Thân Tình Gia Tộc Bất Qúa Chỉ Là Khách Qua Đường!!


Người đăng: thienngich

''Keng' ' ''Keng'' ''Keng'' ''Keng''
Đi dạo phu canh, gõ được có tiết tấu cái mõ.

Thanh âm truyền vào Cao Cước Điếu Lâu, Phương Nguyên mở khô khốc mí mắt, thầm
nghĩ trong lòng: "Là canh năm "

Đêm qua nằm ở trên giường suy tư thật lâu, kế hoạch an bài một đống lớn, tính
lên chỉ ngủ được vài canh giờ.

Thân thể này còn không có bắt đầu tu hành, tinh lực cũng không tràn đầy, bởi
vậy từng đợt mệt mỏi mệt mỏi ý, như trước bao phủ thể xác và tinh thần.

Bất quá năm trăm nhiều năm trải qua, đã sớm chế tạo Phương Nguyên cứng như sắt
thép thâm trầm kiên quyết chí. Điểm ấy thèm ngủ ý, căn bản là tính không được
cái gì.

Lúc này liền đẩy ra trên người đệm chăn, sạch sẽ lưu loát mà đứng lên.

Đẩy ra cửa sổ, mưa xuân đã là ngừng.

Hỗn hợp được bùn đất, cây cối cùng hoa dại mùi tươi mát bệnh thấp, nhất thời
đập vào mặt mà đến. Phương Nguyên biết vậy nên đầu óc một thanh, mê man buồn
ngủ bị khu trừ sạch sẽ.

Lúc này thái dương còn chưa dâng lên, không trung lam thâm trầm, giống như u
ám giống như sáng lên.

Cao Cước Điếu Lâu ít nhất có hai tầng, được xây trên núi nên có đặc biệt có
kết cấu. Bởi vì trên núi gập ghềnh bất bình, bởi vậy lầu một là thật lớn cọc
gỗ, lầu hai mới là người chỗ ở.

Phương Nguyên cùng đệ đệ Phương Chính là ở tại lầu hai.

"Phương Nguyên thiếu gia, ngươi tỉnh. Ta cái này lên lầu đến, hầu hạ ngươi rửa
mặt." Ngay tại giờ phút này, dưới lầu truyền đến cô gái thanh âm.

Phương Nguyên cúi đầu vừa thấy, là chính mình bên người nha hoàn Trầm Thúy.

Nàng dung mạo chỉ có thể tính thượng trung đẳng, nhưng cách ăn mặc được tốt,
mặc một thân áo lục, dài tay áo quần dài, dưới chân là giầy thêu, tóc đen còn
đeo trân châu cây trâm, toàn bộ trên người xuống đều tản mát ra thanh xuân sức
sống.

Nàng vui mừng mà nhìn liếc mắt một cái Phương Nguyên, bưng một chậu nước đi
liền lên lầu.

Thủy là tốt nhất ôn thủy, dùng để rửa mặt. Súc miệng thì dùng cành liễu dính
tuyết muối, có thể tẩy sạch răng.

Trầm Thúy ôn nhu hầu hạ hắn, trên mặt mang theo miệng cười.. Rồi sau đó mặc áo
cho Phương Nguyên. Trong quá trình mặc áo thường thường dùng đầy đặn bộ ngực
cọ Phương Nguyên cánh tay, hoặc là phía sau lưng.

Phương Nguyên mặt không chút thay đổi, tâm như chỉ thủy.

Này nha hoàn không chỉ có là cậu mợ cơ sở ngầm, hơn nữa ái mộ hư vinh, tính
tình bạc lạnh. một đời kiếp trước giấu kín, tới Khai Khiếu Đại Điển, chính
mình địa vị xuống dốc không phanh, nàng nhất thời liền trở mình mặt, không ít
đã cho chính mình xem thường.

Thời điểm Phương Chính ,thấy Trầm Thúy vuốt lên ngực Phương Nguyên, trong mắt
sát ý tụ tập, hai mắt như hỏa diễm sắp bộc phát.

''Hừ !! tiện nhân, ngươi thứ gì dám quyến rũ ca ca ta sao ?'' nàng cố nén
giận, thanh âm trầm thấp đến cực điểm, nói.

''Chào Phương Chính thiếu gia !'' Trầm Thúy không chút xấu hổ nói, trong giọng
nói đầy vẻ khinh thường.

"Tốt lắm, không cần thu thập ." Phương Nguyên không kiên nhẫn mà phất mở Trầm
Thúy mềm mại tay nhỏ bé, quần áo hắn đã sớm bằng phẳng ngay ngắn, Trầm Thúy
vẫn đặt tay trên ngực hắn, chính là trần trụi dụ dỗ.

Đối với nàng mà nói, chính mình tiền đồ sáng chói, Giáp Đẳng tư chất có thể
tính thật lớn, nếu là có thể trở thành Phương Nguyên tiểu thiếp, có thể theo
nô chuyển sang thiếp, có thể nói một bước lên trời.

Phương Nguyên một đời trước nàng từng giấu kín tâm tư dụ dỗ hắn, hắn kiếp
trước thậm chí Trầm Thúy tỳ nữ này. Nhưng giờ sống lại đã nhìn thấu tâm tư của
nàng, trái tim hắn lạnh giống như sương.

"Ngươi lui ra thôi." Phương Nguyên cũng không thèm nhìn tới Trầm Thúy, sắp xếp
được chính mình cổ tay áo.

Trầm Thúy hơi hơi vểnh miệng, là Phương Nguyên hôm nay lạnh lùng xa cách nàng,
khiến nàng cảm thấy có chút kỳ quái cùng ủy khuất. Muốn làm nũng như mọi khi,
nhưng là bị Phương Nguyên lạnh lẽo giọng nói khiến tâm thần sợ hãi, há to
miệng vài lần nhưng không nói lên được, cuối cùng đành nói \" vâng\", ngoan
ngoãn mà lui ra.

\"Ngươi chuẩn bị tốt ?\" Phương Nguyên nhìn về phía Phương Chính.

''Hắc hắc, cần quái gì phải chuẫn bị, ta há không biết rõ khai khiếu đại điển
là giống gì hay sao, còn ngươi, tâm tình tốt lắm, 'giáp đẳng tư chất' kia mà,
người ta hâm mộ kìa ?''

Nàng cố ý nhấn mạnh 'giáp đẳng tư chất', giọng nói toát ra vị chua chua như
giấm.

Phương Nguyên há không nhìn ra nàng đang chế nhạo mình, còn vị chua chua như
ăn phải giấm của Phương Chính thì hắn không nghĩ cũng không mún nghĩ đến.

''xem ra nàng biết về mình không ít.'' Phương Nguyên nghĩ thầm.

Nhưng lúc này vạch trần không hề ý nghĩa, thản nhiên nói : "Vậy đi thôi."

Liền huynh đệ hai người bước đi ra chỗ ở, dọc theo đường đi, đụng tới không ít
bạn cùng lứa tuổi, tốp năm tốp ba, hiển nhiên có giống nhau mục đích nơi đến.

"Các ngươi xem, đó là Phương gia hai huynh đệ." Nhỏ bên tai truyền đến thật
cẩn thận nghị luận thanh.

"Phía trước bên phải hình như là Phương Nguyên, khuôn mặt lạnh lùng vậy quả là
Phương Nguyên rồi ." Có người cường điệu được.

\"Nguyên lai là hắn nha, mặt không chút thay đổi, không coi ai ra gì bộ dáng,
quả thực cùng nghe đồn không khác gì.\" Có người giọng nói ê ẩm, mang theo
ghen tị cùng hâm mộ.

"Hừ, ngươi nếu có thể giống hắn, ngươi cũng có thể như vậy trang bức !" Có
người hừ lạnh được như vậy trả lời, cất dấu một loại bất mãn.

Phương Chính mặt không chút thay đổi mà nghe, nàng đã sớm thành thói quen.

"Hừ, như vậy nghị luận, quả thật là cây to đón gió lớn, gió thổi bay cả cây ."
Nghe bên tai nghị luận thanh, Phương Nguyên trong lòng cười lạnh.

Khó trách ở trắc ra bản thân Bính Đẳng tư chất sau, sẽ tứ phía là địch, rmột
đoạn thời gian rất dài đều chịu đựng sự hà khắc, xem thường, lạnh nhạt.

Kế bên đệ đệ Phương Chính vẻ mặt bình thản, như không thèm để ý đến.

Đệ Đệ biểu hiện rất khác kiếp trước, kiếp trước Phương Chính khi nghe những
nghị luận này thì vẻ mặt u ám, buồn bã, giận dữ.

''Ta sống lại hiệu ứng hồ điệp quá mạnh đi '' Phương Nguyên cảm thán nói.

Hắn bỗng nhiên nghĩ đến cậu mợ kiếp trước, thật là có chút thủ đoạn. Kêu Trầm
Thúy đến bên người mình theo dõi mình dụ dỗ mình, làm cho đệ đệ phải ghen
ghét.

Đây đều là cậu mợ cố ý làm ra, chính là muốn khơi mào đệ đệ trong lòng bất mãn
với mình, châm ngòi tình nghĩa của hai huynh đệ.

Thế nhân đều không tai họa quả, mà tai họa không cùng.

Kiếp trước chính mình trải qua quá ít, khuyết thiếu kinh nghiệm đối nhân xử
thế, đệ đệ lại rất ngốc rất khờ dại, bị cậu mợ châm ngòi thành công.

Sống lại tới nay, mắt thấy được sẽ Khai Khiếu Đại Điển, cục diện nhìn như khó
thay đỗi, nhưng là lấy Phương Nguyên ma đạo thủ đoạn cùng trí tuệ, cũng không
phải không thể thay đổi.

Đệ đệ thì không cần để ý tới, hắn cũng là người trọng sinh, thân phận bí hiểm,
tạm thời không nhăc đến, Trầm Thúy một cái nho nhỏ nô tỳ, càng có thể trước
thời gian thu nhập hậu cung, Còn có cậu mợ, tộc trưởng người già, gõ bọn họ ít
nhất đều biết trăm loại phương án.

"Nhưng là, ta nhưng không nghĩ làm như vậy nha. . . . . ." Phương Nguyên trong
lòng thản nhiên thở dài.

Cho dù là thân đệ đệ không phải người trọng sinh, vẫn là đệ đệ của kiếp trước
thì lại như thế nào, cũng không chút thân tình đáng nói đến, chính là cái
ngoại nhân thôi, buông tha cũng liền buông tha.

Cho dù là Trầm Thúy bộ dạng lại xinh đẹp lại như thế nào, không có yêu hắn
cùng trung tâm với hắn, bất quá là một khối thân thể . Thu vào hậu cung ? Nàng
còn không xứng.

Cho dù là cậu mợ, tộc trưởng người già lại như thế nào, đều là sinh mệnh khách
qua đường, làm gì hao tổn tâm cơ, tiêu tan tinh lực, đến gõ những cái này
người qua đường?

Ha hả.

Chỉ cần không trở ngại ta đường đi, vậy một bên chơi đùa chính mình đi, giẫm
lên bọn hắn, Phương Nguyên đều khinh thường giẫm lên.


Xuyên Việt Chi Cổ Chân Nhân - Chương #5