Người đăng: KennyNguyen
Câu trả lời quá mức thẳng thắn thường làm cho đối phương hết sức bất ngờ và bị
động, điển hình lúc này phe bảo thủ đang lăm lăm vác đao ra trận bỗng nhiên
cảm thấy chiêu thức mình đã chuẩn bị như đánh vào không khí vậy.
- Khụ khụ.. Vậy Trần gia nhà các ngươi dám tự làm diêm điền diện tích bao
nhiêu? Kiếm lợi như thế nào?
Tự Đức cũng không khỏi phát sặc với câu trả lời của Diêu thiếu, nên đành phải
khụ khụ che lấp rồi tiếp tục diễn vở kịch dọa nạt một phen.
- Dạ thư thánh thượng, thần có làm một chút chỉ có tầm trên ba ngàn mẫu gì đó
(đơn vị mẫu lúc này thời Nguyễn là lấy Trung kỳ làm quy chuẩn 1 mẫu = 4.970
m²). Thu hoạch cũng khá một chút nhưng mà nhà thần tiêu pha hết rồi, giờ đây
thần nghèo một nghèo hai trắng rất là đáng thương.
- Hả khanh nói cái gì, hơn ba ngàn mẫu diêm điền? Mà khanh không được xưng
là… mà thôi… chuẩn cho Tân Nguyên được đặc cách xưng thần. Tân Nguyên nói xem
nhà khanh làm muối đến ba ngàn mẫu thì thu hoạch ít nhất cũng là năm đến bảy
ngàn quan một tháng. Làm sao nhà khanh có thể tiêu hết số tiền như vậy.
Không hổ là Tự Đức chăm chỉ việc dân, không ngờ ông ta có thể “nắm rõ” thu
nhập của các ngành nghề đến như vậy. Nhưng sự thật thì Tự Đức chỉ nắm được thu
nhập các ngành thông qua các con số báo cáo hàng năm mà thôi. Mà những con số
này đã bị Hộ Bộ, Quan địa Phương, thậm chí các lão Nội các biến báo không ít
để ném túi riêng. Ba ngàn mẫu diêm điền của Diêu thiếu một tháng bán buôn,
xuất lẻ cũng lãi dòng đến hai vạn cơ đấy. Gần như dọc hết các bãi lầy tại chu
vi xung quanh Vạn Ninh đã bị khai khẩn thành Diêm Điền hết cả rồi. Nếu nói đến
quy mô khai thác thì Vạn Ninh đang đứng hàng thứ nhất trong tất cả các cơ sở
làm muối tại Đại Nam.
Tự Đức ngạc nhiên hỏi vì ông tò mò mà thôi. Con số mà các thám tử trình báo
lên cho Tự Đức là Trần gia làm muối lậu diện tích gần ngàn mẫu. Thời này không
có vệ tinh quan sát nên mấy thám báo này nếu không tổ chức đo đạt một cách quy
mô thì chỉ có thể ước lượng. Mà những thám tử này hoàn toàn dựa theo thưởng
thức bình thường mà bẩm báo. Nào ai có thể ngờ rằng Trần gia vậy mà biến cả
chu vi bờ biển của Vạn Ninh thành Diêm điền.
Quả thật lúc ban đầu Diêu thiếu cũng chỉ cho khai khẩn gần ngàn mẫu diêm điền
mà thôi. Nhưng khốn nạn là nạn dân chui vào Vạn Ninh quá nhiều. Tổ chức cho họ
đi khai hoang, phục hóa cũng không hết người, cho trồng thuốc phiện, thuốc lá,
trồng bông cũng vẫn còn dư. Số còn lại không thể ngồi không mà hưởng trợ cấp
được. Vậy nên Diêu thiếu bất kể đụng chạm lợi ích nhóm mà cho khai khẩn diêm
điền một cách quy mô. Việc này dẫn đến các hộ có kinh doanh diêm điền bất mãn
mà vận dụng thế lực sau lưng mình để tống cho Diêu thiếu một khích.
Nhưng Diêu thiếu vịt chết không ngại nước sôi, hắn đãn thành công sản suất
heroin. Làm Diêm một năm chẳng bằng nửa tháng làm thuốc. Nếu làm quá thì Diêu
thiếu sẵn sàng hi sinh Diêm Điền cho cái lũ diêm phú một kích hồi mã thương.
- Khởi bẩm thánh thượng. Diêm điền tuy lớn nhưng còn phải tiêu thụ, người sản
xuất diêm như thần tràn ngập cả Đại Nam, thần làm ra biết bán cho ai. Bên cạnh
đó không thể không mở thêm ruông muối cho được, không hiểu sao nạn dan kéo về
Vạn Ninh quá đông, không có việc cho họ làm thì Vạn Ninh loạn mất. Tính đến
lúc này nhân khẩu Vạn Ninh tăng thêm gần bảy vạn người. Họ không có ăn không
có mặc nên thần phải cứu trợ, rồi cho họ giống cây, dụng cụ khai khẩn, trồng
chọt. Số tiền mà Diêm điền thu được còn chẳng đủ bù vào. Thêm vào đó lão tía
của thần ba ngày đem quân đi đánh Cát Bà mọt trận nhỏ, Bảy ngày một trận lớn.
Nhà lão lại nuôi cả đám ca kỹ… ôi thánh thượng ơi nhà thần sắp phá sản rồi…
Tự Đức ngẫm nghĩ, Diêu thiếu nói không sai chút nào, tình hình Vạn Ninh ông
cũng nắm một hai, nếu mà cứu viện đến bảy vạn nạn dân thì số tiền kiếm được từ
ba ngàn mẫu diêm sợ là không đủ. Lại còn đánh trận, lại còn ca kỹ…. á khoan…
ca kỹ, hay a Quang Cán nhà ngươi đã có tiền chơi ca kỹ chắc là nhà vẫn còn dư
dả… Con tiểu hồ ly dấu đầu hở đuôi rồi. Tự Đức mỉm cười thân thiện.
- Trần Quang Cán ai khanh thú vui tao nhã a. Đánh trận giúp trẫm nhưng không
quên phong lưu ca kỹ… Có tốn nhiều tiền không?
Tự Đức giả vời bâng quơ mà hỏi một câu, quả thật biểu hiện của Diêu thiếu lúc
này làm rất nhiều người hiểu nhầm là ngây thơ thiếu niên và rất thành thật.
- Dạ, ông ta cũng chỉ có hai thú vui này nên thần cũng lười quản, thần tuổi
nhỏ nên món thứ hai chưa đụng vào nổi, giờ chỉ biết luyện binh đánh giặc
thôi…. Đợi thêm vài tuổi nữa…
Nói đến đây Diêu thiếu im bặt. Phạm Phú Thứ mặt đen một mảng biểu hiện ra là
tức giận không thôi. Nhưng trong tay áo chùm kín của lão đang giơ ngón tay cái
lên bội phục. Con mẹ nó diễn quá tốt, tên đồ tôn này phải làm quan văn mới hợp
lẽ. Không ai trong triều là hiểu được sự tinh minh của Diêu thiếu như lão
Phạm, lão đang cười cả triều bị Diêu thiếu lừa đảo bởi vẻ ngoài ngây ngô thật
thà. Thực ra cả triều đang bị hắn dắt mũi đi vòng vòng. Vấn đề ruộng muối dần
dần bị chuyển qua vấn đề lưu dân và cả vấn đề cá nhân phong lưu gì đó.
Nhưng cả triều thì lại có suy nghĩ đúng là cha nào con nấy. Vừa ham đánh trận
lại thêm háo sắc, cái tên thiếu niên này lớn thêm mấy tuổi nữa không biết sẽ
gây ra bao nhiêu sắc họa. Nhà nào quan viên có con gái cùng lứa Diêu thiếu đều
nghĩ đến việc đóng cửa thả chó quyết không để gã này bước vào nhà một bước. Tự
Đức thì rất vui vẻ, Diêu thiếu trong mắt hắn được đánh giá là rất thật thà,
thêm vào đó cha con nhà họ Trần vừa ham đánh trận lại mê nữ sắc, không hẳn là
chuyện không hay. Ít nhất bậc đế vương không muốn thấn tử quá suất sắc không
tì vết, hám tiền mê gái là biểu hiện bình thường của đàn ông. Nếu đến cả sắc
dục cùng tiền tài đều có thể khắc chế thì đó mới là phần tử đáng sợ, phần tử
này thường mang trí lớn mà khó khống chế.
Diêu thiếu cũng là người hiện đại vạn phần, hắn hiểu biết còn quá rộng. Những
pha tự làm xấu mình của các thần tử trong lịch sử để tránh nghi kị cảu bậc đế
vương quá nhiều, Diêu thiếu chỉ là diễn một chút. Nói chung là hắn cũng chẳng
nề hà lắm Tự Đức, cùng lắm không được thì hắn dẫn binh bỏ ra nước ngoài sinh
tồn. Có công ty K&R; trong tay thì hắn đói không có được. Nhưng nếu có thể ở
lại Đại Nam để giúp nước mẹ phát triển thì vẫn là tốt nhất. Vậy ra Diêu thiếu
cũng cất công suy nghĩ để thân cận Tự Đức hơn.
- Khụ Khụ… tuổi trẻ trí lớn, Trẫm rất hân thưởng Trần gia các ngươi. Đánh
giặc cho tốt… Tân Nguyên. Hoàng Diệu tướng quân đã đánh thắng trận dòn dã tại
Nam Kỳ, ông ta thu được 4 chiếc chiến Hạm tân tiến của Pháp quốc và đã chuyển
về Huế. Hoàng Diệu có tiến của khanh quản bốn chiến hạm này. Theo ý kiến của
Khanh thì có thể dùng bốn chiến Hạm này đánh quân Pháp chăng?
Tự Đức lòng tò mò về Vạn Ninh đã giảm, ông ta chủ động chuyển qua chính sự vấn
đề. Nhưng có một người vẫn không muốn bỏ qua cho cha con họ Trần dễ dàng như
vậy. Trương Đăng Quế các lão nôi các đứng ra.
- Khởi bẩm thánh thượng, chuyện nhà họ Trần làm tư diêm vẫn chưa có câu trả
lời ổn thỏa. Mong thánh thượng suy xét.
Vất vả lắm mới xoay được dư luận đi nơi khác, lại có kẻ kéo về chủ đề cũ khiến
Diêu thiếu căm tức không thôi. Thật ra thì Trương Đăng Quế không hề có mâu
thuẫn cá nhân gì với cha con họ Trần cả. Nhưng khốn nỗi hai bên đứng hai trận
doanh khác nhau. Trương Đăng Quế là đan chủ bảo thủ đảng mà họ Trần lại là
quân tiên phong của cải cách đảng. Không đánh nhau mới là chuyện lạ đời.
- Ừm, việc này Trương ái khanh nói có lý. Vậy đi, năm nay Diêm điền Vạn Ninh
vì phải cứu tai nên miễn thuế. Năm sau Tân Nguyên khanh nhớ phải đóng thuế đầy
đủ cho triều đình. Không đóng thuế đủ thì khanh tự mang roi mây vào điện Thái
Hòa. Trẫm đích thân dạy cho khanh bài học thích đáng. Chuyện Diêm Điền Vạn
Ninh dừng ở đây. Chúng ta quay lại chuyện quân hạm người Pháp.
Chúng thần trong điện Thái Hòa ồ lên kinh ngạc, con mẹ nó đây là kiểu gì trừng
phạt. Mang roi mây vào triều để Tự Đức quất. Đây là gia pháp chứ quốc pháp cái
nỗi gì, triều đình hướng gió có vẻ hơi lay lay. Các quan viên vội vã chuẩn bị
hướng đi cho mình.
- Thánh thượng anh minh, vi thần không dám, năm sau vi thần nộp thuế đầy đủ,
hì hì.
Diêu thiếu giả bộ nai tơ mà gãi đầu cười khì khì. Xem ra nột thuế cũng chẳng
là gì. Cùng lắm một năm nộp cho hộ bộ một vạn là cùng. Cái này Tự Đức lập lờ
đánh lận con đen, diêm điền của Trần gia là bất hợp pháp, đáng ra là bị thu
xung công. Nhưng Tự Đức lại chuyển thành nộp thuế, các quan biết rõ điều này,
nhưng hình phạt kiểu gia pháp của Tự Đức sau đó đã nói rõ. “ Trẫm coi hắn là
tâm phúc, là người nhà mà bảo hộ, làm một chút ưu đãi thôi, thằng nào muốn
chọc ngoáy thì xông vào, Trẫm tiếp hết”. Đã nói đến thế thì bố tổ sư đứa nào
ngứa đòn mà nhảy vô chịu vạ đây.
- Còn chuyện về bốn chiến hạm Pháp Quốc thì thần cho rằng không có tác dụng
nhiều trong cuộc chiến Nam Kỳ.
Nói đến chiến tranh thì khí chất của Diêu thiếu trở nên thay đổi 180 độ. Hắn
trở nên trầm tĩnh, lạnh lùng, cộng thêm nghiêm túc vô cùng mà không còn bộ
dạng hi hi ha ha trước đó. Biểu hiện của Diêu thiếu khi nói đến việc quân cũng
làm chi Tự Đức tán thưởng không thôi.
- Không ngờ Hoàng tướng quân anh dũng chiến đấu lại đi tin nhầm một tên sĩ
quan ngũ phẩm như vậy. Đúng là đáng buồn cười, bốn chiếc chiến hạm tân tiến
đến vậy mà nói là vô tác dụng. Nếu tiểu tướng ngũ phẩm như ngươi không đủ
trình độ thì nên nhường cho người khác có năng lực đi.
Trương Đăng Quế vẫn cắn chặt Diêu thiếu không thôi.
- Xin hỏi vị đại nhân này là….
Diêu thiếu không kiêu không nịnh mà chắp tay hỏi cái tên râu bạc năm lần bảy
lượt chọc ngoáy hắn trên triều.
- Lão phu Trương Đăng Quế…
- Ồ thì ra là Trương các lão, thất kính thất khính. Cơ mà trên triều chỉ bàn
quan vị mà thôi nên cái danh từ lão phu này các lão sau này nên ít dùng thì
hơn.
Diêu thiếu việc nhân đức không nhường ai, con mẹ lão trâm chọc hắn thì Diêu
thiếu há là bùn nhão mà không đâm lại một phát. Ý câu nói của Diêu thiếu là,
giờ đây trên Thái Hòa điện ông lấy quan to ra đè tôi thì ok, đừng chơi kiểu
cạy già lên mặt không hay tí nào. Nhưng trong câu nói của Diêu thiếu có ý răn
dạy, điều này khiến cho Trương Đăng Quế không tức đến ứa máu mồm mới là lạ.