Kinh Người Biến Hóa.


Người đăng: Thánh Lăng

Ông Trọng Kim ngồi dựa lưng trên ghế, trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người bên
cạnh mình đối đi, đối lại. Ông thật sự không nghĩ ra, đứa con mình trước kia
một chữ cũng không biết từ khi nào đã đã có thể làm thơ đối câu đối? Hơn nữa
không ngờ còn có thể cùng thầy đồ Trần, văn tài đức độ đệ nhất thành Thăng
Long này đấu đến không phân thắng bại. Tuy rằng mỗi lần đối đáp đều phải chờ
một lúc thật lâu. Khả năng… Nhìn thần sắc của thầy đồ Trần thì tựa như đối với
đứa học trò mới thu nhận này càng lúc càng hài lòng rồi.

Không thể tưởng tượng! Quả thực không thể tưởng tượng được! Ông Trọng Kim nhất
thời có chút khó có thể tiếp thu chuyện đang diễn ra trước mắt. Đầu lắc nguầy
nguậy, ông giờ chỉ muốn muốn kiểm tra xem một màn quỷ dị trước mặt này có phải
là ảo giác, là đang mơ hay không?

Nghĩ tới Nguyễn Trọng Lăng, đây là lần đầu tiên mà người làm cha như ông cảm
thấy đứa con này thật bí hiểm. Nghĩ lại từ sau khi đứa nghịch tử khốn nạn này
hôn mê tỉnh dậy, từ lời ăn tiếng nói cho đến cử chỉ hành vi so với trước kia
đều rất bất đồng. Thật giống như đã trở thành một người hoàn toàn khác, không
còn thấy bộ dạng phóng đãng, phá gia chi tử ngày xưa nữa. Hay là…. Thằng bé bị
đánh cho thất điên bát đảo cho nên đầu óc đã nghĩ thông suốt, đã thông minh ra
rồi hay sao? Nói vậy còn cần phải đến cảm ơn vị kia đã đánh nó suýt chết đi
sống lại mới đúng!!

Có điều rất nhanh ông Trọng Kim đã không còn quan tâm tới diễn biến sự tình
đang diễn ra bên ngoài, cả người cứ thế rơi vào trầm tư suy nghĩ tự hỏi:


  • Xem tình hình này, con trai của ta nhất định không phải là vật trong ao.
    Trước kia hoang đường phóng túng chính là vì tuổi trẻ hồ đồ mà thôi.


  • Trong truyện xưa người ta chẳng phải vẫn thường hay nói những người tuổi
    còn trẻ chuyên ăn chơi phá phách hàng xóm láng giềng… v v, nếu một khi có thể
    kịp thời hối cải thay đổi làm người thì sau này tất nhiên cái sau mà vượt lên
    cái trước, nhìn rõ sự đời, một khi vươn lên là không thể cản nổi, trở thành
    rồng phượng trong loài người thậm chí lưu danh sử sách. Hẳn là… Con trai của
    ta đây cũng là như vậy đi!


  • Híc! Cầu mong tổ tông phù hộ! Cầu mong tổ tông phù hộ a …!


Suy nghĩ như vậy, ông Trọng Kim giờ càng nhìn Nguyễn Trọng Lăng càng cảm thấy
thuận mắt. Quả nhiên là người tình trong mắt hóa Tây Thi, đồ đạc của nhà mình
nói chung vẫn là tốt nhất!

Thế là chỉ vì có thể trả lời được mấy câu văn thơ đối ngẫu không ngờ Nguyễn
Trọng Lăng lại thay đổi được hình tượng phá gia chi tử đã nhiều năm qua ăn sâu
bén rễ vào trong tiềm thức của ông Trọng Kim. Lại càng phải nói đến đó là nhận
được thầy đồ Trần liên tục khen ngợi, nhiều chỗ tốt đột nhiên đến như vậy
Nguyễn Trọng Lăng nếu biết hẳn cũng cảm thấy thu hoạch thật là có chút ngoài
tầm tưởng tượng đi. Trước đó hắn ta còn tưởng mình suýt toi luôn rồi cơ chứ.
Cuộc đời này a … người tốt nhất vẫn là đừng đoán. Một đoán đảm bảo sai sai tám
chín phần mười ngay!


  • Ừ! Tốt! Rất tốt! Nét chữ như nét người! Lời ăn tiếng nói tuy rằng không thể
    hoàn toàn bộc lộ ra bản tính của con người. Có điều công tử có thể đối đáp
    được như thế, nội dung rõ rõ ràng ràng ra như vậy… Ông Trọng Kim, ông có đứa
    con trai rất tốt a!

Thầy đồ Trần vuốt râu, cười cười nói với ông Trọng Kim.

Ông Trọng Kim đem nghi vấn dằn xuống đáy lòng, nghe vậy liền cười đáp:


  • Thằng lỏi này quá mức hồ đồ, chỉ giỏi được cái khôn vặt mà thôi. Sau này
    còn phải nhờ thầy đồ Trần chiếu cố nhiều hơn nữa mới được.

Tuy vừa mở miệng liền nói lời hạ thấp giá trị của thằng con mình nhưng vẻ mặt
của ông Trọng Kim giờ rất là… hồng hào đắc ý lắm. Có người khen ngợi con trai
của mình thì có bậc phụ mẫu nào lại không phấn khởi đây? Lúc này ông Trọng Kim
cả người như được ngâm trong một chiếc bình mật ngọt thật lớn, ngọt lịm từ đầu
đến chân lại ngọt từ trong ra ngoài, ngọt đến tận trong tâm can phế phủ. Rốt
cuộc…

Thằng con nghịch tử này cũng cho lão cha hắn một lần nở mày nở mặt. Cái này so
ra với buôn bán lời lãi mấy trăm vạn, mấy triệu tiền bạc ông Trọng Kim còn
thấy vui vẻ hơn nhiều. Cả người liền bắt đầu cùng thầy đồ Trần trò chuyện thật
vui thật vui mới lưu luyến ra về.

Trước khi đi còn không quên ước hẹn xong năm ngày sau Nguyễn Trọng Lăng sẽ đến
thư viện đọc sách lúc này phụ tử hai người mới đứng dậy cáo từ.

Trên đường trở về, ông Trọng Kim đè nén không được nghi vấn trong lòng nhanh
nhanh mở miệng lên hỏi:


  • Này Lăng, con học được văn thơ đối ngẫu từ khi nào thế?

Giọng nói không tránh khỏi thân thiết hơn thường ngày vô cùng nhiều, đã không
còn mày tao mày tao xưng hô nữa. Quả nhiên là khác biệt một trời một vực!


  • Cha! Con không phải nói khoa trương đâu. Thật sự là vừa rồi linh quang bắn
    ra bốn phía tự nhiên liền đối được a.

Nguyễn Trọng Lăng cười híp mắt lại nói tiếp:


  • Thầy đồ Trần vừa ra đề con liền đầu óc mơ mơ hồ hồ sau đó đáp án nó bỗng
    dưng liền hiện ra. Mỗi khi thầy đồ Trần ra một vế đối thì lại là một lần như
    vậy… Cứ thế cứ thế mà đối xong hết thôi!


  • Hừ! Linh quang hôm nay ở đâu ra mà lắm thế!!! Sao bao nhiêu năm nay chẳng
    thấy mày có tí linh quang nào.


Nhìn thấy Nguyễn Trọng Lăng vẻ mặt cợt nhả, miệng lưỡi không hề đứng đắn, ông
Trọng Kim liền cho là hắn ta căn bản không muốn nói, mồm miệng theo bản năng
lại chửi xéo một câu. Có điều nghĩ vậy dù có ép hỏi cũng chỉ vô dụng liền đành
phải phẫn nộ “hừ” một tiếng, không có truy hỏi vấn đề này nữa.

Tóm lại chỉ cần đứa nghịch tử này nhà ông chịu học hành tử tế để cho ông có
chút mặt mũi mà đối mặt với hàng xóm láng giềng là tốt rồi. Ông Trọng Kim cùng
bà Hải Như đều giống nhau, tính tình lạc quan, không cần hỏi quá trình chỉ cần
nhìn kết quả là được.

Haizzz! Chỉ cần vui vui vẻ vẻ sống là tốt rồi! Ông Trọng Kim trong lòng thở
dài thườn thượt như có tâm sự.

Chỉ là Nguyễn đại công tử của chúng ta lúc này ngồi bên cạnh cũng không hề hay
biết.

Tiếp đó trong năm ngày, Nguyễn Trọng Lăng cảm thấy cả nhà của hắn biến hóa rất
rõ ràng. Cụ thể mà nói là thái độ biến hóa của đám người hầu trong phủ đối với
hắn. Đương nhiên cái này chủ yếu đều là do Nguyễn đại tử chơi trội, lập được
công lớn, tiền đồ phong quang vô lượng. Ai bảo Nguyễn đại công tử đối mặt với
"siêu cấp vua đối" thầy đồ Trần lại có thể làm được bất phân thắng bại mà về
đâu.

Hiện giờ trong nhà họ Nguyễn, từ cha mẹ hắn cho xuống tới đám Lâm Tam thái độ
đối với Nguyễn Trọng Lăng đều có những biến chuyển nhất định. Ông Trọng Kim
thì đừng nói, đã nhiều ngày qua mặt mày hồng hào tâm tình sáng láng, ngay cả
người hầu bên cạnh cũng được không ít chỗ tốt. Ông Trọng Kim có một cái thói
quen không tốt lắm, khi ông cao hứng liền thích thưởng tiền linh tinh cho đám
người hầu, thói quen này vì vậy làm cho bà Hải Như rất chi là bất mãn.

Tất nhiên không thể không nói thêm một điều, bà Hải Như cảnh giới tư tưởng
hiển nhiên là cao hơn so với ông Trọng Kim rất nhiều. Bà cũng khen thưởng tuy
nhiên bà khen thưởng đối tượng chính là Bồ Tát, là Phật Tổ.

Bà Hải Như khi đó nghe được con trai bảo bối của mình đã có năng lực trong
người, mặt mày liền rạng rỡ, mừng đến cuống quýt không biết phải làm thế nào
cho phải. Nghĩ nghĩ bà liền dứt khoát kéo Nguyễn đại công tử nhà chúng ta đi
tới đền chùa khắp kinh thành cúng bái Bồ Tát, Phật Tổ một hồi. Chỉ là dâng lên
tiền hương tiền khói cũng đã không ít. Lẩm bẩm khấn vái, cảm tạ Ngọc Hoàng đại
đế hiển linh, thằng Lăng biết lãng tử quay đầu. Bao năm qua lầm đường lạc lối
nay đã biết lỗi sửa sai, nếu sau này thằng bé công thành danh toại nhất định
sẽ quyên góp tu sửa… vân vân và vân vân.

Nguyễn Trọng Lăng đã uốn nắn mẹ hắn nhiều lần, Ngọc Hoàng đại đế và Bồ Tát là
không cùng chung một đơn vị. Vào miếu mà vái sai thần, loại hành vi này so với
ngày thường không thắp hương khấn vái còn tồi tệ hơn. Bà Hải Như thì chỉ lo
cao hứng, căn bản không có nghe vào trong tai, cũng mặc kệ Nguyễn đại công tử
sửa ra sửa vào, căn bản cứ vui thế nào thì khấn thế ấy. Nghiêm khắc mà nói, bà
Hải Như là thuộc cái dạng người mù quáng, chính là cúng bái ai cũng không sao
cả, đã thành tâm bái bái là được rồi.

Sau khi trở về nhà, bà Hải Như lại bắt đầu ham thích tụ tập nói chuyện phiếm
cùng mấy vị bà lớn của các hiệu buôn khác trong kinh thành. Tụ tập nói chuyện
tất nhiên chỉ là cái cớ, ý muốn khoe khoang mới là sự thật. Bởi vậy luôn có
thể gặp bà Hải Như luôn miệng nói “con của nhà ta như thế này, như thế này…”.
Vẻ mặt đắc ý không cần nói cũng biết.

Mãi mới gặp dịp đứa con bảo bối tự nhiên có biểu hiện xuất chúng phi phàm như
vậy, thế là tại trong miệng bà Hải Như thầy đồ Trần dĩ nhiên biến thành một
bóng cây cao to đại thụ, và với bóng cây đại thụ lớn này xuất hiện trong câu
chuyện thì không có người nào dám nghi ngờ lời nói của bà Hải Như cả. Thế là
tự nhiên có chuyện thiếu chủ nhân, người nối nghiệp hiệu buôn nhà họ Nguyễn
được người ta gọi là “Phong lưu anh tuấn, tiêu sái phóng khoáng, Nguyễn đại
tài tử nhất nhì của kinh thành”.

Trong thành Thăng Long, giới thương nhân nói nhiều không nhiều nói ít cũng
không ít. Mọi người đều biết nhà họ Nguyễn ngoại trừ có “chút tài sản khả
quan” còn thiếu chủ nhân của nó thì “thảm” không có gì đáng để nhắc tới. Xã
hội phong kiến thời cổ đại tương đối chú trọng hương khói truyền thừa, khởi
xướng quan niệm đông con nhiều cháu. Năm đó, bà Hải Như sinh được đứa con trai
liền nghe nói bà lập tức không cho ông Trọng Kim nạp thêm vợ bé.

Vốn người đời cũng biết đứa con bảo bối này của bà nổi danh là tên ăn chơi
trác táng khiến cho người ta luôn mồm nhạo báng “mẹ chiều con hư”, nói bà đanh
đá chua ngoa không phải vợ hiền dâu thảo, không cho hương khói nhà họ Nguyễn
được truyền thừa con đàn cháu đống. Hiện giờ thì tốt rồi, bà Hải Như coi như
được một phen nở mày mở mặt. Nhìn đi, ta đây chỉ sinh một lần nhưng đó chính
là hàng tinh phẩm a, hơn nữa tinh phẩm này tuy thành hình muộn một chút nhưng
lại rất có tài a! Thầy đồ Trần biết chưa! Thầy đồ Trần vua đối cũng không có
thể đánh đổ được thằng bé đấy!!!

Nói chung hiện tại Nguyễn Trọng Lăng rất được hoan nghênh. Hôm qua ngay cả
Khoai Khoai cũng phá lệ đứng trước mặt hắn lắc lắc, phe phẩy cái đuôi, liếm
liếm lòng bàn tay của hắn. Chuyện này cơ hồ làm cho Nguyễn Trọng Lăng cảm động
đến rơi lệ. Đã được như này, ngày sau muốn phi lễ làm chuyện xấu với tiểu Đào
không biết Khoai Khoai liệu còn có ý kiến gì hay không? Mười ba tuổi thì quả
thật còn bé nhưng đợi thêm một hai năm, mười bốn mười lăm là có thể hái hoa
ngắt cỏ rầu~

Kết thúc chương 17.

(Truyện được đăng mới nhất tại Viptruyen.vn/book/)


Xuyên Việt Về Thời Phong Kiến - Chương #17