Muội Muội


Người đăng: KennyNguyen

Chỉ thấy Cẩu tử hớn lở kéo Gia Hân chạy lại và thở hồng hộc, lè cái lưỡi đúng
như chó săn vậy. Diêu thiếu cau mày mà hỏi:

- Cô bé này là ai?

Chuyện Diêu thiếu ngã ngựa đập đầu xuống đất bị trấn thương đã la tryền nên
chuyện quên quên nhớ nhớ cũng được mọi người trong Trần Gia Bảo tập thành
quen. Sở dĩ Diêu thiếu hỏi cô bé này là ai vì hắn nghĩ đây chắc là con gái của
hạ nhân nào đó trong nhà. Cô bé nhìn vẻ nhem nhuốc, gầy gò, lại thêm đầu tóc
bù xù chắc vì Cẩu tử hành hạ. Cộng thêm chiếc áo nâu vá chằng vá đụp, chân thì
đi đất lấm lem. Nếu không phải là xuất hiện trong Trần gia thì Diêu thiếu còn
nghĩ đó là ăn xin ở đâu mò tới.

- Hì hì thiếu gia. Đây là con bé Gia Hân mà… nó ăn trộm thịt trong bếp tiểu
nhân đã cho mấy bạt tai.

Nhìn thấy con bé được nước mắt ngắn dài mặt mũi lấm lem hết cả, lại thêm bên
má vẫn đang còn vết đỏ hây hây thì Diêu tiếu đã nộ hỏa công tâm rồi. Đừng nói
đây là muội muội của hắn, kể cả một đứa bé không thân thích ở ngoài đường mà
gặp chuyện này hắn cũng bảo vệ đến cùng. Diêu thiếu ánh mắt lom lom như ăn
thịt người mà bật dậy, hắn chạy thẳng vào hậu viện mà ném lại một câu.

- Chó chết … đứng yên đó chờ ta….

Cẩu tử cười như nở hoa mà buông tóc cô bé Gia Hân, tên Cẩu tử này đoán chắc
thiếu gia đi tìm hung khí để trừng phạt con nhóc ăn trộm này. Đứng khoanh tay
mà vểnh mặt nhìn Gia Hân đang ngồi bệt xuống đất với đôi mắt kinh hãi và khuôn
mặt trắn bệch Cẩu tử cười gằn:

- Lần này ngươi chết đòn.

Đúng là Diêu thiếu chạy vào nhà tìm hung khí, hắn sợ mình trong lúc nóng giận
ra tay có thể gây chết người. Phải biết kỹ năng tay không giết người của Diêu
thiếu ở kiếp trước là xuất sắc, cỡ như Cẩu tử nếu hắn dùng tay không mà trừng
phạt thì sống chết là khó nói. Chả phải chờ lâu thì Diêu thiếu đã quay lại sân
viện với một cái roi mây cực mập mạp. Nhìn thấy chiếc roi quen thuộc này Gia
Hân cắn chặt hàm răng vào môi dưới sợ sệt mà giơ tay ôm đầu. Nàng biết rằng
cang kêu lơn càng gào khóc thì càng bị người ca ca tàn nhẫn này hành hạ. Vậy
nên có khinh nghiệm nàng chỉ biết ôm lấy đầu để bảo vệ sau đó mím chặt môi
răng chuẩn bị nhận đòn.

Nhìn thấy phản xạ có điều kiện của Gia Hân, lại nhìn cái roi trong tay mình
thì Diêu thiếu đoán ra được phần nào câu truyện. Đến lúc này nước mắt của hắn
cũng phải trào ra, một kẻ giết người máu lạnh như Quang Diêu không phải hắn
không có tình cảm. Kiếp trước hắn giết người vì nhiệm vụ tổ quốc giao phó phải
hoàn thanh. Hắn Quang Diêu đang nhìn thân ảnh nhỏ bé run rẩy kia mà trái tim
hòa tan mềm nhũn. Cô bé này sẽ là người thân đầu tiên hắn chấp nhận trong trái
tim mình.

- Mới sáu tuổi a.. mới sáu tuổi mà thành ra cái dạng này… Cẩu tử, Quang Diêu
các ngươi là kiểu người chó má gì vậy.

Diêu thiếu hai mắt bốc hỏa, nộ phần đã bốc cao vạn trượng, Gia Hân nhìn bộ
dạng hắn thì càng run bần bật. Mà Quang Diêu càng thấy muôi muội run thì càng
điên tiết. Cái vòng luẩn quẩn này lặp đi lặp lại như vậy. Diêu thiếu không thể
nhịn được vì nếu để lâu thì nộ hỏa công tâm khiến hắn tử vong không chừng.
Bước tới nhanh như bay, Cẩu tử đang dương dương tự đắc chờ mong cảnh hành hạ
Gia Hân thì bị một đạp vào đầu gối mà ngã xấp mặt xuống đất. Hắn còn chưa định
hình thì cảm giác đau đớn ập đến làm hắn mê muội. Một cơn mưa roi mây dội
xuống người tên nô tài, số lượng là không đếm hết mà vị trí quật thì không
chừa chỗ nào.

Lúc đầu Cẩu tử còn thét gào như lợn bị chọc tiết, đến về sau cơn đau làm hắn
mê muội mà không thể rên lên một tiếng. Chỉ còn tiếng Diêu thiếu vừa đánh vừa
nghiến răng.

- Đồ chó nô tài,ai cho ngươi cái ga báo mà hành hạ muội muội của Diêu thiếu
ta…. Đồ chó nô tài, hảo can đảm… đồ chó…

Vốn Gia Hân chuẩn bị cho một trận đánh đập dã man, nàng mím chặt môi nhắm
nghiền hai mắt đón chờ. Tiếng vun vút và bộp bộp của roi mây quất vào thịt da
vang lên nhưng kì lạ là nàng không thấy đau. Lại thấy tiếng Cẩu tử kêu như heo
bị chọc tiết nên Gia Hân len lén dồn hét can đảm mở ra cặp mắt đen lay láy của
mình mà quan sát. Không nhìn thì thôi, nhìn vào thì thấy Cẩu tử đang lăn lóc
dưới cơn mưa roi của ca ca dã thú.

Bên tai nàng bỗng vang lên mấy chữ “ ai cho ngươi đánh muội muôi của ta” chỉ
có như vậy thôi mà nàng thấy mãn nguyện rồi. Cái giây phút này bao nhiêu khổ
cực, bao nhiêu hành hạ mà người ca ca này trước kia trút xuống nàng đều tan
biến cả. Nàng rất lo lắng mình đang mơ, một giấc mơ qua đẹp mà khi tỉnh lại sẽ
không còn thấy nữa. Hai hàng nước mắt Gia Hâ chảy ào ào, nàng còn khóc nhiều
hơn cả khi bị hành hạ. Nhưng nàng quyết không lau nước mắt vì biết đâu lau rồi
thì khung cảnh này sẽ biến mất. Nàng không muốn cất tiếng nấc vì biết đâu nấc
lên rồi giấc mơ cũng đi xa.

Tiếng động dần dần yên ắng, roi mây đã gãy. Chỉ còn tiếng thở dốc của Diêu
thiếu, tiếng rên dỉ của Cẩu tử, tiếng hạt nước mắt của Gia Hân rơi trên nền
sân gạch.

Gia Hân thề rằng nàng không muốn tỉnh lại giấc mơ này, nàng muốn nghe mãi câu
nói kia, câu nói “ Muội muội của ta”… thế rồi cuối cùng nàng cũng tỉnh lại.
Một vòn tay ấm áp hữu lực ôm lấy nàng. Nàng đang nằm gọn trong lồng ngực một
người đàn ông nào đó. Từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ có cảm giác này. Vì
phụ thân Gia Hân chưa bao giờ ôm nàng vào lòng, kể từ khi Gia Hân lọt lòng mẹ
thì duy nhất chỉ có mẫu thân bao bọc lấy nàng mà thôi.

Đang u mê với cảm giác ấm áp trong vong tay và lồng ngực của người đàn ông đó
thì một cơn gió lạnh thổi qua. Nàng bị đẩy ra xa khỏi cái lồng ngực ấm áp
khia, nhưng cảm giác quyến luyến làm cho nàng không muốn rời xa nó, Gia Hân
đánh bạo mà vùng vằng tiến tới dang đôi tay bé nhỏ mà ôm ấp lấy hơi ấm mà nàng
lưu luyến.

Đôi bàn tay hữu lực kia bỗng bông ra để nàng tự do hành động, Gia Hân nhắm đôi
mắn cố gắng níu thật chăt tấm áo bào bằng gấm lụa kia, tay nàng chưa đủ rộng
để ôm cả thân hình người đàn ông đó. ‘

Gia Hân lại cảm nhận được một cánh tay ấm áp đang ôm lấy mình, rồi một bàn tay
đang nhẹ vuốt mái tóc rối bời của Gia Hân. Cảm giác này mới lạ làm sao, mới
tuyệt vời làm sao. Gia Hân thề hàng đêm mẹ nàng rất hay ôm nàng vào lòng và
vuốt tóc nàng. Thế nhưng hàng ngàn cái vuốt tóc của mẹ sao lại không có được
cảm giác tuyệt vời như hôm nay.

Giấc mơ cũng chỉ là giấc mơ mà thôi, cuối cùng cũng trở về với hiện thực phũ
phàng. Bên tai Gia Hân bỗng vang lên tiếng nói của người mà Gia Hân sợ hãi
nhất:

- Muội Muội….

Gia Hân ngước mặt lên nhìn thì đập vào mắt nàng là ca ca Quang Diêu người
chuyên gây cho nàng cả nỗi đau về thể xác lẫn tinh thần. Nàng bối rối mà xụp
mặt xuống đập vào mắt nàng đó là một mảng nước mắt nước mũi cộng thêm bụi bẩn
tèm nhem dính trên chiếc áo lụa trắng hoa văn của người đàn ông ôm nàng. Lại
thêm hai tay nàng túm chặt vạt áo khiến nó dúm dó không thành hình. Đây là tội
lớn không thể tả. Gia Hân sợ hãi tột độ tuột xuống muốn quỳ lạy mà cầu xin sự
tha thứ nay lòng vị tha trắc ẩn của ca ca. Cơ mà điều này có lẽ là xa vời.

Thế nhưng giấc mơ của nàng vẫn chưa chấm dứt, cảm thấy dị động từ thân thể Gia
Hân, Diêu thiếu vội ôm chặt lấy nàng.

- Muôi muôi… ngươi cho ca ca xin lỗi…

Gia Hân nghe thấy gì, hai tai nàng lùng bùng như có búa tạ gõ vào. Hỡi ông
trời còn hành hạ nàng đến bao lâu, giấc mộng đẹp vẫn chưa hết, càng này giấc
mơ của nàng lại càng tuyệt diệu hơn. Nàng sợ hãi vì nàng quyến luyết giấc mơ
này. Gia Hân chỉ sợ khi tỉnh lại tất cả đều tan vỡ, nhưng nàng càng sợ hơn là
nàng tỉnh dậy càng muộn thì giấc mơ càng đẹp và sự thất vọng khi tan vỡ càng
lớn hơn. Gia Hân cố lắc lắc cái đầu nhỏ bé với đầu tóc bù xù để khiến cho mình
tỉnh táo hơn.

Nhưng cái lắc đầu của Gia Hân lại làm cho Diêu thiếu nghĩ sai, hắn nghĩ cô bé
không tha thứ cho mình. Phải thôi cái thân thể này trước đây đã hành hạ đến
nàng đến như vậy thì sao cô bé này dễ chấp nhận. Bóng ma tâm lý là thứ khó
khắc phục nhất, tất cả phải cần thời gian để chữa lành. Diêu thiếu chỉ còn
cách ôn tồn nói nhỏ vào tai nàng.

- Muội muội cho ta xin lỗi…. trước đây ca ca lương tâm bị chó gặm nên đối xử
tệ với muội… ca ca xin thề từ nay sẽ dành cho muội những thứ tốt nhất… bảo bọc
muội không để ai bắt nạt… Ca ca xin thề nếu nói sai sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm
mà chết.

Gia Hân quyết không tỉnh lại, thà nàng được níu kéo trong giấc mơ thêm vài
giây cũng được. Nàng lặng yên nghe những lời thì thầm như tiên âm kia. Nàng
thả lỏng cơ thể trong lồng ngực người đàn ông này. Nàng từ từ lịm đi rồi chìm
vào giấc ngủ ấm áp nhất từ khi được sinh ra. Nàng đã quá mệt mỏi rồi. Bên tai
nàng vẫn văng vẳng câu nói hữu lực từ tốn đầy ấm áp kia.

- Muội tha thứ cho ca… muội muội…

Không biết bao lâu Gia Hân tỉnh lại, mở to đôi mắt đen long lanh. Gia Hân thì
thầm.

- Thì ra đúng là giấc mơ… cuối cùng cũng tỉnh lại.

- Tiểu thư không phải mơ đâu mà là sự thật đó.

Tiếng một người con gái bỗng vang lên bên cạnh làm cho Gia Hân giật thót cả
mình.

- Á.. chị Nụ… là là chuyện gì xảy ra?

Người con gái tên là Nụ nhẹ nhàng đỡ Gia Hân dậy sau đó tươi cười mà kể lể.

- Còn có chuyện gì xảy ra nữa, Trời phật phù hộ, sau khi Diêu thiếu gia tỉnh
lại thì cứ như thần tiên nhập người mà thành người tốt. Hôm nay chứng kiến Tên
Cẩu tử chết bầm bắt nạt tiểu thư thì Thiếu gia nổi trận lôi đình mà cầm roi
đánh cả mấy chục cái. Tiếp theo thiếu gia vừa khóc vừa ôm tiểu thư đến lúc
tiểu thư ngủ đi…. Thiếu gia ôm tiểu thư vào chính viện sau đó nói cái viện tử
này cấp riêng cho tiểu thư. Còn .. còn Huệ phu nhân thì cấm cho một gian viện
tử bên cạnh tiểu thư. Mà người hầu chúng tôi cũng được ăn ké hào quang của
tiểu thư nhé…

Gia Hân há hốc chiếc miệng bé bé xinh xinh của mình nghe chị Nụ kể chuyện như
chuyện cổ tích.

- …. Này nhé khi tiểu thư ngủ rồi thiếu gia mới hỏi ai là người thân nhất với
tiểu thư thì tôi đánh liều đứng ra nhận. Vậy là tôi được thăng từ phòng bếp
lên thẳng nhà chính thành nha hoàn thiếp thân chăm sóc tiểu thư… mà còn chưa
hết, tất cả người hầu trong nhà đều được thiếu gia nói xem xét trả tiền công
hàng tháng. Cả nhà đang vui như chảy hội kia kìa.

- Chị Nụ nói là thật… chị không lừa tôi…

Gia Hân lắc lắc đầu với mớ tóc bù xù ra điều không tin.

- Ai dám lừa tiểu thư cơ chứ. Thiếu gia đã nói lão tử đứng đầu cái nhà này
tiếp đến là muội muội ta… ai dám khi dễ muội muội ta thì ta đánh gãy cái chân
chó.

- Ca ca … nói vậy … thế nhưng lão gia thì sao.

- Ai mà biết được, chỉ thấy thiếu gia đứng giữa sân mà hét lớn như vậy thôi.
Mà nhanh lên tiểu thư di tắm thôi, còn thay quần áo mới, thiếu gia với phu
nhân đang đợi ăn cơm tối ở tiền viện.

- Ăn cơm tiền viện?

- Phải rồi… thiếu gia nói từ nay ba bữa cơm sẽ ăn cùng nhau tại tiền viện,
nhà đã ít người nên cần cùng nhau ăn cơm tăng tình cảm gì gì đó.

- Ta đang mơ thật rồi… Gia Hân khó mà chấp nhận hiện thực này.


Xuyên Về Thời Nguyễn Hỗn Quân Phiệt - Chương #10