Phương Nguyện Động Thủ


Người đăng: thienngich

Trên bầu trời u ám càng ngày càng nặng, bóng đêm cũng bởi vậy càng phát ra
thâm trầm. Trong trời đêm tinh thần cơ hồ đều bị mây đùn che đậy, chích còn
lại mấy khỏa lóe mỏng manh quang mang, ở trên bầu trời giãy dụa.

“Cậu mợ hẳn là ở cộng lại, như thế nào đem ta trục xuất khỏi gia môn đi. Kiếp
trước là âm thầm xui khiến hạ nhân khiêu khích ta, sau đó vu oan ta, cuối cùng
đem ta trục xuất khỏi gia môn, không biết này nhất thế sẽ có cái gì biến hóa.”
Phương Nguyên đi ở ngã tư đường thượng, trong lòng cười lạnh không chỉ.

Đối với cậu mợ chân diện mục, hắn đã sớm thấy rõ.

Bất quá cũng có thể lý giải.

Người vì tài tử điểu vì thực vong, mặc kệ là địa cầu vẫn là thế giới này, luôn
luôn nhiều như vậy bởi vì ích lợi mà giẫm lên thân tình, hữu tình, tình yêu.

Trên thực tế, thân tình căn bản là không có. Lúc trước cậu mợ thu dưỡng Phương
Nguyên Phương Chính, căn bản mục đích chính là ham di sản. Chính là Phương
Nguyên Phương Chính hai huynh đệ liên tiếp làm cho bọn họ ngoài ý muốn.

“Vạn sự khởi đầu nan, đối ta mà nói, lại như thế. Ta nhất chưa có hơn người tư
chất, nhị không có sư trưởng chiếu cố, tương đương là dựng nghiệp bằng hai bàn
tay trắng. Song thân di sản, có thể nói là của ta một cái đại khiêu bản. Kiếp
trước di sản bị cậu mợ đoạt đi, làm hại chính mình suốt hao phí hai năm, mới
tu hành đến nhất chuyển cao nhất. Này nhất thế, này sai lầm không thể tái
phạm.”

''Đã đến canh hợi (12 giờ đêm) ,Ta nên qua phòng Phương Chính rồi, tửu trùng,
phải đạt được'' Phương Nguyên ngữ khí kiên định, bước vội qua phòng Phương
Chính.

''Cộc Cộc''

''Mời vào'' Giọng nói khêu gợi vang lên.

Phương Nguyên mở cửa, đập vào mắt hắn đầu tiên là Phương Chính đang chỉnh tề
nằm trên giường.

''Lại đây ôm ta ngủ '' Nàng cười ha hả nói.

''Ngươi rất biến thái ?'' Phương Nguyên cau mày, hỏi.

''Đây là nhà ta, ta biến thái là quyền của ta, nhanh lên giường nào.'' nàng
không kiên nhẫn nói.

''Được'' Gật đầu, Phương Nguyên nhảy lên giường, nằm kế Phương Chính.

'' Ôm ta ngủ'' Phương Chính dụ dỗ nói.

''Trong giao ước, ngươi không nói ta ôm ngươi ngủ a. ngươi nói ta nằm với
ngươi ngủ một đêm.'' Phương Nguyên cau mày phản bác.

''Giao ước là chết, ta là sống. ta có thể thay đỗi giao ước, nhanh ôm, không
ta không nói đâu.'' Nàng uy hiếp nói.

''Thôi được.'' Phương Nguyên không cự tuyệt nữa, hắn có việc cầu người mà, lại
không có Thề Độc Cổ, nên đành mặc Phương Chính bày bố.

Phương Nguyên nhảy lên giường, ôm Phương Chính, một hai phút sau, hắn đã ngáy
khò khò.

''Ta nên ngủ thôi, ngoáp, bùn ngủ quá.'' Nàng há miệng ngoáp một cái, hôn nhẹ
môi Phương Nguyên một cái, nhắm mắt ngủ.

Khoảng giờ tý (1h khuya)....

Phương Nguyên mắt chợt mở ra, liếc nhìn đang ngủ say Phương Chính, sát ý nổi
lên.

Bàn tay hướng cổ Phương Chính thọt tới, ý đồ khống chế cổ của Phương Chính,
rồi tra hỏi Tửu trùng, rồi giết chết hắn.

Nhưng .....

Phương Chính há không phòng bị.

Nhất là kẻ âm hiểm giả dối như Phương Nguyên !!

Phương Nguyên vừa mới thò tay đến cách cổ Phương Chính khoảng 10cm thì dị biến
nổi lên.

Phương Chính đột nhiên nắm chặt tay Phương Nguyên, lấy sét đánh không kịp bưng
tai tư thế vật Phương Nguyên xuống nệm, còn hắn thì ngự trên người Phương
Nguyên.

Phương Nguyên muốn chống cự, đột nhiên thấy trên trán Phương Chính hiện màu
lam nhạt trăng rằm ấn ký.

''Đó là...Nguyệt Quang cổ trùng, ngươi đã luyện hóa nó ?'' Phương Nguyên kinh
ngạc hô lên, dù hắn có Xuân Thu Thiền, muốn thu phục luyện hóa Nguyệt Quang
Cổ, hao tốn nguyên thạch khá nhiều, huống chi không có cổ trùng và nguyên
thạch Phương Chính ?

''Haha, tiểu Nguyên Nguyên, ngạc nhiên đi, ngươi còn non lắm, ngoan ngoãn nằm
ôm ta ngủ, không thì đừng trách da thịt đau khổ.'' Phương Chính nói xong, xung
quanh hắn, hào quang ở không trung hình thành một đạo loại nhỏ nguyệt nhận, u
lam nguyệt nhận chỉ có bàn tay lớn nhỏ, liền giống như trong trời đêm Nguyệt
Nha, chỉ cần Phương Nguyên nhúc nhích, nó sẽ hạ thủ với hắn, Phương Nguyên tin
chắc là vậy.

Phương Chính có cổ trùng, là hàng thật giá thật Nhất Chuyển cổ sư chiến lực,
hắn tuy cũng là nhất chuyển cổ sư, có thanh đồng chân nguyên, nhưng không có
cổ trùng, chả khác gì người trưởng thành không có vũ khí, mà Phương Chính là
người trưởng thành cầm vũ khí, nếu đánh nhau, ai thắng ai thua sẽ nhận ra
ngay.

Nên hắn đành xoay người ôm Phương Chính ngủ.

Còn nàng thấy Phương Nguyên ngoan ngoãn nghe mình, nhất thời đắc ý cười haha,
cũng nằm xuống ngủ.
............................


Xuyên Việt Chi Cổ Chân Nhân - Chương #14