Người đăng: KennyNguyen
Thật ra nói cho cùng nếu Diêu thiếu là người kinh nghiệm thật sự trên thương
trường sẽ nhìn thấy rất nhiều kẽ hở của lần thương thảo này để có thể lợi
dụng. Nhưng tình thế bất lợi về mặt quân sự khiến hắn vội vã mà bỏ qua rất
nhiều thứ. Đáng tiếc chuyên gia Robert không có mặt vào lúc này nêm Diêu thiếu
bị thiệt quá nhiều. Nhưng tình thế ép buộc khiến Diêu thiếu không thể không
đưa ra quyết định.
Chuyện Anh có thực sự muốn giúp Pháp đánh Huế hay không hắn không cân nhắc mà
cũng không muốn đánh cược. Diêu thiếu lúc này vẫn chưa thể là lãnh đạo tinh
thần của người Việt cho được. Tầm ảnh hưởng của Vạn Ninh cực kì hạn chế, tinh
thần của dân việt vẫn là Kinh Đô Huế, Kinh đô Huế bị đánh hạ đồng nghĩa với
việc cả tinh thần người Việt sụp đổ trong nháy mắt. Và đến lúc đó hậu quả sẽ
tồi tệ vô cùng. Diêu thiếu không muốn làm kẻ lưu vong, nhưng sức của mình hắn
vào lúc đó làm sao có thể thay đổi càn khôn.
Còn ý nghĩ bỏ đi nơi khác lập nghiệp thì Diêu thiếu từ trước đến nay chưa nghĩ
đến. Nếu hắn muốn giàu sang hưởng thụ thì có thể di bất kì đâu đều có thể, với
bộ não biết trước nhiều dữ kiện lịch sử, với một bản lãnh cá nhân không tồi,
muốn hưởng thụ chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng Diêu thiếu không ngờ sau khi chết còn
được ông trời ban cho một cơ hội sống thứ hai, hắn làm tất cả vì cảm thấy trên
vai của mình có trách nhiệm phải làm như vậy. Hắn phải giúp được dân tộc Việt
qua tình cảnh khó khăn lúc này thì mới xứng đáng vơi cơ hội được hồi sinh diệu
kì như vậy. Đấy là lý do Diêu thiếu không muốn lấy Huế ra làm con bài đặt cược
xem người Anh muốn hay không muốn đánh Huế.
Còn cư xử của người Pháp khiến Diêu thiếu hiểu ra một điều, Đại Nam quá quan
trọng với chiến lược thực dân Châu Á của quốc gia này, điều này chứng tỏ Lào,
Cao Miên quan trọng không kém. Việc Pháp có thể điên cuồng làm ra rất nhiều
chuyện khiến cho Diêu thiếu thực sự lo ngại về một tương lai trước mắt.
Lần này Pháp điên cuồng đến mức thuê cả Hạm đội của Anh, vốn dĩ là đối thủ
thực dân của họ. Thì lần tiếp theo họ có thể bất chấp mà kéo quân từ Algérie
đến Đại Nam chứ? Thành thử ra nếu may mắn lần này thoát kiếp thì Diêu thiếu
phải hoạch định lại rất nhiều chiến lược. Chiến tranh không phải cứ lao vào
bụp bụp đánh thắng là thắng thật. Có đôi khi thắng trên chiến trường nhưng lại
thua về thế trận, để rồi hệ quả là đẻ là những phiền toái đến không thể nào
thu lại được.
Quay lại với tình hình tại Kinh Đô Huế, Cửa Đại cung môn, lúc này sau khi
Trương Đăng Trụ hỏi Quang Cán thì tất cả mọi vật như tĩnh lại. Xung quanh
không ai dám cất ra một âm thanh, đến thở họ cũng phải nén bé hơi để chú ý
nghe câu trả lời của Trần Quang Cán. Vì câu trả lời này có thể quyết định sự
sống, chết của rất nhiều người.
- Phụ Chính Thân Thần? Lão tử không hứng thú…
Câu trả lời của hắn khiến phản quân ảo não mà vật ra đất không đứng dậy được,
trên vai họ lúc này như có vạn cân đè nặng. Trương Đăng Trụ thì phún ra một
bục máu uất hận rồi ngất đi. Quân thủ thành hò hét vang rội vì họ biết người
đến là bạn quân. Người đến là thiên thần cứu mạng của bọn họ. Nhưng đáp trả
lại sự hò reo của thủ quân chính là tiếng quát vang trời.
- Hò cái gì mà hò, buông vũ khí, quỳ xuống nếu không bắn bỏ.
Đây đúng là đại diện của không phân địch ta hỗn đản vô cùng, kiểu như bố mày
là bá nhất ở đây, méo cần biết ai hết quỳ đó cho ta.
- Tướng quân, chúng tôi là Long vỗ quân…
Một tên cứng đầu cứng cổ la lên, đáp trả hắn là bang một tiếng, óc não bay tứ
tung. Cuối cùng sau một đêm anh dũng chém giết, thắng lợi đến rồi, chẳng những
không được hưởng thụ mà vì lắm mồm một câu thì dũng sĩ này đã ô hô ai tai mà
ra đi.
Mọi người lúc này mới hiểu rõ Vạn Ninh quân là không nói đùa, cứ thế mà quỳ
cho lành. Vớ va vớ vẩn chẳng được thưởng công vì anh dũng chiến đấu mà lại mất
mạng oan.
Sự việc cứ thế mà tiếp diễn đến tầm 2 giờ sáng thì toàn bộ nội khu Hoàng thành
sóng yên biển lặng rồi. Chỉ thấy lúc này la liệt người bị trói gô lại. Người
đứng chỉ có Vạn Ninh quân mà thôi. Đến cả Đoàn Hữu Ái, Tôn Thất Giác dù căm
tức vạn phần cũng phải chịu nhịn mà bị trói gô như bánh tét. Cũng may Đoàng
Hữu Trưng cùng Tôn Thất Cúc ở bên Tự Đức khi quân Vạn Ninh xộc đến thì mới
thoát được cảnh bị trói gô.
Lúc này Tự Đức đã nhìn thấy được Quang Cán dẫn đầu đám quân Vạn Ninh xông đến
mà mừng đến rơi nước mắt. Tự Đức nghĩ đến lần này mình chết chắc rồi, không
ngờ lại có thể kì tích thoát hiểm như vậy. Tự Đức ngàn ngờ vạn ngờ không ngờ
đên thế lực hắc ám sau màn lại mạnh đến vậy, mà hắn trăm tính vạn tính cũng
không tính ra Vạn Ninh thần cơ diệu toán có thể lam thầm hành quân đến tiếp
cứu lúc này.
Tân Trị là nửa mừng nửa lo không biết hắn sẽ bị xử trí ra sao. Vẫn biết Tự Đức
nhận hắn là con, những ngày qua cũng thật lòng đối đãi hắn. Nhưng hành động
bắt hết toàn bộ quân Long võ cũng như Kinh quân của Vạn Ninh làm tân hoàng đế
sợ hãi. Lúc này quyền đầu là nằm trong tay Vạn Ninh một đạo quân xem ra là một
vạn lần nghe lời Tự Đức.
- Trần ai khanh đến rồi.
- Thần đến trễ mong thánh thượng thứ tội.
Tự Đức hơi ngẩn người, đã ba tháng này không ai gọi hắn như vậy, ý tứ của
Quang Cán rất rõ ràng, hắn chỉ nhận Tự Đức là vua Đại Nam mà thôi. Tấm long
trung này Tự Đức nhận.
Lại một lần nữa toàn trường im lặng nín thởi chờ câu trả lời của Tự Đức. Câu
trả lời này cũng quan trọng không kém câu trả lời cách đây không lâu của Quang
Cán. Nó liên quan lại càng nhiều mạng người cùng tương lai của họ.
- Ha ha Trần ái khanh ở xa thông tin bế tắc, giờ phải gọi Trẫm là Thái thượng
hoàng, nào lại đây Trẫm giới thiệu cho ái khanh. Đây là con trai của Trẫm, là
hoàng đế đương nhiệm của Đại Nam Tân Trị hoàng đế.
Câu nói của Tự Đức rất là con mẹ nó có ý đồ, đầu tiên nói Trần Quang Cán ở xa
thông tin bế tắc để cho Quang Cán và Tân Trị có bậc thang mà cùng nhau xuống.
Thái độ chỉ có Tự Đức trong mắt của Quang Cán thì ai cũng thấy rõ. Tự Đức
không muốn có xích mích giữa thần cũ và vua mới nên làm ra bước hòa giải này.
Còn câu giới thiệu tiếp theo lại con mẹ có càng có ý, kiểu như hai vị trưởng
bối gặp nhau mà giới thiệu hậu bối chứ không phải là giới thiệu một vị Tân
Hoàng.
- Quang cán ngươi không cần lúng túng đa lễ, Tân Trị còn nhỏ, cần phải rèn
luyện, cần những lão thần như ngươi phò tá vậy.
Tự Đức lại ném thêm một quả bom vào hội nghị, thôi thì nói thẳng mẹ ra Tân Trị
cần ngươi bảo vệ, dạy dỗ cho xong. Nhưng đây cũng có cái hay của nó, tuy làm
Tân Trị thiếu đi ba phần uy nghiêm, nhưng lại làm quân quần thêm 4 phần gần
gũi. Còn mặt mũi hoàng gia thì cần Tân Trị trưởng thành rồi tự đi dành lấy mới
là chính đạo. Tự Đức tin ông còn đó thì Quang Cán vẫn không thay lòng, sự việc
hôm nay làn cho Tự Đức tự cho là đúng rất nhiều chuyện. Hắn không biết rằng
biểu hiện ngày hôm nay là do Diêu thiếu đã lên lịch trước cho Quang Cán. Chỉ
có một câu “ nhập kinh thì dẹp hết mọi phe, trong mắt không cần coi ai, chỉ
cần coi Tự Đức là đủ”. Và Cán ca đang làm quá tốt, biểu hiện không coi ai vào
mắt chỉ có Tự Đức đang được Cán Ca phát huy cực độ.
- Lão thần ra mắt thánh thượng.
Quang Cán cũng làm một lễ quy cũ, nhưng hắn tự xưng là lão thần, tức là tự coi
mình là bậc trưởng bối luôn rồi. Cán ca năm nay mới 30 cái xuân xanh thì lão
cái mẹ gì, nếu nhing bề ngoài thì cái giá áo xinh đẹp này chỉ có 25 là cùng.
- Trần thúc chớ khách khí.
Tân Trị nói xong mới thấy mình lỡ lời, trong phút chốc hắn quên mẹ nó mất
mình là hoàng đế mà lại dùng cách chào hỏi của Đinh Đạo công tử để trả lời.
Cũng không trạch được hắn, Tân Trị nói thật rất giống như phụ thân hắn, đam mê
võ thuật vô cùng, cái hắn hâm mộ và thán phục là các võ tướng đánh đông dẹp
bắc, quyền đánh Trung Hoa chân đạp Miến, Xiêm. Chính vì lý do này trong mắt
Tân Trị thì Quang Cán Cao to uy vũ chính là vì sao sáng lấp lánh trong đêm,
Cái khom minh cúi người của Quang Cán vô hình chung tạo cho Tân Trị áp lực quá
lớn khiến cho hắn nói nhầm.
- Trẫm trẫm…
Tân Trị lúc này quá bối rồi rồi. Bỗng nhiên Tự Đức vỗ vỗ vai Tân Trị mà cười
bảo.
- Trị nhi ngươi gọi không có sai. Trẫm đã có ý gả cô của ngươi là Gia Phúc
Công chúa cho tên này. Nhưng biến động nhiều quá nên chưa có thực hiện được,
nay con gọi cũng không sai, nhưng mà chỉ gọi khi không có người ngoài thôi.
Trước mặt quần thần thì lễ quân thần không thể bỏ.
Tự Đức cứu Tân TRị một cái mặt mũi bằng độ thông minh không thể chê của ông
được, đồng thời có lẽ đây cũng là ý tốt. Dù sao lòng trung thành của Quang Cán
là nhật nguyệt sánh không bằng. Vậy nên Tự Đức cũng muốn lung lạc hãn tướng
này. Được cái Thiệu Trị phụ thân Tự Đức cũng học theo minh mạng cái lối hậu
cung. Đúng là con đàn cháu đống để hình dung. Tự Đức có đủ em gái để gả đến
sang năm đấy. Cái quan trọng là công lao của Quang Cán lớn đến không thể lớn
hơn, thế nên gả em gái, kéo quan hệ có khi lại là chuyện cực tốt. Thôi thì
thuận thế đẩy thuyền Tự Đức liền quyết luôn.
Chiêu chữa cháy của Tự Đức không chỉ cứu mặt mũi Tân Trị mà đánh choáng cả vị
Siêu tướng quân Trần Quang Cán. Chiêu này đánh cho vị Trần gia chủ đứng há mồm
không nói được câu nào. Cuối cùng một sĩ quan nhanh trí nhất trong nhóm nhịu
không nổi mới len lén thúc Quang Cán một cái khiến con gấu này giật mình.
- Thằng nào.. Á à … Vi thần đội ơn Thánh… Thái thượng hoàng.
Tự Đức thấy biểu hiện của Quang Cán lại càng vui vẻ cười mà xoa tay.
- Không sao, không sao… Nhưng mà Trần ái khanh, quân Vạn Ninh nghe nói giàu
có vô cùng, sao lần này kiêu binh hãn tướng khanh dẫn vào kinh lại ăn mặc lôi
thôi như vậy?
Tự Đức nhìn đám binh sĩ to cao hơn bình thường phía sau đám binh sĩ Vạn Ninh
chính gốc mà hỏi. Đám này là hải tặc nên hăn mặc đúng là có chú lung tung.
- Khởi bảm thái thượng hoàng, lần này vì tránh né tai mắt kẻ địch nên thần
phải dùng kỳ binh. Đây là nhóm binh sĩ của Đảo Cát Bà, xuất thân là theo phản
tặc Lê Duy Phụng.
Thông tin quá sức ghê gớm làm cho Tự Đức và chúng quan lại ở đây choáng váng,
dám sử dụng phản quân, lại dám cấp súng cho họ, lại dẫn cả vào kinh đô, lại
nhập cả Tử Cấm Thành, lại đang bao vây toàn bộ thái thượng hoàng và hoàng đế
Đại Nam. Đoàn Hữu Trưng và Tôn Thất Cúc như bốc hỏa mà định nhảy ra thì Tự Đức
khoát tay.
- Chuyện này chắc có uẩn khúc, không ngại nghe Trần ái khanh nói đã, các
ngươi đừng vội.
Đúng là yêu ai yêu cả đường di lối về, khi Tự Đức nhận định là Quang Cán lòng
trung bất tận thì hắn lại nguyện tin tưởng Quang Cán có lý do để lảm vậy.
- Khởi thái thượng hoàng, thánh thượng, thật ra đám con cháu này là quân Thái
Bình Thiên quốc, nhưng do tranh dành nội bộ mà phải chạy ra biển. Lúc Thần
nhận chức ở Vạn Ninh thì gặp lũ này, tính đánh giết một phen nhưng lại thấy lũ
con cháu này ngoan ngoãn biết nghe lời lại không còn nơi để đi nên cưu mang
chúng. Thần cho chúng lẻn vào phản quân Lê Duy Phụng làm nội ứng. Trận Vạn
Ninh thắng lớn cũng có không ít công lao đám con cháu này. Nói chung là lũ con
cháu này thần quản được, ở đất Đại Nam đế quốc chúng ta cho chúng trăm lá gan
cũng không dám làm loạn. Còn lần này đúng là không dùng chúng thì thần không
còn cánh kỳ binh nào có thể qua mắt kẻ địch.
Quang cán gọi đám cướp biển là con cháu không có sai, thiếu chủ của bọn họ là
con dâu của Cán ca, cán ca gọi bọn chúng là con cháu là chính xác rồi. Còn bọn
này cấp cho súng cho pháo đi nữa thì cũng đố dám bố láo nếu Diêu Thiếu vẫn
tại.
- Ồ, tốt… Các người đã lập công lao hãn mã thì là con dân của Trẫm rồi, người
đâu đi qua Võ khố lãnh quân phục cho các hãn binh của Trẫm, nghỉ ngơi một ngày
mai sẽ ban thưởng sau.
Tự Đức làm điệu bộ thu phục nhân tâm nhưng Cán Ca chẳng màng, nhân tâm của đám
hải tặc là lấy thực lực ra đong đếm đấy. Bọn này như dã thú, chủ mạnh bọn hắn
ngoan hơn cẩu, chủ yếu bọn nó biến thành sài lang ngay lập tức. Vậy nên muốn
lũ chết bầm này trung thành thì điều kiện tất yếu là ngươi có thể dùng một
ngón tay cũng có thể xoắn chết chúng, vậy thì chúng sẽ ngoan mà thôi.