Đêm Đầu Khúc Nhạc Dạo.


Người đăng: FlashingDash

Đất hoang chân lịch - 316 năm.

Đây đã không biết là tháng 6 hay vẫn là tháng 7, nhưng mặt trời đã dần khuất
xuống dưới, đêm dài lạnh ngắt bắt đầu xuất hiện, tuy vậy, đại địa tựa hồ như
cũ yên tĩnh.

Ở một góc nào đó trên đại địa này, trong một hang động nhỏ, liền có một con
chuột, từ đầu đến đuôi cao khoảng một mét, chính là dùng đôi răng cửa của
mình, dễ dàng dắn phá cản trở nó tảng đá, sức mạnh vượt xa nó vốn có thể chất.

Từ khoảng hơn 200 năm trước về sau, khi chất phóng xạ của đạn đạo nguyên tử đã
hoàn toàn biến mất, trên Địa Cầu đã có hơn 60% giống loài tuyệt chủng. Tất
nhiên, số dư còn lại đó đã sớm hoàn toàn thích ứng lấy chất phóng xạ, dị biến
thành càng cao tầng hơn sinh vật, trở nên cực kỳ nguy hiểm.

Đối với nhân loại may mắn sống sót mà nói, những sinh vật này được xưng vì
“Biến dị chủng”.

Nói đi nói lại, lúc này biến dị chuột đang tìm kiếm thức ăn, một đạo không lớn
không nhỏ âm thanh vang lên. Vốn dĩ nó không thể truyền đến được nơi này, bất
quá, đối với sở hữu kinh khủng thính lực con này biến dị chuột mà nói, âm
thanh cực tiểu cũng có thể phóng lên cực đại. Con chuột ngẩng đầu, nhỏ nhen mà
cuồng dã đôi mắt hướng về phương xa nhìn tới.


Đông phương biên giới...

Đây là một cái nho nhỏ thị trấn, ước chừng nhân số khoảng trăm người trở lên.
Nhà cửa đơn sơ, hầu hết đều là từ các miếng ván gỗ cùng mảnh sắt nhỏ hợp lại
mà thành. Nhưng mà cũng đừng cho nó không phải là “nhà”, chỉ cần có thể che
mưa che nắng, làm chỗ trú ẩn nghỉ ngơi liền có thể coi là “nhà” rồi.

Tại tiểu trấn bên ngoài, xung quanh bao bọc một vòng lưới sắt, dính theo trên
đó là vót nhọn làm bằng gỗ. Những thứ này hoàn toàn có thể ngăn cản một số cấp
thấp biến dị chủng xông vào thị trấn, tuy nhiên, cũng chỉ là một số mà thôi,
cho nên đến tối mới cần khoảng 5 đến 7 tên tự xưng là hộ vệ tay cầm bó đuốc,
đi dò xét xung quanh, trấn giữ ra vào cổng chính.

Một căn phòng nhỏ...

Trần Diêu lặng lẽ ngồi trên giường, lưng tựa vào thật sâu trong góc, hẻo lánh
đến cùng cực. GIữa nóc nhà không thể nào an toàn đèn điện lóe sáng lên, yếu ớt
quang mang chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nam hài. Thật dài mái tóc đen cơ
hồ bao trùm trên mặt hắn, chỉ là lộ dưới mái tóc kia, để cho mỗi người nhìn
vào đều phải rét run con mắt.

Cái kia ánh mắt, đã sớm không có cái gọi là trẻ con tính cách, thay vào đó
chính là thật sâu đậm vô tình cùng lãnh mạc, để cho khuôn mặt non nớt kia mang
theo vài phần cùng tuổi phổ thông nam hài không cách nào sánh được lịch duyệt
cùng tang thương. Giờ phút này, đôi mắt đang gắt gao nhìn trong tay mình một
thanh chủy thủ.

Nó được gọi là Thập dạ ác ma....

Nó, là di vật duy nhất của mẫu thân.

Còn về phụ thân?

Phụ thân, đối với Trần Diêu mà nói, chính là không hơn không kém một hai từ mà
thôi. Từ lúc sinh ra cho tới bây giờ, hắn chưa bao giờ nghe đến bất kỳ tin tức
nào từ phụ thân, mẫu thân tựa hồ cũng chỉ thỉng thoảng nhắc tới vài câu, bất
quá lại không trùng khớp với nhau, cho nên Trần Diêu cũng không có bất cứ khái
niệm gì về “phụ thân”, càng không có cảm tình gì với hắn.

Hiện tại, mẫu thân chết rồi, chết dưới một con biến dị thú trong miệng.

Đối với chuyện này, Trần Diêu không có bất kỳ bi thương nào cảm giác.

Mẫu thân chết, vì không có năng lực sống sót, đó là một chuyện đương nhiên.

Không có quyền tài hay năng lực, căn bản chỉ có thể chết trong một góc xó nào
đó mà thôi, tựa như một con kiến vậy, dẫm chết sẽ chẳng ai quan tâm, cũng sẽ
chẳng ai muốn nhặt lấy, rác rưởi đều không bằng.

Nhớ lại mẫu thân trong miệng chửi mắng: “Ngu ngốc, cặn bã, rác rưởi, thằng
nhãi con...” đối với hắn những lời nói này, Trần Diêu căn bản không nhìn thấy
trong lòng có cảm tưởng gì, vẫn là một mặt vô cảm, tỉnh táo nhìn trong tay
chủy thủ, nhìn phản chiếu dưới ánh sáng sắc bén lưỡi đao.

Có chủy thủ trong tay hắn, đối với “giết người” chuẩn bị tâm lý đã đầy đủ
nhiều. Chỉ cần sống sót, chỉ cần là có thể nhét đầy bao tử, cho dù như thế
nào, hắn đều cam tâm tình nguyện.

Trần Diêu biết, mẫu thân hắn chết, chắn chắn những cái kia “hàng xóm” người sẽ
đến đây tìm hắn tính sổ đấy. Mẫu thân hắn phiếu nợ cơ hồ đã đắc tội hết tất cả
mọi người trong khu thị trấn này. Đó cũng chính là lý do chính khiến cho nàng
“vô tình” chết trong miệng biến dị thú.

Chẳng mấy chốc thôi, căn nhà này lập tức sẽ cháy trong ngọn lửa của tội lỗi.
Nếu không muốn chết, nhất định phải làm liều chết giãy dụa chuẩn bị.

Cho nên, hắn mới cần đến một số “đồng bạn” trợ giúp. Chỉ cần thanh âm đủ to,
liền có thể dẫn bọn họ đến “trợ giúp” rồi.

Đối với Trần Diêu mà nói, hắn đã sớm hiểu ra trên thế giới này muốn sinh tồn,
ngoại trừ động tác của ngươi phải rất nhanh ra, thì ngươi tâm, phải đủ hung
ác. Phải có... tùy thời giết người chuẩn bị chơi liều.

“Yếu ớt, là nguyên tội. Thực lực, quyền tài, sống sót... mới là trọng yếu.”

Trần Diêu nhẹ nhắm mắt, cầm thật chặt trong tay chủy thủ.

Bỗng nhiên, một tiếng gào thảm thiết vang lên từ phía bên kia nhà, phá vỡ yên
tĩnh đêm trăng, mang theo đó là... mùi máu tanh.

......

Trần Diêu trong nháy mắt tỉnh dậy, một đôi hắc đồng không chút gợn sóng nhìn
đang cháy lên ngọn lửa, mơ hồ ấm áp nhiệt độ làm hắn trở nên tỉnh táo như cũ.

Ân, vừa rồi chỉ là một giấc mộng.

Hắn hiện tại đang nằm trong một khu không rõ phế tích, ngồi dựa tường, trước
mặt là đống lửa cháy, tựa hồ vẫn đang kêu lên tiếng thiêu đốt “lách tách”.

... Tất cả vẫn như trước yên tĩnh.

Lạnh lùng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, phất lên mái tóc dài của hắn, lộ ra một
tấm trưởng thành mà bình tĩnh khuôn mặt.

Trần Diêu không nói gì, ngẩng đầu lên nhìn đang đầy sao trên trời ban đêm...

Hắn tựa hồ, đang nhớ tới cái gì đó.

“Tỉnh táo, kiên nhẫn, cẩn thận, tàn nhẫn.” Đó là năm đó mười tuổi thoát ly
khỏi thị trấn hắn học được cơ bản nguyên tắc. Đây là xuất phát từ hắn “đồng
loại” bị nhóm phiến quân tra tấn đẫm máu bên trong, đạt được tâm đắc.

Trần Diêu vẫn nhớ được như in cảnh một tên trộm cướp khất cái, không may mắn
bị vây quanh quân lính nhao nhao bắt lấy. Mà những tên binh lính kia liền đối
với khất cái tiến hành nhanh chuẩn nhất xử phạt, đó là tại chỗ rút kiếm ra,
chém xuống bọn họ đôi bàn tay.

Những lần dòng máu phun trào tràng diện, Trần Diêu từ nhỏ đến lớn gặp qua
không biết bao nhiêu lần.

“....”

Ngọn lửa vẫn tiếp tục cháy, nhưng đang yếu dần đi, hẳn là chưa cho mồi lửa
vào.

Trần Diêu di chuyển cánh tay, cầm một ít vô dụng đồ vật thả vào trong, ánh mắt
không chút nào vì bi kịch ký ức mà thay đổi.

Hắn hướng mặt xuống dưới, nhìn về phía bàn tay phải của chính mình.

Bàn tay phải của hắn, cầm một thanh chủy thủ. Không dài cũng không ngắn, chuôi
cầm vừa đủ tay, lưỡi đao phản chiếu dưới ánh trăng, tỏa ra một luồng sắc bén
quang mang, khắc họa trên lưỡi là một dòng cổ tự. Vặn vẹo nét chữ, giống như
nguyền rủa, càng là oán hận.

Trần Diêu nhìn mà vung vẩy, tay khẽ động, ánh đao tựa như trăng khuyết, sáng
lóa, nhưng lại làm cho người ta cảm giác thật sâu đáng sợ. Tựa như... ánh đao
phản chiếu chính là sâu thẳm nhất nỗi thống khổ.

... Thập dạ ác ma - “Thống khổ”.

Đó là hắn chủy thủ chân chính danh tự.

Đứng nhìn trong tay vũ khí một lúc, Trần Diêu cảm nhận thấy gió bắt đầu chuyển
hướng, có vẻ đêm thực sự đã đến.

Mí mắt hơi nặng, hắn buồn ngủ.

Trần Diêu lại ngồi dựa vào tường, nhìn ánh lửa, theo tốc độ chậm dần từ từ
đóng chặt đôi mắt.

Đêm nay, tựa hồ sẽ trôi qua rất nhanh.

Trên trời, có một đạo lưu tinh lóe qua....


Xuyên Việt Giả Lữ Đồ - Chương #1