Ninh Thiên, Ninh Thiên


Màn đêm đen như mực, gió lạnh hiu hiu , Vương Tôn các, Thiên Tự Cung thình
lình xuất hiện một tên thanh niên áo trắng. Hắn thân hình gầy gò, khuôn mặt
xuất trần, đôi mắt trắng đen rõ ràng tĩnh lặng, dáng vẻ điềm đạm nho nhã nhưng
để cho Phi Thiên cảm thấy giá lạnh thấu xương.

“Ngươi…ngươi..ngươi là ai?” Phi Thiên nuốt nước miếng, lắp bắp hỏi vọng ra.
Đảo mắt xung quanh, càng giật mình hơn, chẳng biết khi nào dưới chăn còn có
hai cổ trần như nhộng cơ thể đang cuốn lấy mình ngủ say.

Lại nhìn khuôn mặt lãnh khốc, mịch mịch thú vị liếc hắn kia, Ninh Thiên liền
trong lòng không ngừng kêu khổ. Loại này cẩu huyết sự tình, tựa hồ là nào đó
nửa đêm ám sát câu chuyện hay sao?

“Hừ, không nghĩ ngươi trí nhớ nhanh quên như vậy, mà cũng đúng nhiều năm trước
Ninh mỗ chỉ là một tên nhỏ bé tôi tớ, đâu thể nào lọt vào nhà ngươi Ninh Thiên
mắt được đây”

Áo trắng thanh niên tựa hồ đối với việc Phi Thiên quên tên mình, chẳng mấy
ngạc nhiên, giọng điệu lạnh lùng bình thản, hai tay chắp sau lưng ung dung
không vội.

“Lại nói, năm xưa ngươi tự tay đưa ta sưu hồn cảm giác, Ninh mỗ nên chăng thử
lại vài lần?”

“Sưu..sưu..hồn..ngươi...ngươi…ta..ta..” Phi Thiên lắp bắp kinh hãi hơn.

“Ồ, ngươi muốn nói cái gì, tạm thời nói ra đôi chút..”

Xem Ninh Phàm lạnh nhạt khuôn mặt, Phi Thiên nuốt vài ngụm nước bọt, cười
gượng hai tiếng:

“Cái kia, có lẽ ngươi hiểu nhầm, ta không phải Ninh Thiên, họ Ninh huynh đệ
kia, ngươi nhận lầm người rồi..”

“Ha ha, hồ ngôn loạn ngữ, không nghĩ năm đó phách lối ngang ngược Ninh Thiên
Thiên công tử lại như thế hèn kém một mặt. Hừ viện cớ thật ngu xuẩn, hôm nay
Ninh mỗ trong mộng tới đây, trước tiên đem ngươi sưu hồn, ngày khác ngoài
mộng, ta sẽ về Ninh gia, lấy mạng ngươi đi”

Áo trăng thanh niên nói rồi, xòe tay ra lực hút, từ trong chăn Phi Thiên bị
lực lượng kéo ra. Tay phải nhất thủ thủ túm lấy đầu hắn, thần thức ào ào quét
vào muốn sưu hồn diệt ức.

Phi Thiên bị như thế chiêu thức, sợ đến tái cả mặt vội hô to.

“Khoan đã khoan đã, ta không phải Ninh Thiên, ngươi hiểu lầm, ta thật không
phải Ninh Thiên a”

Chỉ nghe rắc rắc vài tiếng, thanh niên áo trắng lạnh lùng tàn nhẫn xuống tay,
không hề đem hắn lời nói để vào trong lòng.

……………………

“Ta không phải Ninh Thiên, ta thật không phải Ninh Thiên”

Một tiếng kêu rên thê lương vang lên, Phi Thiên đầy đầu mồ hôi từ giường bật
dậy, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, hớp mấy ngụm khí mới thở dài:

“Hóa ra chỉ nằm mơ, may thật, may thật, thế mà mơ đến bị ngươi sưu hồn, thật
là tà môn. Ôi chết, trời đều sáng thế này, hôm nay ta còn đi phỏng vấn xin
việc, đến muộn thì tạch cmn mất”

Phi Thiên là sinh viên Kinh Tế mới tốt nghiệp, vừa đăng ký đi làm ở một công
ty nhỏ, hôm nay chờ phỏng vấn. Vừa ra trường, dường như nhiều tên sinh viên
đại học khác, thường thường thức khuya dậy muộn.

Hắn khẽ vươn mình dậy, theo bản năng đưa tay sờ soạn tìm điện thoại di động,
muốn xem chút mấy giờ rồi. Chỉ là lục lọi vài lần không thấy điện thoại đâu,
lại bắt được một vật vừa mềm vừa to, không tự chủ bóp bóp.

“Nha”

Có tiếng yêu kiều kinh hô vang lên bên tai, Phi Thiên giật mình, nhìn xung
quanh khung cảnh, lại nhìn hai bên hai thân hình kiều nhuyễn trắng muốt không
sợi vải đang ngủ say, hắn đôi mắt càng là mở to hơn cả chuông đồng.

“Cái đcm, mẹ nó chẳng lẽ ta vẫn còn đang nằm mơ”

Phi Thiên vung tay vỗ nhẹ vào má mấy cái, mới giật mình bất khả tư nghị. Nơi
này không phải tầng hai giường ký túc xa, nào có cái gì điện thoại di động,
cũng chẳng có phỏng vấn xin việc. Hắn bần thần hồi lâu, chẳng biết chuyện quái
gì xảy ra nữa.

Lúc này, hai tên xinh đẹp thiếu nữ cũng từ trong giấc mộng tỉnh giấc, hơi lười
biếng ngáp ngắn ngáp dài, gặp hắn ngồi thù lù, hai mắt híp thành đường hẹp, sợ
hết hồn, vội vàng ngồi dậy dập đầu hô.

“Công tử tha tội, công tử tha tội…”

Phi Thiên dường như chẳng nghe thấy, hai mắt vẫn đăm chiêu nghĩ ngợi.

Hai thiếu nữ thấy hắn chả thèm để ý, càng sợ hãi hơn dập đầu mù mịt, gấp đến
phát khóc.

Nửa cái thời thần sau, Phi Thiên mới lay mình bừng tỉnh, quay đầu nhìn đang
hoa lê đái vũ các nữ, lần này quan sát kỹ, hắn suýt nữa phun máu mũi. Hai
thiếu nữ độ tuổi chừng mười lăm mười sáu, dáng người xinh đẹp mặn mà, so với
quê hắn những kia hoa khôi đều hơn chứ không kém. Nhưng mà vc hơn là, cả hai
đều trần như nhộng quỳ trước mặt hắn, nước mắc đong đưa. Mà trước ngực trắng
mượt, to tròn đôi trái đào, thật khiến người ta rạo rực.

Phi Thiên miệng đắng lưỡi khô, phía dưới tiểu huynh đệ từ lúc nào đã dựng đứng
chào cờ, muốn lập tức đè các nàng ra, làm thêm mấy hiệp nguyên thủy hoạt động.
Nhưng hắn cố gắng ép xuống dục vọng, khẽ hỏi:

“Các ngươi làm sao lại dập đầu”

“A” Hai nữ đang nước mắt giàn dụa, nghe hắn hỏi, chợt nhìn nhau, ờ nhỉ, các
nàng làm sao lại dập đầu xin tha?

“Cái này..” Hai nữ mắt đẹp len lén nhìn hắn một chút, bên trái thiếu nữ nhỏ
nhẹ đáp.

“Chúng nô tỳ hôm nay dậy muộn, sợ công tử trách phạt”

“Ha ha” Phi Thiên cười hai tiếng, liếc nhìn thiếu nữ còn lại.

“Nô tỳ..nô tỳ thấy Xuân Lan tỷ tỷ dập đầu, nên cũng dập đầu theo?”

Thiếu nữ Thu Cúc ấp úng the thé nói.

“Ha ha ha” Phi Thiên càng cười lớn hơn, đại khái hiểu được hai cái tiểu nha
đầu này rõ ràng là tự mình hù mình. Thấy hắn đã dậy mà các nàng lại ngủ quên,
sợ bị trách phạt, thực ngốc nghếch.

Đưa mắt nhìn kỹ, càng nhìn càng thuận mắt, hắn lắc đầu nhẹ bảo:

“Ta không trách tội các ngươi, mau giúp ta mặc quần áo, bổn công tử hôm nay
còn có việc”

“Vâng, tạ ơn công tử”

Hai nữ vâng dạ, vội vàng mặc quần áo, một nữ đi ra đánh nước rửa mặt, một nữ
khác thì bận bịu giúp hắn mặc lên y phục.

Ước chừng nửa canh giờ sau, Phi Thiên thoải mái ngồi trên ghế thưởng thức trà,
trong ngực hắn một mực chim nhỏ em thẹn thiếu nữ, đằng sau Thu Cúc thiếu nữ
thì vì hắn bóp lưng. Phi Thiên hớp một ngụm trà thơm, hai mắt nhắm nghiền thõa
mãn, xem như hiểu rõ mọi chuyện.

Hắn vậy mà bất tình lình xuyên không rồi, hắn nhập vào một tên thanh niên tên
là Ninh Thiên, là thiếu chủ cũng là thiên tài hàng đầu ở Ngô Quốc Hải Ninh
thành Ninh gia. Mà càng khiến hắn kinh ngạc hơn, Hải Ninh thành Ninh gia này
cũng không xa lạ, mà chính là một gia tộc ở trong tiểu thuyết Chấp Ma mà hồi
học đại học hắn thường hay đọc.

Càng vi diệu hơn, Phi Thiên xuyên việt vào Ninh Thiên càng trở thành kẻ đầu sỏ
ban đầu đẩy huynh đệ nhân vật chính Ninh Phàm, Ninh Cô đến cùng đường mạt lộ.
Theo như lộ tuyến máu chó câu chuyện, thì hắn được miễn cưỡng tính như cái
tiểu boss đi.

“Thú vị, thú vị” Phi Thiên cười khẽ, vuốt ve trọng lòng mềm mại thiếu nữ. Đôi
mắt khẽ ngắm nhìn xanh ngắt bầu trời, tính toán. Chấp Ma thế giới vô cùng rộng
lớn, tiên phật khắp nơi, quần ma loạn vũ. Tứ Thiên Cửu giới gộp chung, được
gọi là Huyễn Mộng giới, lại càng là một cái nhỏ bé vị diện trong chư thiên vạn
giới khác khắp vũ trụ. Mà hắn Hải Ninh Thành Ninh gia, ngụ ở Vũ giới, trực
thuộc hạ Cửu giới.

Ha! Thiên địa rộng lớn nha, Phi thiên cười nhạt, hai mắt chiến ý súc sôi.

Nghĩ tới giấc mơ đêm qua, hồi tưởng đến thanh niên áo trắng, khuôn mặt hững hờ
đầy rét lạnh, tàn nhẫn đem mình sưu hồn diệt ức. Hắn khóe miệng lạnh lùng khêu
lên, đêm qua mộng rõ ràng không chỉ là bình thường mộng, đó sợ là một điềm
báo. Cũng có thể, đêm qua cố chủ Ninh Thiên đã bị diệt sát mà mình thì phụ
thân vào. Không rõ, không hiểu, nhưng có một điều hắn nắm chắc đó là.

Một khi phụ thân vào Ninh Thiên thân phận này, hắn cùng chủ giác Ninh Phàm đã
trở thành tử địch. Mà nếu đã làm địch nhân, tốt hơn hết diệt từ trứng nước.
Chỉ có điều hắn híp mắt thở dài, Ninh Phàm tiểu nhi này thân phụ tầng tầng
nhân quả. Loạn Cổ đại đế đệ tử, chủ giác trong Tử Đấu Tiên Hoàng thứ tám mộng,
bái Hàn Dược Sư lão hung ma kia làm đệ tử. Cộng thêm nhân vật chính quang
hoàn, muốn giết y quả thực khó hơn lên trời. Trừ phi….

“Thu Cúc, Chu Bác chấp sự sao giờ vẫn chưa đến?”

“Bẩm công tử, nô tỳ đã cho người thông báo, Ninh chấp sự hẳn là rất nhanh sẽ
đến”

“Ừm” Phi Thiên gật đầu, hơi ngửa người ra sau hưởng thụ thiếu nữ xoa bóp, hững
hờ chời đợi.

Chừng nửa khắc đồng hồ, bên ngoài cửa hớt hải chạy vào một tên béo mập trung
niên nam tử, kẻ này khuôn mặt đầy mỡ, ria mép cá trê, đôi mắt thao láo nhìn
qua rõ ràng chẳng phải cái gì hạng tốt lành. Gã vừa đến cửa vội khom lưng
hướng hắn hô.

“Tiểu nhân ra mắt Thiên công tử, không biết công tử gọi ta đến đây có gì chỉ
bảo chăng?”

Phi Thiên há miệng hấp ngụm trà nhỏ, lia mắt đánh giá gã, gõ gõ bàn. Hắn kêu
tên mập mạp này đến tất nhiên là có việc. Chu Bác này tu vi chẳng ra gì, ở
Ninh gia đảm nhiệm chức chấp sự, chuyên cai quản Ninh gia tôi tớ. Tính ra cũng
là hắn một cái chó săn.

“Hôm trước tên tiểu tử ở đội bán thuốc, tình nghi hại chết Ninh Phong sư đệ,
ta để ngươi xử lý, làm thế nào rồi?”

Hắn hỏi tự nhiên liên quan đến huynh đệ Ninh Phàm, Ninh Cô. Ân oán của cả hai
phải kể đến, tiền thân vốn ưu ái Ninh gia một tên thiên chi kiêu nữ là Ninh
Thanh Nhi. Một lần nhìn lén nàng ta tắm, bị Ninh Phàm phát hiện làm hỏng
chuyện. Tiền thân tức tối, điều tra ra nên khắp nơi làm khó dễ. Lại nhân
chuyện hắn sư đệ Ninh Phong trong một lần đi hái dược liệu, bị Ninh Phàm mượn
lang Vương giết chết. Hắn càng thêm căm thù Ninh Phàm. Nên sai Chu Bác bắt lấy
đem bán cho tu phỉ làm đỉnh lô.

Chỉ là thời gian trôi qua, tiền thân triền miên ong bướm quên bén mất, lại đột
nhiên tử vong rồi mình xuyên việt vào. Mặc dù biết cốt truyện quán tính, Ninh
phàm sẽ bị bán cho Hoan Ma tông làm đỉnh lô thải bổ, rồi vô tình đạt được âm
dương tỏa, từ đó nhân sinh quật khởi bước lên đỉnh cao. Chưa chắc! Âm Dương
tỏa hiện tại, đang nằm trong tay một tên thiếu nữ Chỉ Hạc, nếu như bản thân
cướp lấy Âm Dương Tỏa thì…….

Nghĩ đến đây, Phi Thiên hô hấp dồn dập lên, hai mắt sáng quắc liếc Chu Bác,
khiến gã nổi da gà, vội vàng hồi đáp.

“Bẩm bẩm công tử, tên nô bọc kia cùng đệ đệ hắn, bị tiểu nhân bán cho tu phỉ
mất rồi, không biết trôi dạt nơi nào?”

“Ta biết rồi”

Phi Thiên gật đầu, vươn tay xoa nắn trong ngực vưu vật, nhắm mắt nghĩ ngợi. Mà
Chu Bác thấy vậy vội vàng cúi đầu lui ra.

Chu Bác đi rồi, trong ngực hắn Xuân Mai mới hiếu kỳ hỏi:

“Tên nô bộc kia có gì lạ vậy mà dẫn tới công tử quan tâm nha”

Phi Thiên cười tủm tỉm, bắt nàng một bên đầy đặn gò núi, khiến thiếu nữ rên rỉ
không thôi mới bảo:

“Kẻ này thú vị…”

Theo như tính toán, cốt truyện phải sáu năm nữa mới bắt đầu. Hiện tại Chỉ Hạc
cùng nàng anh trai, chưa hẳn đã bị bắt vào Hợp Hoan Tông, nên muốn ngay lập
tức tìm kiếm Âm Dương tỏa, hay là quá sớm.

Sáu nắm thời gian, hay là đủ để ta nâng cao thực lực. Tới khi đó sang Việt
quốc hay là càng thêm nắm chắc.

“Nha” Xuân Lan the thé kinh hô, khuôn mặt kiều mị chảy nước, cúi đầu chui vào
trong lồng ngực hắn. Mà đằng sau xoa bóp Thu Cúc hâm mộ vô cùng.


Xuyên Việt Từ Chấp Ma Bắt Đầu - Chương #1