Thủy Lôi Giam Ba Ba Trong Hũ


Người đăng: KennyNguyen

Đứng trên sườn núi cao nơi có căn cứ bí mật dùng để quan sát tình hình Diêu
thiếu đang cầm lấy kính viễn vọng cầm tay mà quan sát, hắn nói lẩm bẩm như cho
chính mình nghe vậy : “Lúc này mới quay đầu lại không khỏi quá muộn ư?”

- Đốt ba đống lửa báo hiệu đi, đội hai có thể hành động rồi.

Lúc này Diêu thiếu đã thấy chiến hạm Dévastation và bè lũ tàu hộ tống đã quay
đầu lại tính đi ra khỏi vịnh Cửa Lục để tiếp ứng đám thuyền hải tặc ở bờ biển
Vạ Cháy. Nhưng nhìn cảnh tượng này Diêu thiếu chỉ nhếch môi mà cười gằn thôi.
Diêu thiếu đã chuẩn bị một món đại lễ hết sức tinh soạn cho đám chiến hạm này
rồi.

Lúc này ở ngoài khơi Vạ Cháy là một mảng hỗn độn khói lửa và xác thuyền quân
hải tặc. Đám binh lính đã được đổ bộ lên bờ cũng là một mảng hoảng loạn vô
cùng. Họ đã không còn thuyền, không còn đường lui, Một vạn quân chỉ mới đổ bộ
được phân nửa, số còn lại thì đang liều chết nhảy xuống nước mà cố bơi vào bờ.
Bởi vì cố gắng nán lại trên thuyền chỉ có thể chết mau hơn mà thôi. Nhưng các
hải tặc dù có thiện bơi ra sao thì trong hoàn cảnh chiến thuyền đan xen chạy
tán loạn như vậy cũng không có ít người bị dìm chết tươi. Nói chung là chiến
đấu lần này quân Vạn Ninh không còn tư tưởng luyện binh, họ quyết đánh một
trận dẹp yên luôn cả Cát Bà đảo.

Nhưng tình hình không chỉ có như vậy không thôi, khu vực hai nhà mày dệt vải
đang là nơi chiến đấu khốc liệt, nhưng quân của phỉ tặc không thể tiến lên một
bước trước sức chiến đấu ghê gớm của 100 lão binh thực sự xuất thân Vạn Ninh
doanh. Nhưng người này dùng súng Kammerlader với kiểu đạn mới. Thành thử ra
100 người có tốc độ bắn cực cao, xem ra số lượng đạn họ bắn ra so sánh còn
nhiều hơn 300 người của đối phương. Lúc này phỉ quân đã được lệnh nhất thiết
phải tiến công đánh phá hai xưởng dệt nên họ bị thương vong trầm trọng sau khi
va chạm cùng quân Vạn Ninh.

Những binh lính phỉ tặc cho dù có vũ khí mới, nhưng cách tác chiến cũng như ưu
khuyến điểm của súng họ vẫn chưa có thời gian dài lãnh ngộ. Đáng lẽ không có
công sự che chắn thì phải tìm các vị trí ẩn núp mà đấu súng, it ra cũng phải
nằm bò để bắn trả nhưng những tân binh cầm súng trường này chiến đấu theo bản
năng. Chính vì vậy họ nhấp nha nhấp nhổm rồi bị các binh sĩ Vạn Ninh trong
chiến hào, trong công sự, lô cốt bắn cho tối tăm mặt mũi. Bỏ lại xác chết của
hơn năm mươi người, số binh sĩ quân phản tặc bắt buôc phải lui ra khỏi phạm vi
tấn công của quân Vạn Ninh.

Nhưng đúng lúc này thì nhánh phản quân này lại bị tấn công dồn dập từ phía sau
lưng. Không biết từ lúc nào mà một ngàn chiến sĩ cầm súng trường Pattern 1851
đã có thể bí mật đi đường vòng tiếp cận đám người đang mệt mỏi dã rời vì tấn
công hai xưởng dệt. Những người này chính là các tân binh đã chiến đấu tại Hải
Dương và đánh tan hai vạn quân của Lê Duy Phụng. Lần này Diêu thiếu lệnh cho
Trẫn Văn Vân dùng kế ve sầu thoát xác, để lại một ngàn binh tại Hải Dương
thành che mắt quân địch, sau đó chính Trần Văn Vẫn đêm tối dẫn quân bí mật
quay lại Tây Vạn Ninh và đóng quân bí mật trong rừng chờ tín hiệu.

Tín hiệu vừa buông ra thì quân của Trần Văn Vân chia làm hai ngã, đạo thứ nhất
viện trợ quân đang thủ hai xưởng dệt, nhiệm vụ tiêu diệt địch hoàn toàn. Nhánh
quân thứ hai hội họp cùng lão binh Vạn Ninh cũng có nhân số một ngàn người bắt
đầu tiến hành càn quét Bờ biển Vạ Cháy.

Các binh sĩ Vạn Ninh lưng đeo ngụy trang cây cỏ như thần binh mà xuất hiện sau
lưng quân địch sau đó nổ súng, trận chiến này quá sức chênh lệch. Quân phỉ tặc
vừa tấn công một trận lên hai xưởng dệt mà không thu được kết quả nên lui ra,
vừa mệt lại thả lỏng vì lui được an toàn mà không đề phòng. Đúng lúc này thi
họ bị tập kích một cách chóng vánh không báo trước. Lúc này phần đa binh sĩ
phản quân là súng không đạn, họ chính là vừa bắn xong một lượt đạn để rút lui
đấy. Không ngờ người chỉ huy nhóm quân này của Vạn Ninh rất nắm vững thời cơ
mà xông ra nổ súng. Một đợt tấn công tự do gần như hơn hai trăm quân phỉ tặc
bị tiêu diệt gọn. Tất nhiên một số binh sĩ Vạn Ninh cũng bị bắn trả mà thương
vong. Nhưng con số này chỉ là vài người lẻ tẻ mà thôi.

Lúc nàu tên Suất đôi quản lý nhánh binh 1000 người này vội vàng hô lớn với các
binh sĩ đang trông coi hai xưởng dệt.

- Các anh em, chúng tôi đã diệt gọn lũ tặc này…. Nhờ anh em thu dọn chiến
trường, chăm sóc thương binh. Chúng tôi phải đi hội họp cùng Văn Vân tướng
quân và Trương Hữu tướng quân.

- Được rồi người anh em, các người đi may mắn, nhớ chiến đấu cả phần của
chúng ta nhé.

- Tạm biệt, chờ chúng ta ve uống rượi chiến thắng.

- Tam biệt.

Hai nhóm binh sĩ chóng vánh chào nhau sau đó ai nhiệm vụ nấy mà lên đường.
Nhánh một ngàn quân này còn có một nhiệm vụ quan trọng khác càn hoàn thành sau
nhiệm vụ đánh tan quân phỉ tại hai xưởng dệt.

Đỉnh núi Mẫu Lệ thuộc xã Mẫu Lệ trung tâm của Vạn Ninh tây. Nói là đỉnh núi
cho có tiếng mà thôi, thật ra nơi này là Đồi đá vôi thì có lẽ dễ hình dung
hơn. Ngọn đồi này chắc cũng chỉ cao tầm sáu bảy mươi mét mà thôi. Nơi này cách
bờ biển Vạ Cháy 3 km nó là nơi áng ngữ con đường từ Bãi Vạ Cháy đi về phía Xã
Mẫu Lệ và cũng la con đường độc đạo để có thể thông ra ngoài Vạn Ninh theo
hướng đi Đông Triều.

Một ngàn quân đi đến chân núi thì lúc này cũng đã 11 giờ trưa rồi. Tiếng pháo
đì đùng ngoài bờ biển vẫn văng vẳng vang đến tận nơi đây. Lúc này người dẫn
đường cho một ngàn quân này dã dừng lại và rất cẩn thận kiểm tra xung quanh.

Chỉ một lát sau trong rừng phát ra âm thanh:

- Vạn Ninh vĩnh an… là người mình đừng bắn.

Chui từ trong rừng ra là một thanh niên nhanh nhẹn binh sĩ mặc đồ quân phục
đặc chưng của Vạn Ninh.

- Các người đi theo tôi, phải cẩn thận di thật chính xác, nơi này vừa chôn
rất nhiều địa lôi.

Nói rồi người thanh niên binh sĩ dẫn một ngàn binh sĩ này tiến qua cánh rừng
thưa bên tay phải con lộ.

- Các vị, Trương Suất Đội đã ra lệnh các vị thủ sẵn nơi này, ngụy trang cẩn
thận, chỉ nổ súng khi quân địch tràn qua bãi địa lôi trước mặt. Với mọi trường
hợp thì các vị không được di chuyển vị trí về phía bờ biển. Con đường dẫn đến
đó toàn là địa lôi mà thôi.

- Cảm ơn người anh em này. Không biết tình hình chiến đấu ở bờ biển ra sao,
chúng tôi nghe nhiều tiếng pháo nổ nhưng nơi này thấp quá không thấy gì.

Người Suất đôi lãnh một ngàn binh này tò mò mà hỏi. Hăn mặc dù mười phần tin
tưởng Vạn Ninh lão binh quân nhưng hắn cũng có vài phần lo lắng tình hình
chiến sự. Cái tình cảm này âu là cũng bình thường mà thôi.

- À không có gì, thủy quân Vạn Ninh của chúng ta đang dùng pháo mà nướng quân
địch. Đã bắn hai khắc thời gian rồi ( 30 phút). Thuyền địch cháy và chìm không
biết bao nhiêu mà kể, Chúng nó loạn lên chạy trống rồi. Chà chà phải nhìn tận
mắt mới sướng kìa.

- Ông bạn may mắn thật.

- Ha ha, thám báo mà, chỗ nào cũng có mặt cả. Thôi tôi đi đây, nhớ mệnh lệnh
nhé.

- Được rồi, cám ơn, cẩn thận nhé.

Đấy là người lính Vạn Ninh với tình hảo hữu huynh đệ quân nhân, với niềm tin
chiến thắng và sự tự hào về doanh binh của bình. Nếu ai nhìn vào bọn họ lúc
này thì sao có thể tưởng tượng ra một năm trước họ là các anh nông nô cù lần
đến mở mồm cũng khó nói một câu gãy gọn, ai mà tưởng tượng ra họ là các nạn
dân đói đến sắp chết cả rồi, rách rưới lang thang.

Lại quay về với tình hình của nhóm hạm đội Dévastation. Lúc này nhóm chiến
thuyền Dévastation đâu còn là 12 chiếc nữa. Giờ đây họ chỉ còn lại năm chiếc
chiến thuyền, trong đó có Dévastation đang dừng tại chỗ và bốn chiếc khác là
thuyền hải tặc mà thôi. Nhưng lúc này nhóm thuyền hải tặc đã từng người từng
người nhảy xuống nước mà bơi vào bờ Tây của vịnh Cửa Lục.

Số là cách đây 30 phút đồng hồ thì Dévastation và đoàn thuyền hộ tống quay đầu
lao ra khỏi vịnh của lục để tiếp ứng quân hải tặc. Nhưng khi đoàn thuyền lao
đến nút cổ chai đoạn hẹp 500m lối ra thì dị biến nổi lên. Chỉ thấy ba chiến
hạm đi trước mở đường trong đó có cả tiểu hạm Général như bị thổi bay lên trời
sau những tiêng nổ vang vọng trời đất.

Farid tận mắt chứng kiến chiến hạm gỗ như bị một bàn tay khổng lồ vặn gãy mà
vỡ tan thân thuyền. Còn Général thì như một chiếc thuyền đồ chơi bị cậu bé
nhấc hẳn lên mặt nước rồi nép xuống, sau đó chiếc tiểu hạm bọc thép này dần
dần chìm nghỉm xuống đáy biển với vận tốc mắt thương có thể thấy được.

Cả hạm đội như bị thiên lôi oanh đỉnh mà muốn dừng lại, nhưng quán tính khi
chạy trên biển là rất lớn, nhất là những con thuyền lớn và nặng nề là khó có
thể dừng lại đột ngột. Những thủy thủ kinh nghiệm cố gắng bẻ lái nhưng vẫn có
thêm 4 chiến hạm hải tặc lọt vào vùng biển chết chóc kia mà vị thổi tan thành
mảnh vụn.

Cũng may mà hạm đôi chạy theo đường dọc nên Dévastation và bốn chiến hạm khác
của hải tặc kịp thời bẻ lái mà tránh được một kiếp. Thế nhưng khốn nạn là họ
đã bị mắc kẹt hoàn toàn trong vịnh Cửa Lục mà không có lối thoát. Lúc này đây
Dévastation là ba ba trong dọ rồi.

Ý thức được tình cảnh hết sức nguy hiểm đám hải tặc không hề nghĩa khí gì mà
bỏ mặc Dévastation và bỏ cả thuyền của họ để bơi vào bờ Tây. Ít nhất lúc này
bờ Tây Vạn Ninh tụ tập được mấy ngàn quân hai tặc, đên được nơi đó thì cảm
giác an toàn sẽ cao hơn nhiều.

Thì ra cả một đoạn biển eo hẹp nơi ra vào của Vinh Cửa lục đã bị Diêu thiếu bố
trí dày đặc thủy lôi. Lúc trước cả mấy trăm thuyền nhỏ qua lại nơi này chính
là để dải thủy lôi đó thôi. Diêu thiếu là một người hiện đại hắn thừa biết
thủy lôi uy lực ra sao nhất là khi hắn nắm được trong tay thuốc nổ viễn siêu
thuốc súng đen, Dynamate. Từ lâu Diêu thiếu đã ý thức được Vạn Ninh là nơi tứ
bề là biển, với sức mạnh hiện nay của hắn thì đánh phỉ, đánh thủy tặc, thậm
chí đánh quân Thanh thì có thể được. Nhưng đối đầu với quân Anh, Pháp, Tây Ban
Nha thì hắn lấy cái gì ra mà đấu. Vậy nên ngay từ khi có được thuốc nổ mạnh
cộng với lò luyện thép thì hắn đã bắt tay vào thiết kế mẫu thủy lôi của bản
thân và bí mật cho các thợ thủ công chế tạo.

Thủy lôi của Diêu thiếu là thủy lôi cơ học đơn thuần mà không phải thủy lôi
cảm ứng như Samuel Colt thiết kế vào năm 1842. Vấn đề không phải là hắn không
mua nổi công nghệ này mà vấn đề đó là công nghệ này chưa hề hoàn thiện và
không dễ chế tạo. Có lẽ muốn có được một quả thủy lôi có thể kết hợp cả cơ học
và chạm và cảm ứng động của chiến hạm thì cần phải chờ đến năm 1865 khi Henry
Larcom Abbot nghiên cứu thành công loại thủy lôi tương đối hoàn thiện moored
mines. Thủy lôi của Diêu thiêu khá đơn giản. Nó là một quả cầu gỗ có chứa đai
sắt cố định, phía bán cầu phía trên có thiết kế các gai thép hình trụ có thể
di chuyển đồng trục trong các ống rỗng. Tất nhiên ống và trục sẽ chế tạo rất
khít và bôi dầu chống thấm nước. Các ống trục này sẽ thông đến một chiếc lẫy
có lò xo, cơ chết tương tụ như cò súng. Và khi có vật va chạm vào các gai thép
thì lực tác động sẽ làm gai thép di chuyển và đập vào chiếc cò đặc biệt này.
Dĩ nhiên chiếc cò này sẽ gõ vào hạt nổ và kích hoạt 50 kg Dynamate bên trong
quả thủy lôi. Với 50 thuốc nổ Dynamate thì sức phá hủy của nó đến Dévastation
cũng đảm bảo không chịu nổi mà đắp chiếu ngay lập tức ( 50kg Dynamate sức nổ
tầm 150 kg thuốc nổ đen).


Xuyên Về Thời Nguyễn Hỗn Quân Phiệt - Chương #89