanh đây làm chứng !

Đối phương giọng yếu yếu nói, có điều này thật ra có vẻ là bởi đối phương sức
khỏe không tốt chứ không phải loại nhu nhược vô dụng như Nguyễn đại công tử
lúc đầu tưởng tượng.

Ngược lại lúc này nghe được đối phương lý luận như vậy, trong lòng hắn tuy
rằng biết đây là sự thật chín chín phần trăm có điều Nguyễn đại công tử cũng
không phải không có cách chống lại. Hắn ta làm ra vẻ mặt hung tợn nhìn về đám
người đang lén lút xem náo nhiệt xung quanh, một bộ dạng các ngươi chớ có xen
vào không thì hãy cẩn thận với ta.

Cũng may vậy mà không có người nào ra nói chuyện giúp đỡ anh bạn đến đòi chỗ
này. Ra vẻ tên này vòng giao tiếp ở trong lớp cũng rất kém cỏi nha. Vậy mà
không có một người nào đứng ra nói chuyện giúp hắn dù cho hắn nói đây là sự
thật mười phần mười đi nữa. Chắc hẳn lúc này vị quan anh này có thể thấu hiểu
được sâu sắc câu nói thế gian ấm lạnh vô tình là như thế nào.


  • Ngươi còn gì để nói!

Lăng đại thiếu gia vẻ mặt giương giương tự đắc nhìn về phía đối phương. Đồng
thời hắn ta cũng nhân dịp này quan sát tỉ mỉ vị "kẻ thù" mới đến này. Đây là
một vị nam tử rất đẹp trai, có điều bộ dáng thật sự là thanh tú quá mức. Trông
cứ như đàn bà ấy! Tuy nhiên nhìn kĩ lại, Lăng đại thiếu gia vẫn thấy được hầu
kết nơi cổ họng đối phương. Giọng nói của đối phương cũng bình bình trung tính
chứ không giống giọng của con gái, cũng không giống như là trải qua cố tình
thay đổi.

Nói chung lại một câu đây là một vị trăm phần trăm đàn ông con trai trong con
mắt của Lăng đại thiếu gia. Tất nhiên đối phương có bởi vì hình dạng quá con
gái mà tính dục thiên hướng bê đê hay không thì hắn không biết. Hắn ta lúc này
vẻ mặt đỏ bừng đỏ bừng, quai hàm quặm lên trông rất đáng yêu. Ạch! Đáng yêu
cái xxx! Bản đại công tử đàn ông đích thực 100%...

Được rồi! Tốt nhất là giảm thiểu nhìn đối phương thì hơn, cẩn thận không bước
sang giới tính thứ ba thì khổ. Lăng đại thiếu gia mới vừa xuất hiện ý nghĩ như
vậy liền không còn hứng thú đấu võ mồm, bắt nạt đối phương nữa. Giọng hắn vì
vậy cũng mềm nhẹ hẳn đi.


  • Được rồi! Ta biết đây là chỗ ngồi của ngươi, có điều lúc đến nơi này vẫn
    còn trống không không người ngồi. Hiện tại thầy đồ hẳn cũng sắp vào lớp rồi.
    Nếu không ngươi ngồi tạm bàn bên dưới ta đi. Yên tâm! Chỉ là lùi một chỗ ngồi
    mà thôi. Lát nữa nhất định không làm ảnh hưởng tầm nhìn của ngươi là được.

Cũng không biết vị quan anh này suy nghĩ thế nào, có thể là thái độ của Nguyễn
đại công tử bất ngờ thay đổi so sánh với thái độ bàng quan của đám người xung
quanh thì vẫn là tốt hơn quá nhiều. Hoặc có lẽ như Lăng đại thiếu gia vừa nói,
chuyện chung quy cũng chỉ là lùi một vị trí mà thôi, cũng không có gì là to
tát cả. Vị quan anh này nói chung vì thế gật gật đầu đồng ý, tiếp đó mang theo
tay nải để xuống vị trí bàn bên dưới, bắt đầu lấy ra bút mực sách vở.

Lăng đại thiếu gia cũng không có ý định làm quen với vị anh huynh khả nghi
giới tính thứ ba này. Hắn còn nghĩ ngày hôm sau tốt nhất là chuyển sang bàn
khác ngồi thì hơn. Có một anh bạn gay ngồi ngay sau lưng như vậy cảm giác thật
sự không tốt. Còn vì sao hôm nay không chuyển? Này đơn giản là vừa rồi hắn ta
làm căng ra như vậy, nếu lúc này liền túng, tự nhận thua chuyển sang chỗ khác
chẳng phải là rất mất mặt. Nói chung ít nhất cũng phải đợi hôm sau mới có thể
làm. Hôm nay hắn ta nhất quyết phải ngồi vững ở nơi đây mới được.

Sau đó rất nhanh liền đến giờ vào học, Nguyễn Trọng Lăng nhìn trái nhìn phải
thấy mọi người đều ngồi thẳng tắp ngăn nắp. Chờ sau khi thầy đồ Trần đi đến
trước bục giảng, tất cả mọi người đồng thời đứng dậy hành lễ vô cùng cung
kính, Nguyễn Trọng Lăng thấy thế cũng học theo y nguyên.

Bên trên, thầy đồ Trần như có như không quét mắt nhìn Nguyễn Trọng Lăng một
cái sau đó mới ý bảo mọi người ngồi xuống, mở sách ra bắt đầu giảng bài. Tiếng
giảng của thầy đồ Trần trầm bổng du dương vang lên khắp cả gian phòng. Có điều
Nguyễn Trọng Lăng nghe nghe lại cảm thấy vô cùng buồn chán. Hắn ngáp một cái
thật lớn, bên tai giờ truyền đến những tiếng đọc sách vang vọng “Chi, hồ, giả,
dã”… Nguyễn Trọng Lăng giống như đang nghe thiên thư, đầu óc mờ mịt, biểu tình
điển hình của kẻ không hiểu mô tê gì. Mà hắn đúng thật là không hiểu gì cả.
Đến chữ hắn còn không biết được nửa con đây này!!

Buồn chán ngán ngẩm, Lăng đại thiếu gia không khỏi liếc mắt nhìn vị quan anh
ngồi phía sau một cái, bất ngờ lại phát hiện đối phương đang chuyên tâm nghe
giảng bài. Vẻ mặt chăm chú lắm. Lại phóng tầm mắt quan sát đám học sinh chung
quanh, thế quái nào lại có tới hơn một nửa đang làm chuyện riêng trong phòng
học.

Có người công khai đem dũa ra sửa móng tay, có người gỡ miếng ngọc bội bên
hông xuống cầm ở trên tay miết miết thưởng thức, tỉ mỉ tinh tế giống như đang
vuốt ve vật đính ước của tình nhân. Còn có kẻ tựa đầu gác lên trên mặt bàn,
ánh mắt lại chuyên chú nhìn chằm chằm ra phía trước. Nhìn kỹ! Ừ, nguyên lai là
đang nhìn tấm lịch ghi giờ học ngoại khóa.

Nhìn qua biểu hiện muôn hình vạn trạng của đám học sinh trong phòng, Nguyễn
Trọng Lăng lập tức liền cảm thấy tâm tình phấn chấn. Móa! Đây quả thực chẳng
khác gì đi học thời đại học ở kiếp trước. Lại nói tiếp, Nguyễn Trọng Lăng nhìn
về phía thầy đồ Trần ở bên trên lại thấy hắn vẫn đang giảng bài bình thường,
đối với thái độ của nhóm học sinh ở phía dưới cũng coi như là không nhìn thấy,
cực kỳ giống với các giảng viên đại học khi xưa.

Ha ha, cảm giác thực thân thiết a. Đến nơi này đi học. Càng ngày càng có ý tứ!

Biết học hỏi cái tốt luôn luôn là ưu điểm số một của Nguyễn Trọng Lăng, thế
cho nên hắn cũng liền gục xuống bàn an tâm đi ngủ. Hiện tại hắn cũng y như
những gì mình nói khi nãy cúi đầu liền ngủ, đảm bảo tầm quan sát cho vị quan
anh ngồi bên dưới.

Buổi sáng thức dậy quá sớm, Nguyễn đại công tử vẫn còn cảm thấy mệt mỏi. Cộng
thêm khi nãy mới ngủ được một nửa lại bị gọi tỉnh vì vậy lần này rất nhanh hắn
liền chìm vào giấc ngủ sâu. Tiếng ngáy ấy vậy mà rất nhanh truyền ra. Ngồi ở
bên dưới, vị quan anh này thấy hành động của Lăng đại thiếu gia như vậy, trù
trừ mấy lần liền cũng không có đánh thức hắn. Trong lòng suy nghĩ nếu thầy đồ
phát hiện, hỏi bài kiểm tra vậy sẽ âm thầm báo tin nhắc nhở đối phương là được
rồi. Bản thân vị này còn cho là Nguyễn đại công tử của chúng ta vì giữ gìn lời
hứa nên mới gục đầu xuống bàn như vậy, để rồi vì thế mà buồn ngủ ngủ mất đấy.

Lớp học từ đó cũng liền như thế tiếp tục diễn ra. Cho đến khi…

Đang mơ mơ màng màng, luôn cảm giác giống như có người từ phía sau đá đá mãi
vào cẳng chân hắn, Nguyễn Trọng Lăng cũng không ngẩng đầu,miệng làu bầu nói:


  • Được rồi! Được rồi! Đừng đá! Đừng đá nữa… Không biết quấy rầy khi người
    khác đang ngủ là việc làm rất đáng chém không hả???

Phía bên dưới vừa mới định lần nữa đá đá gọi tỉnh Nguyễn đại công tử, vị quan
anh này nghe hắn ta dõng dạc nói như vậy, tiếp đó bắt gặp vô số ánh mắt nhìn
chằm chằm về phía mình. Vị quan anh này vì vậy đỏ bừng cả mặt, miệng than vãn
một tiếng “Thôi xong rồi”, liền quay đầu đi nơi khác không muốn nhìn thảm
trạng tiếp theo của Nguyễn đại công tử.

Lúc này thấy không có người lại đến quấy rối mình, vốn đang định tiếp tục…
Nguyễn Trọng Lăng đột nhiên cả kinh nhớ tới mình đây chết tiệt là ngủ trong
giờ học a. Mà một khi ngủ trong phòng học lại gặp phải người đá cẳng chân…
Tình hình này thật con * nó quá quen thuộc rồi. Nghĩ vậy hắn ta thật nhanh
thật nhanh ngẩng đầu dậy, lần này phóng mắt nhìn ra bốn phía chung quanh lại
thấy tất cả mọi người đang gắt gao nhìn chính mình, nhất là thầy đồ Trần… Ánh
mắt nó mới oai oán tình tứ làm sao.


  • Các vị bạn học tốt! Thầy đồ tốt!

Nhìn xem! Nói năng thôi đã thấy ngu chưa? Đã vậy là còn vừa nói vừa dùng cái
bản mặt tươi cười như bắt được vàng của hắn để nói với cái giọng điệu nũng nịu
ngây thơ… Nói chung Nguyễn đại thiếu gia lúc này giá mà không nói còn không
sao. Chỉ cần vừa mở miệng liền kích phát chỉ số bực tức của thầy đồ Trần,
không giảm mà còn tăng lên.

Nguyễn đại công tử cũng là nói ra xong lời ấy mới cảm giác được mình lại vừa
làm một việc ngu xuẩn như thế nào. Lúc trước, có vị thầy giáo trong trường đại
học đã từng nói với Nguyễn Trọng Lăng một câu, làm sai thì sẽ phải có cái bộ
dáng khi biết là làm sai. Hiện tại tuy rằng Nguyễn đại công tử không có cố ý
nhưng đúng thật là hắn biểu hiện không được đúng chỗ cho lắm. Thế cho nên hắn
đang chờ, chờ xem mình cần phải trả cái giá lớn đến như thế nào.

Kết thúc chương 20.

(Truyện được đăng mới nhất tại Viptruyen.vn/book/)


Xuyên Việt Về Thời Phong Kiến - Chương #20