Người đăng: KennyNguyen
Phỉ quân đúng là bị dọa hỏng bởi hỏa lực của quân triều đình, đám người này
không phải chưa từng đối diện với súng ống hỏa khí. Nhưng những khẩu súng hỏa
mai chỉ có được tầm bắn 50m là cùng, ngoài tầm 50m thì viên đạn thường bị lắc
lư mà mất đi mục tiêu, hay không gây được quá nhiều sát thương. Sức sát thương
khủng bố trong phạm vi 200m đã hiến phỉ tặc choáng váng mà khựng lại trong
giây lát.
Nhưng trong một khắc ngắn ngủi ấy thì hàng thứ nhất của quân Vạn Ninh đã ngồi
xuống mà tiến hành nạp đạn mới, hàng hai thì dựng súng lên cò và khai hỏa
không thương tiếc. Tiếng súng nổ lại dòn dã vang lên như tiếng gọi déo dắt từ
địa ngục đối với phỉ quân. Lần này hiệu quả tốt hơn nhiều, phải có tới 120-130
phỉ quân ngã xuống. Có được đà tấn công tuyệt vời từ hàng thứ nhất, thì hàng
thứ hai tự tin hơn rất nhiều mà căn chỉnh rồi bắn hạ đối phương. Tiếp theo
không chút chễ nãi là hàng thứ ba nổ súng, lại cũng có chừng ấy phỉ tặc ngã
xuống. Chỉ trong phút chốc ngắn ngủi đội hình tấn công của Phỉ quân bị đục
thủng lỗ chỗ không thành hình dạng nào cả, gần bốn trăm người đã ngã gũ trong
vũng máu trong vòng mười mấy giây đồng hồ ngắn ngủi, hiệu suất giêt người gần
như là hủy diệt của quân Vạn Ninh khiến cho chính những người khai hỏa cũng
cứng đơ cả người mà quên cả nạp đạn.
- Lũ khốn nạp đạn ngay… thẫn thờ làm gì.
- Con mẹ chúng mày nạp đạn… há hốc mồm làm cái gì.
Sĩ quan của Vạn Ninh là người bình tĩnh lại nhanh hơn cả, họ đang hò hét lính
của mình nạp đạn. Cũng phải kể đến hai vị trưởng quan không hợp cách là Quang
Cán và Quang Diêu lúc này cũng lúng túng và xấu hổ vì chính họ cũng mất bình
tĩnh như lính tráng của mình vậy. Quang Cán ngớ người cũng dễ hiểu, vì tên này
đam mê võ nghệ mong ước ra trận đánh giặc nhưng bản chất hắn là thương nhân.
Nhưng Quang Diêu cũng í ẹ mà ngẩn người thì quả thật khó tin. Tên này nhưng mà
kiếp trước là mật vụ, hắn giết người đâu có ít. Nhưng nói đi cũng phải nói lại
Quang Diêu kiếp trước đa số là các hành động mang tính cá nhân là chính, những
phi vụ mà hắn tiến hành nhiều nhất cũng bắn giết một vài người cùng lúc mà
thôi. Nhưng trước mắt là hơn 400 người vùng vẫy trong vũng máu đấy, khung cảnh
này khủng bố không tả xiết. kinh dị nhất là những xác chết không toàn thây với
vết đạn phá vỡ cơ thể, bên cạnh đó tiếng rên la thảm thiết càng làm cho thảm
trạng thêm rùng rợn.
Các binh lính Vạn Ninh lục đục nạp đạn cho súng để chuẩn bị lượt bắn thứ hai.
Phải nói súng Kammerlader 1842 không có được tầm xa như Minire rifle ( là súng
quân Pháp đang sử dụng lúc này) nhưng nó có một đặc điểm tiến bộ đó là nạp đạn
nhanh và tiện lợi hơn nhiều. Cả hai loại súng này đều là nòng rãnh xoáy nhưng
Minire rifle của Pháp dùng đạn hình trụ có đai nên tầm xa tốt hơn nhiều. Chỉ
có điều Minire rifle của Pháp là súng nạp đạn băng cửa trước vậy nên khi nạp
đạn thường phải đứng thẳng người dùng que nhồi đạn. Nhưng súng Kammerlader
1842 là nhồi đạn cửa sau, Khẩu súng này có một cái khóa vặn, khi mở ra thì
khớp trượt sẽ tách súng thành hai phần, nòng và đáy có khớp nối. Lúc này súng
có thể được bẻ gập một góc 90 độ hoặc góc tù. Việc nhồi thuốc súng cộng đạn
cho vần báng súng chỉ có vài cm phần buồng chứa rất dễ dàng. Do đó các binh sĩ
có thể ngồi nạp đạn, quỳ nạp đạn, thậm chí bò nằm đều có thể nạp đạn bình
thường. Sau khi nạp đạn chỉ cần bẻ lại nòng súng sao cho thẳng với báng súng
và vặn khóa thì khớp nối sẽ khiến cho buồng đạn khớp khít vào nòng súng. Thao
tác này dễ dàng hơn việc nạp đạn rườm rà của Minire rifle quá nhiều.
Đạn của cả hai loại súng đều là đạn giấy, tức là thuốc súng cùng đầu đạn được
gói trong túi giấy hình trụ có tẩm dầu để chống nước. Binh sĩ chỉ cẩn cắn bỏ
đầu đây thắt nút là có thể dễ dàng đổ một lượng thuốc súng chuẩn xác, sau đó
là đặt đầu đạn vào buồng đạn rồi ép chặt là xong rồi.
Nhưng quân Vạn Ninh dù nạp đạn cực nhanh nhưng họ không có cơ hội bắn loạt đạn
thứ hai, Phỉ quân đã quay đầu chạy tán loạn ra khỏi tầm sát thương tốt nhất
của súng Kammerlader rồi. Không phải phỉ quân không dũng cảm, nhưng họ quả
thật không thể chấp nhận được sức ép khủng bố từ hỏa lực của quân Vạn Ninh.
Chỉ trong mười mấy giây thôi mà Phỉ quân đã tổn thất đến 30% quân số. Làn sóng
xung kích của họ lại bị chặn đứng và bị tàn sát không thương tiếc, trong hoàn
cảnh này không có một đội quân vũ khí lạnh nào có đủ tố chất để tiếp tục xông
lên. Tất nhiên nếu phỉ quân có đủ kị binh cộng thêm quân số vượt trội thì họ
cũng có thể tiếp tục tổ chức tấn công. Nhưng rất tiếc là họ không có cả hai
điều kiện này. Tan vỡ là điều dễ hiểu.
Phía quân Vạn Ninh thì cảm xúc rất bấn loạn, ban đầu họ lo lắng hồi hộp vì lần
đầu xuất trận, tiếp theo họ ngỡ ngàng trước sức mạnh của bản thân, giờ đây họ
đang hưng phấn và sung sướng khi quân địch chạy tán loạn rút lui. Phải nói một
cách công băng rằng đào tạo một đội quân hỏa khí thiện chiến dễ hơn rất nhiều
đào tạo một đội quân thiện chiến bằng vũ khí lạnh.
Chỉ cần đủ súng ống đạn dược thì một người nông dân sau một tuần đào tạo về cơ
bản có thể giết người trên chiến trường. Nhưng để đào tạo một người nông dân
bắn tên thì không đến 2, 3 năm luyện tập là không thể. Còn luyện một người
nông dân cầm đao lên chiến trường có lẽ không quá nhanh nhưng vấn đề hiệu quả
giết người không cao. Cầm đao giết người cần có dũng khí gấp mười lần cầm súng
giết người. Cầm súng anh chỉ cần bóp cò, đối phương sẽ gục ngã ở tít đằng xa,
đến máu me cũng không dính người, ngay cả gương mặt vặn vẹo kinh dị của đối
thủ anh cũng không nhìn thấy. Nhưng cảm giác cầm đao chém vào cơ thể một con
người thì rất là khủng khiếp, nhất là lần đầu tiên cầm đao chém người thì thật
sự rất buồn nôn. Chính vì lý do này đôi quân hỏa khí của Vạn Ninh chỉ cần qua
một lượt bắn giết đã dễ dàng trở thành “lão binh” với kinh nghiệm giết người
trận mạc.
Ngay lúc này thì Quang Diêu đã thấy được tình hình lợi thế nghiêng về một
phía, lúc này cần phải mở rộng chiến quả nên hắn hét lơn.
- Nạp đạn, phân thành tiểu tổ săn giết phỉ tặc.
Mệnh lệnh của hắn nhanh chóng được các sĩ quan truyền đến binh sĩ, lính Vạn
Ninh luyện tập rất vất vả trong gần năm trời lúc này đã thể hiện ra tố chất
siêu việt. Các tiểu đội 7 người được thành lập trong chớp mắt mà tỏa ra rồi
lao lên chiến trường săn giết địch nhân đang quay lưng về phía họ mà chạy.
Hơn 500 quân Cấm hà còn sót lại cũng tham gia cuộc rượt đuổi này. Lũ này bảo
xông lên đánh trận thì không ra gì nhưng nếu đánh chó rớt nước thì đám bị thịt
này không kém một ai. Chúng gào rú vá đao múa thương xông lên giết địch kiếm
quân công.
Chạy đua đường dài thì cả Đông Á lúc này không đội quân nào nó thể lại với Vạn
Ninh quân, đơn giản vì chạy bộ chính là môn luyện tập bắt buộc trong quân
doanh thường ngày. Nhóm binh sĩ Vạn Ninh ngày nào chả vác phụ trọng 10 kg chạy
mười mấy km gọi là khởi động. Vậy ra chạy trốn trước mặt quân Vạn Ninh không
khỏi quá buốn cười.
Quân Vạn Ninh không nhanh không chậm mà chạy tốc độ vừa phải, đảm bảo cự ly
các tiểu đội với nhau cùng bảo tồn thể lực. Quân Cấm hà thì nhao nhao hùng hục
xông lên nên chỉ sau 2 km thì lũ này đuối sức mà nằm lăn bên đường thở phì phò
cả rồi. Cực chẳng đã Diêu thiếu thúc ngựa ra lệnh bọn này thu dọn chiến
trường.
Vạn Ninh binh sĩ không nhanh không chậm chạy thêm mười dặm thì đuổi kịp phỉ
quân. Lúc này Phỉ quân chỉ còn lại không tơi ngàn người mà thôi. Một số phỉ
quân nhanh trí nhảy xuống bờ mương bơi thoát thân, một số chạy vào lùm cây bui
cỏ hai bên đường trốn vào rừng rậm. Chỉ có gần ngàn người cố chạy về đại bản
doanh bên ngoài Tiên Lãng huyện thành. Khoảng cách còn tới mười dặm mới có thể
đến nơi thì phỉ quân bị đuổi kịp. Không có nhân từ, không có tù binh không do
dự Diêu thiếu ra lệnh đồ sát.
Không phải Diêu Thiếu máu lạnh nhân vật mà đồ sát là có lý do của hắn. Đầu
tiên hắn cần là luyện binh, chỉ có giết người thì lính tráng của hắn mới có
thể trở thành thiết huyết quân thực sự. Kế vào đó đám tặc phỉ này bàn thay
nhuốm máu người dân, tội đáng chết. Cuối cùng về mặt chiến lược thì Diêu thiếu
càng phải tiêu diệt nhóm quân này mà không để chúng hội họp cùng đội quân đang
vây Tiên Lãng. Chỉ có đánh tan triệt để đám quân này thì mới có thể giải trừ
nguy hiểm cho Tiên Lãng một cách nhẹ nhõm nhất.
- Không cần tù binh…. Các chiến binh Vạn Ninh, tiến lên, giết hết lũ tặc khấu
vô nhận đạo này.
Diêu Thiếu hét lớn phi ngựa ầm ầm theo chân quân sĩ. Hắn hông điên mà xông
thẳng lên phía trước, Diêu thiếu chỉ cần áp trận và ra lệnh là đủ. Nhưng con
trai thì suy nghĩ đại cục còn phụ thân tiện nghi thí đang dẫn một đám thân
binh tả xung hữu đột chem giết đám phỉ quân không còn sức chiến đấu.
Phải nói đến việc chém giết tàn quân thì hiệu suất của đao thật thương thật
rất là cao. Chỉ trong phút chốc Quang Cán và đám thân binh đã chém hạ không
dưới 50 người. Phải nói lúc này Quang Cán đã chiến đấu đến say máu rồi. Đao
của hắn là đại khai đại hợp, không còn màu mè kiểu đấu võ của võ lâm, đao đao
thấy máu đao đao giết người. Hành động của Quang Cán mặc dù không quá lý trí
nhưng lại thắng được tôn kính của ba quân. Dù sao chủ tướng hung mãnh cũng có
thể kích lệ được tinh thần của ba quân một cách nhanh chóng nhất. Trận chiến
này gần như mọi ánh hào quang đều được Quang Cán hái gặt cả rồi.
- Toàn quân nghỉ ngơi chờ tiếp viện từ hậu phương. Quang Thiện ngươi dẫn kỵ
binh dám thị động tĩnh của phỉ quân tại Tiên Lãng. Các binh sĩ phâ ra một nửa
canh gác một nửa nghỉ ngơi thay phiên nhau.
13 giờ, cuối cùng Vạn Ninh quân cũng đánh tan triệt để hai ngàn tặc khấu.
Quang Cán rất bài bản ra lệnh co toàn quân bố trí canh phòng cộng nghỉ ngơi.
Thêm vào đó hắn không quên thám thính quân địch. Quả thật qua trận chiến này
Quang Cán đã tỏ ra một chút bản lãnh và kinh nghiệm dẫn binh. Tất nhiên nếu
xét một cách chi tiết thì trận chiến vừa qua còn nhiều thiếu sót. Vậy nhưng
thắng cũng đã thắng giòn dã rồi vậy nên chuyện tổng kết kinh nghiệm còn là
công việc phía sau.