Người đăng: KennyNguyen
Thái Nguyên mặt trận thật ra không có gì là phức tạo cho lắm. Mặc dù Lê Duy
Phụng rất không can tâm khi quân Vạn Ninh ép sát. Nhưng có thể nói thẳng ra là
nếu không có Pháp trợ giúp thì Lê Duy Phụng không có cửa hi vọng vào một thắng
lợi dù là nhỏ nhoi nhất nếu tiếp chiến với Diêu Thiếu tại địa hình trống trải.
Nên nhớ lúc này Đại bác của quân Thái Nguyên của Diêu thiếu lên đến ba mươi
mấy thanh. Cả ngày các pháo thủ rảnh lại lôi ra bắn chơi luyện tập một phen,
Diêu thiếu là có tiền, bọn họ hoang được. Quan trọng nhất đó là xưởng chế tạo
đạn pháo đã đang được lắp giáp tại Vạn Ninh. Dây truyền này là của tập đoàn
Krupp, giao dịch theo gói quan hệ hợp tác mà Robert đã thương lượng trước đó
với Phổ quốc.
Nói chung đạn kích nổ bằng cầu trì hay bằng cảm biến va chạm thì đã phát triển
từ lâu ở Châu Âu, tính ra thì cũng không có bí mật gì. Nếu mà Phổ không đồng ý
nhả ra thì có thể dùng giá cao mưa từ Na Uy, Thụy Điển. Chính vì lý do này mà
Wilhelm I cũng không quá khắt khe mà lần này cũng giao cho Vạn Ninh hai dây
truyền như vậy. Tất nhiên Krupp có quyền được bán vũ khí, công nghệ cho ngoại
quốc, nhưng phải đặt dưới sụ theo dõi của quốc gia. Chính vì vậy những công
nghệ mà Krupp đã có và sẽ có nếu Diêu thiếu muốn đạt được thì phải thông qua
Wilhelm I và nôi các Phổ hay nói cách khác là sự ủng hộ của Bismarck. Nhưng
nếu công nghệ mới là sự hợp tác cùng phát triển của Vạn Ninh và Krupp thì tất
cả cần phải xem xét lại, lúc đó người có quyền lên tiếng rất có thể lại là
Diêu thiếu. Chính vì lẽ đó vị tiểu Hầu gia này đặc biệt quan tâm đến việc hợp
tác cùng phát triển công nghệ mới cùng Krupp.
Chính vì bản thân đã có được Nhà máy sản xuất đạn, Đại bác Amstrong thì có tới
30 thanh, đại bác Krupp là 50. Các thanh đại bác lẻ tẻ Napoleon III thu được
sau các cuộc chiến cũng lên đến hơn 30 thanh ( Phần lớn chủ yếu vẫn đang trang
bị trên chiến Hạm Hủy Diệt) các loại đều có thể tự cung tự cấp trong thời gian
sắm tới. Tất nhiên thuốc súng đen cũng là một vấn đề quan trọng. Với sản lượng
tiểu thủ công của Đại Nam và không có mỏ diêm tiêu thực sự lớn thì thuốc súng
Đại Nam cung cấp cho các xạ thủ súng trường đã là bất khả thi. Thuốc súng đen
thì Diêu thiếu chỉ có thể nhập khẩu số lượng từ người Anh.
Nhưng cũng may mắn vì Diêu thiếu co quan hệ cực tốt cùng Charles Straubenzee
toàn quyền HongKong thông qua các mối làm ăn Heroin. Chính vì có được mối liên
hệ này nên Diêu thiếu không hề thiếu thuốc súng “ giá đẹp” từ Anh quốc. Tất
nhiên đó chỉ là ngắn hạn trước mắt, cuối cùng thì mục tiêu tự mình sản xuất
thuốc súng đen để nắm quyền chủ động trong tay vẫn được Diêu thiếu quan tâm
một cách đặc biệt và lên kế hoạch vào lúc thích hợp sẽ tiến hành.
28 tháng 1 năn 1862. Không dự báo trước quân đội Vạn Ninh đóng tại ranh giới
Bắc Ninh và Phú Bình vượt biên xông thẳng đến thành đại đồn Tây Phú. Đại đồn
Tây Phú được Lê Duy Phụng bố trí khá công phu, nó dường như là một đại đồn Chí
Hòa thứ hai thu nhỏ lại. Nhưng Chí Hòa Đại đồn được bố trí theo hình chữ nhật
kéo dài thì Tây Phú đại đồn hoàn toàn là hình vuông chiều dài mỗi cạnh tầm
700m . Tường thành Tây Phú được đắp chủ yếu bằng đất với thân một số nơi được
gia cố bằng cọc gỗ, cao tầm 3m rộng 2m. Đặc biệt trên tường thành bố trí nhiều
lỗ châu mai, có cả rất nhiều pháo Thần công của Đại Nam. Có lẽ lần này Lê Duy
Phụng đánh chiếm mấy tỉnh Bắc Bộ thì thu hoạch không hề nhỏ chút nào. Những
khẩu pháp đồng sáng loáng chĩa ra tứ phía khiến cho Tây Phú đại đồn nhìn như
một con nhím vậy.
Trong đại đồn lúc này chia làm 4 khu khác nhau được ngăn cách bàng rào gỗ. có
kho quân lương, kho quân khí, và có tới 1 vạn 5 ngàn quân Phản tặc tụ phong là
Tân Đại Việt quốc đang trú đóng. Bên ngoài đại đồn được đào rất nhiều hào, hầm
chông nhằm cản bước quân Vạn Ninh.
Bố trí rất tốt, rất quy củ, rất có phong thái của Nguyễn Tri Phương. Diêu
thiếu buông ống nhòm mà ngán ngẩm. Chẳng nhẽ Lê Duy Phụng và Võ Vă Nhỡn không
lấy Nguyễn Tri Phương ra để làm bài học? Cách đánh này chỉ có thể thực hiện
vào những năm thế kỷ 18 mà thôi. Lúc này đây cố thủ xây phòng tuyến cũng có
thể, nhưng không phải bằng đất mà các công trình phải bằng xi măng lõi thép để
có thể kháng cự uy lực của đạn nổ. Cái thứ đến là chỉ có thể phòng thủ với
điều kiện tiên quyết là vũ khí hai bên có hỏa lực cân bằng, it nhất là về
khoảng cách hiệu quả của hỏa lực hai bên ngang bằng nhau.
Anh không thể lấy pháo thần công tầm xa 4-500m đi phòng thủ những thanh pháo
Napoleon III có tầm xa 1,6km, càng không nói đến Amstrong đại bác tầm xa 2,2
km, mà nói như thế thì nhắc đên Krupp C61 của Vạn Ninh lúc này có đến 2,6 km
tầm xa sẽ khiến cho mọi thứ rối tung. Anh có đắp thành là bê tông cốt thép mà
cứ nằm yên để người ta oanh tạc mà không thể phản công thì anh cũng bị diệt
chứ đừng nói đến chỉ có tường đất làm công sự.
Diêu thiếu ngán ngẩm mà thu tay. Hắn chỉ định cho Trần Văn Vân, Trần Văn Võ,
Trần Duy Ngáo, Trần Phúc lãnh binh phối hợp ra trận tác chiến. Bản thên Diêu
thiếu sẽ đứng ngoài trong cuộc chiến này để xem biểu hiện của họ. Trần Văn Võ,
Trần Duy Ngáo, Trần Phúc là những nô gia được ban họ Trần của Trần Gia, họ
cũng đã lăn lộn trong quân đội Vạn Ninh từ ngày đầu dựng nghiệp, nói đến cũng
có 3 năm khinh nghiệm và có biểu hiện suất sắc. Diêu thiếu lần này là bỗi tài,
quyết buông tay để họ tham chiến tại Thái Nguyên.
Diêu thiếu lúc này trong một bộ trang phục khá đặc biệt, đay là bộ quân phục
hết sức chính quy dựa theo quân phục của Đức quốc xã trong những năm WWII. Tât
nhiên hắn không có mục đích xây dựng một đế chế phát xít hay làm đều tương tự,
hắn chỉ thấy được bộ quân phục này nhìn xoái ca nên sử sụng mà thôi. Tất nhiên
bộ trang phục này không thực sự thích hợp lắm cho chiến đấu mà chỉ thực sự phù
hợp trong diễu binh, nghi lễ. Lần này có được một nhóm thợ may người Pháp được
“tuyển dụng” đến nơi này cho nên việc may vài bộ quân phục cho các sĩ quan là
không quá khó khăn.
Mũ lưỡi trai, áo sơ mi, áo khoác ngoài, thắt lưng da, đi ủng da cao cấp. Đây
là tất cả những gì đặc chưng của sĩ quan Vạn Ninh. Tất nhiên về chi tiết thì
chúng sẽ có khác nhau rất lớn với bộ đồ nguyên gốc vì sự đơn giản hóa về cúc
áo để thuận tiện hơn cho việc chế tạo. Bộ quân phục này hơi khác so vơi quân
phục của người Châu Âu cũng như thẩm mĩ của người Châu Âu lúc này. Điểm khác
đầu tiên chính là cổ áo rất đơn giản mà không diêm dúa kiểu quý tộc Châu Âu,
làm như mình giống như một bông hoa di động. Điểm thứ hai là quần rộng và bó ở
phía dưới thuận tiện cho di chuyển cũng như không vướng víu. Điều này khác hắn
quân phục Anh, Pháp, Phổ lúc này với một chiếc quần bó đến lộ hết cả hàng kéo
từ tren xuống dưới.
Diêu thiếu lúc này đang lui về hậu quân, hắn thực sự tỏa sáng rực rỡ trong bộ
trang phục màu nâu này. Nói cũng đến buồn, đến nay Vạn Ninh vẫn dùng cách
nhuộm cổ truyền bằng các thảo dược cho vải vóc. Nhưng có một điều là Diêu
thiếu rất hoan nghênh cách nhuôm thủ công này và đã tổ chức hẳn một nahf máy
nhuộm kiểu này và tụ tập nhân công để công tác. Diêu thiếu không điên mà đi
dùng các cách nhuộm chết người của Châu Âu lúc này.
Lúc này tại Châu Âu đang thịnh hành rất nhiều thói quen thời trang chết người.
Tất chân được nhuộm bằng thuốc chứa anilin gây viêm chân ở nam giới và khiến
các công nhân dệt may bị loét, thậm chí là ung thư bàng quang. Đồ trang điểm
chứa chì phá hủy dây thần kinh cổ tay phụ nữ, khiến họ không thể nâng tay lên
được. Lược celluloid, thứ mà một số phụ nữ thường cài trên tóc, sẽ phát nổ nếu
chúng quá nóng.
Rất nhiều mũ đàn ông có lớp lót làm bằng lông thỏ. Để làm cho lông dính với
nhau tạo thành lớp lót, thợ làm mũ phải chải chúng với thủy ngân. Điều này cực
kỳ độc hại, đặc biệt nếu hít phải, hơi thủy ngân sẽ đi thẳng đến hệ thần kinh
trung ương.
Asen hay thạch tín có mặt ở khắp nước Anh trong thời đại Victoria. Dù được coi
là chất độc chuyên để giết người, nguyên tố dễ tìm, giá rẻ này được sử dụng để
làm nến, rèm cửa và giấy dán tường. Vì dùng thuốc chứa asen sẽ cho màu xanh
tươi sáng, nên asen cũng có mặt trong quần áo, găng tay, giày và vòng hoa giả
mà phụ nữ hay sử dụng để trang trí tóc và quần áo của họ. Những vòng hoa đặc
biết này có thể khiến người phụ nữ đeo nó phát ban. Nhưng thời trang asen vẫn
gây hại cho người tạo ra nó nhất.
Diêu thiếu không điên mà đi học theo những thứ điên khùng này, trước khi thuốc
nhuộm tổng hợp azo khá an toàn được nghiên cứu thì hắn sẽ dùng thuốc nhuộm
thiên nhiên ở Đại Nam. Tất nhiên hàng suất khẩu thì hắn sẽ không nghại mà sử
dụng một chút Châu Âu phong cách để tăng giá trị mặt hàng.
Còn về quân phục tác chiến cho linh bộ binh cũng như binh chủng khác đã được
hắn vẽ ra rồi. Chính là bọ quan phục màu xanh lá quen thuộc của GPQ. Ít ra làm
điều đó cũng khiến hắn nhớ về tổ quốc kiếp trước, nhớ về đơn vị anh hùng mà
hắn đã từng phục vụ. Một quân đội non trẻ, nhỏ bé, thiếu thốn về vật chất
nhưng đã khiến cả Thế giới lúc đó phải thán phục và ngưỡng mộ. Một quân đội
bách chiến bách thắng thời hiện đại. Những đối thủ phải nằm dưới chân họ toàn
là cường quốc thế giới lúc bấy giờ. Sâu trong thâm tâm Diêu thiếu tất nhiên
tình cảm thiêng liêng hắn dành cho đội ngũ trước đây của mình không hề giảm.
Và có rất nhiều điều hắn phải học hỏi từ GPQ để tổ chức một đội quân hùng mạnh
của người Việt vào thời điểm này.
Đi bên cạnh Diêu thiếu lúc này không phải sĩ quan mà là một đoàn các bác sĩ và
nhà hóa học. Họ là nhóm nghiên cứu Penicillin . Thật ra nếu đã có định hướng
thì Penicillin cực kì dễ nghiên cứu. Thành thử ra nhóm người thực hiện nghiên
cứu này không hề phải lặn lội quay về Vạn Ninh nơi có sẵn phòng thí nghiệm.
Nhóm người này thực tế là điều trang thiết bị mà chuyến đi Châu Âu lần này thu
được về Phú Bình và lập nên một phòng thí nghiệm dã chiến nhỏ. Không bao lâu
họ đã có thể phân tách được Nấm Penicilllin từ những đám nấm mốc nhiều chủng
loại của bánh mì.
Thật ra khi đã có hướng nghiên cứu thì các công việc còn lại quay về với vấn
đề kỹ thuật mà thôi. Đầu tiên đó là dùng kính hiển vi phân biệt các loài nấm
trong đám nấm mốc vi sinh của bánh mì dựa theo hình thái, cấu trúc bên ngoài.
Tiếp theo là nuôi cấy các chủng nấm này để tăng số lượng của chúng. Việc tiếp
theo là cho các chủng nấm đơn loại này vào các mẻ vi khuẩn đã được nuôi cấy
trong các khay huyết thanh bò. Cuối cùng chỉ là xem kết quả loại nấm nào có
khả năng tiêu diệt vi khuẩn thì loại đó là Penicillin. Công việc này dành cho
người ngoài nghê thì quá phức tạp, nhưng dành cho các chuyên gia hóa học, sinh
học, bác sĩ thì lại là… “ôi đây không tính là nghiên cứu khoa học mà là thợ
thủ công” một nhà vi sinh học người Đức lên tiếng vì tất cả các bước trên Diêu
thiếu đều mường tượng trong đầu và nói ra suy nghĩ của mình để các nhà khoa
học hoàn thiện nó.