Diêu Thiếu Nhập Quảng Trị Thành


Người đăng: KennyNguyen

Quang Diêu cho phong tỏa chặ chẽ bờ sông, quân Vạn Ninh chiếm hết vòng ngoài.
Điều này quá đơn giản. Diêu thiếu muốn chiếm các chiến hạm quân Pháp làm của
riêng. Lý do cũng quá dễ hiểu, các tiểu chiến hạm của quân Pháp là tân tiến và
hùng mạnh hơn chiến hạm Phổ quá nhiều. Còn về trung hạm thì hai bên cũng gần
như nhau nên Diêu Thiếu không quá mức quan tâm. Trung Hạm Phổ tuy chạy chậm
hơn một chút, trọng tải thấp hơn một chút nhưng mà lớp thiết giáp rất chắc
bền, đúng với triết lý mai rùa của người Đức ( đem một con BMW tông nhau với
một con Toyota cùng phân khúc sẽ rõ). Chính vì thế chiến hạm Phổ khi chưa có
thủy lôi phát triển thì cũng có cái hay riêng của nó. Diêu thiếu không quá lăn
tăn vấn đề này.

Nhưng tiểu hạm tốc độ cao của Pháp thì khác nha, đây có thể được gọi là xuồng
cao tốc của thời kì này rồi. Cái này chính là lực lượng thuyền phóng ngư lôi
của Diêu thiếu trong tương lai nếu có thể phát triển được Ngư lôi đấy. Cho
nên, cướp mấy chiến hạm này là Diêu thiếu chắc chắn định rồi.

Nói đến cướp nhưng Diêu thiếu cũng rất thoáng với triều đình Đại Nam, hắn thay
21 tiểu hạm Phổ vào chỗ 21 tiểu hạm Pháp rồi giao cho triều đình. Tất nhiê với
công lao đánh trận lần này thì Diêu thiếu có thể cắt một nửa chiến lợi phẩm.
Nhưng mà tính đi tính lại Diêu thiếu cảm thấy không cần thiết. chỉ hơn một
tháng nữa thì hắn sẽ có thêm nhiều chiến hạm từ Phổ đưa qua. Vạn Ninh cũng
chẳng cần quá nhiều tàu chiến như vậy. Cái chính là cần chất lượng và quản lý
tốt, quá nhiều chiến hạm đôi khi nuôi không nổi.

Thêm một nguyên nhân Diêu thiếu hào phóng với triều đình vì hắn cũng muốn Đại
Nam mạnh đồng đều lên mà không chỉ có mỗi Vạn Ninh mạnh mẽ. Hạm đội pháp thu
được lần này là một liều thuốc tinh thần cho người Đại Nam. Họ sẽ vững tâm hơn
một chút khi mà bên mình cũng có được một hạm đội hiện đại với số lượng không
hề tồi.

Tất nhiên là Diêu thiếu sẽ cho tháo hết pháo Krupp bên chiến hạm Phổ đổi qua
chiến hạm Pháp. Tất nhiên là pháp Napoleon III sẽ về tay triều đình rồi. Diêu
thiếu rất phản cảm với Napoleon III, về tình cảm và thực tế hiệu quả thì hắn
vẫn thích pháp Krupp hơn.

Công việc được tiến hành nhanh như chớp giật. Ngày 10 Quang Cán dẫn Hạm đội
quay hết về Vạn Ninh, nhưng hạm đội lúc này có 21 tiểu chiến hạm được thay mới
và bổ xung thêm 1 trung hạm Tây Ban Nha. Nói chung chiến hạm Tây Ban Nha cũng
không quá kém, nó nhỉn hơn Phổ một chút, nói cho cùng thì Tât Ban Nha vẫn là
một cựu cường quốc hải quân. Tuy rằng lúc này họ kém lắm rồi nhưng những công
nghệ đóng tàu của Tây Ban Nha rất không thể kinh thường.

Đến lúc này thì Diêu thiếu mới thả nhóm quân của Đoàn Hữu Ái và Tôn Thất Giác
ra để họ tiếp quản các chiến hạm đã bắt được. Tất nhiên bọn vịt cạn thiếu kiến
thức này không thể điều khiển nổi chiến hạm. Diêu thiếu để lại một ít chuyên
gia Vạn Ninh chuyển giao kĩ thuật cho nhóm thủy binh của Nguyễn Chi Long sau
đó lên ngựa lao về thành Quảng Trị.

Nguyễn Chi Long sau khi được bàn giao số chiến hạm “khổng lồ”, cả về chất
lượng và số lượng thì khóc nghẹn ngào trong sung sướng, binh sĩ thủy sư Huế
chỉ thấy chủ tướng ôm cái cột khói của Trung Hạm nước Pháp như ôm mĩ nhân sau
đó hai hàng nước mắt dào dào chảy. Hắn chảy nước mắt hạnh phúc là thật, trước
khi đi Diêu thiếu hứa sẽ xin chức Thủy sư Đô đốc Huế cho hắn, vậy thì mấy chục
“mĩ nữ” này là vật mà Nguyễn Chi Long hắn có thể cởi bỏ “quần áo” mà đè dưới
háng còn gì. Không có gì hạnh phúc hơn khi một quân nhân hải quân có được
chiến hạm tốt cả. Niềm vui này rất khó nói thành lời.

Diêu thiếu đến thành Quảng Trị đã là ngày 12 rồi. Thành Quảng Trị cũng không
phải quá xập xệ, Quảng Trị vào thời Nguyễn được dùng làm Dinh (tỉnh) trực
thuộc Kinh sư vào năm 1808 và cho đắp thành lũy. Thành được đắp bằng đất tại
địa phận xã Thạch Hãn, huyện Hải Lăng. Đến năm 1837 thì thành được xây bằng
gạch. Tổng thể thành Quảng Trị có dạng hình vuông, gồm hai vòng thành và mang
kiến trúc kiểu Vauban. Bốn góc thành nhô ra dùng làm bốn pháo đài có hào thành
bao quanh. Thành có bốn cửa ra vào. Mỗi cửa thành đều có chiếc cầu bắc qua hào
thành. Chu vi thành khoảng hơn 2500m, tường thành cao hơn 4m một chút nhưng
rất dày lên đến 6 m, có đoạn còn dày đặc biệt để bố trí pháo đài.

Nội thành gồm có các công trình kiến trúc cho bộ máy hành chính tỉnh Quảng Trị
theo chế định của triều Nguyễn. Công trình quan trọng nhất là hành cung (nơi
vua nghỉ ngơi mỗi lần ngự giá) có quy mô gồm một tòa 3 gian – 2 chái, sau có
dựng thêm hai tòa nhà 5 gian – 2 chái ở hai bên. Trước hành cung là kỳ đài và
phía sau là khu vực công đường. Khu vực công đường này gồm có dinh tuần phủ,
dinh án sát, dinh bố chánh, dinh lãnh binh, nhà kiểm học, trại quân, nhà bếp,
nhà kho, khám đường và nhà ngục. Kiểu mẫu, cách thức xây dựng những công trình
này được quy định theo chế định của vua Minh Mạng vào năm 1832.

Chính vì lý do này mà khi Tự Đức cùng Tân Trị cùng các “đại quan” chạy nạn đến
đây thì sống cũng không quá sơ sài. Nhất là Tự Đức lại thấy Quảng Trị an toàn
hơn nhiều khi chung quanh là các vệ binh Vạn Ninh. Các thái giám và cung nữ
không đáng tin kia không có mặt khiến Tự Đức tư thái hơn nhiều.

Nhưng mấy ngày này thì các vị Thái Phi của Tự Đức đúng là vất vả vô cùng, vì
lý do an toàn Tự Đức cấm dùng tất cả các loại Thái Giám, cung nữ hầu hạ. Cuối
cùng thì cá vị Thái Phi lá ngọc cành vàng phải tự thân sắn tay vào bếp. Nói
chung là công việc không quen, nấu ăn món mặn món nhạt, nửa sống nửa chín, mặt
mũi lấm lem hết cả. Nhưng Tự Đức vui, hắn thấy như vậy mới là vợ chồng. Thế là
lão này chơi một mẻ đó là ăn chung đi. 15 người ngồi một bàn ăn uống vui vẻ,
đúng là trước nay chưa từng có.

Tự Đức làm vậy, bố Tân Trị cũng không dám vượt lễ, nhưng tên này mới thành
niên, lại vừa lên ngôi. Vợ chỉ có hai cô phi tử chính thức. Thế là Tự Đức có
lới 15- 20 món để ăn. Nhưng Tân Trị chỉ có lèo tèo dăm ba món vậy. Nhưng kể ra
chạy loạn như vậy cũng đã là vui vẻ lắm rồi.

Tât nhiên hoàng gia làm mẫu thì các quan đâu dám vượt lễ, thế là phong trào
các vị phu nhân lá ngọc cành vàng xuống bếp lấm lem lan khắp cả thành Quảng
Trị trong thời gian có vài ngày. Quả thật là vất vả cho các vị nữ nhân ăn sung
mặc sướng kia.

Tất nhiên Tự Đức là người con Siêu hiếu thảo. Chính vì thế ông ta tuyển thẳng
mấy vị Thái Phi nấu ăn được nhất qua hầu hạ Từ Dũ. Nói chung lại hoàng tộc lần
này đúng là tự cấp tự túc, cái gì cũng tự lo hết. Quả thật là tấm gương cho
toàn dân. Tự Đức không ngờ đến sự lo lắng đề phòng của mình đối với cái thế
lực chết tiệt kia lại gây “hậu quả” nghiêm trọng vậy.

Diêu thiếu đến Quảng Trị thành cũng chỉ mang theo 100 thân minh cưỡi ngựa
tuyệt trần mà lai đáo. Ninh mã hùng hậu của Vạn Ninh sau khi đánh xong giặc
thì theo chiến hạm rút lên phái bắc rồi. Diêu thiếu có kín đáo àm nói với
Quang Cán ca một câu “ Hai cha con ta chỉ có một người được phép xuất hiện
trong triều”. Người không lo dài tất nghĩ ngắn, phòng ngừa không phải lúc nào
cũng thừa. Một trong hai cha con phải tay nắm trọng binh ở ngoài triều thì
người kia nếu có nhập nội cũng không lo sự an nguy.

Thật ra tin Diêu thiếu thắng trận bắt gọn quân Pháp và thu được rất nhiều
chiến hạm đã được đưa về Quảng Trị hai ngày rồi. Lúc nghe tin thắng trận đến
vĩ đại như vậy thì toàn triều tại Quảng Trị là ngất ngây hạnh phúc vì sung
sướng. Đến cả phe chủ hòa cũng nhao nhao kêu đánh lúc này vì họ thấy được
thắng lợi là tất yếu, hòa cái gì mà hòa. Cả Quảng Trị quân thần đang chạy loạn
lại vui như mở hội. Tin báo về không những quốc khố an toàn mà còn thu được
quá nhiều chiến lợi phẩm. Không vui không hạnh phúc chính là giả dối.

Vì hai ngày bận bựu chuyện đổi tàu đổi pháo nên lúc này Diêu thiếu mới tới nơi
này được. Nhưng thám tử đã đi trước một bước để báo cáo lịch trình. Tất nhiên
toàn thành biết được giờ này, ngày này Diêu thiếu sẽ đến Quảng Trị rồi.

Cờ hoa là không thiếu, đân chúng rất chất phác, chỉ cần có tin Siêu đại tướng
quân thắng trận trở về là tự giác tự túc ra đón chào. Thất nhiên là không bị
bắt nghỉ học đi vẫy cờ rồi. Diêu thiếu đi vào Cổng thành là một mảng cờ, hoa
ngập trời. Chắc có lẽ họ đã căt trụi mấy làng hoa xung quanh thành Quảng Trị
cũng nên.

Lần này Diêu thiếu vào triều không mặc quan phục Đại Nam mà mặc quân phục của
Đệ Tam đế quốc. Mũ lưỡi trai, cầu vai đeo quân hàm, trước ngực tự thưởng cho
mấy cái huân chương loong coong. Đai lưng da, cúc áo bạc chân dạp ủng da cao
tận đầu gối. Áo khoác mangto có hơi hớp của áo choàng hơi bay trong gió. Một
thân hắn với bộ quân phục màu xanh tím than nổi bật trong đám lính áo màu xanh
lá.

Diêu thiếu đã 16 tuổi, cao gần mét tám, khuôn mặt sắc cạnh, mày kiếm đậm,
ngang hơi kéo lên ở phía đuôi khiến hắn càng có uy. Đôi mắt to đen rõ ràng,
đặc chưng của người Việt. Một chiếc mũi không quá thẳng nhưng hơi cao gồ, cái
này lại làm cho gương mặt hắn hơi tây hóa một chút, cái môi không quá dày
nhưng không mỏn, góc cạnh rõ ràng càng ánh lên vẻ nam tính của tên này. Tất
nhiên khuôn mặt của hắn có phần giống như Cán ca nhưng các nét thì hơi thô hơn
chút ít. Nếu như xét Diêu thiếu về mặt đẹ trai thì có lẽ không thể như siêu
sao, nhưng chí ít là cũng cỡ một trọi ngàn, quan trọng là hắn cực kì nam tính.

- Oa tướng quân có phải vị mặc áo màu lam không… trẻ quá, lại đẹp trai nữa
ha…

- Là Uy vũ, đàn bà con gái biết cái gì. Nhìn đội binh sĩ kia thật quá uy
phong, giá như ta được làm lính của tướng quân.

- Tướng quân và binh sĩ mặc quần áo hoi kỳ nha, không phải thấy gương mặt mọi
người tôi lại tưởng là người ngoại quốc đó.

- Mẫu thân biết cái gì… đó thật là quá đẹp trai… - Lại một hoa si phản bác
lại mẫu thân.

- Tướng quân muôn măm..

- Tướng quân vô địch…

- Hoan hô tướng quân.

Quần tình dân chúng bắt đầu hào hứng mất kiểm soát, các lời tung hô, bàn tán
vang lên khắp noi. Hoa tươi thì bay đầy trời. Các vị nam thanh niên thì ngưỡng
mộ ao ước, các vị nữ sinh tuổi mơ màng thì xuân mộng ngập tràn đỏ mặt si mê.
Nói chung là Diêu thiếu đã cươp hết hào quang của mọi người. Nên nhớ trong
trạn chiến này chiến đấu cực khổ nhất là Quang Cán. Đoàn Hữu Ái, Tôn Thất
Giác, Nguyễn Chi Long. Nhưng ai biểu Diêu thiếu nhà ta dánh con chốt cuối
cùng, vậy nên lần này hào quang là rơi vào hắn nhiều nhất đấy. Nhất là lúc này
Cán Ca không có mặt àm mò về Vạn Ninh. Đoàn Hữu Ái, Tôn Thất Giác, Nguyễn Chi
Long phải trấn thủ Huế.


Xuyên Về Thời Nguyễn Hỗn Quân Phiệt - Chương #137