Ngồi bên đầu giường, Loyd khuôn mặt trầm tư nhìn Jack đang ngủ say trên tấm
đệm êm ái màu trắng.
Cậu bé này thật đáng thương, mới 12 tuổi mà đã phải chứng kiến mẹ mình bị sát
hại, phải cùng người cha đi trốn khắp nơi. Bây giờ cha lại bị người xấu bắt đi
không rõ sống chết. Tuy mình cũng mồ côi mẹ từ bé nhưng ít ra cha mình vẫn còn
sống tốt.
Nghĩ tới đây, Loyd có hơi chút buồn nhớ lại những kỷ niệm trước kia. Từ nhỏ
hai cha con mình sống chung với nhau không xa nhau là bao, cha luôn hết mực
yêu thương mình, chiều chuộng nhưng cũng nghiêm khắc. Có nhiều lúc Loyd muốn
cha kể về mẹ, mỗi lúc hỏi như vậy, cha nét mặt hiện rõ vẻ đau thương. Cha nói
mẹ là một người rất xinh đẹp hơn nữa còn rất tốt, cha yêu mẹ rất rất nhiều và
ngày nào cha cũng nhớ tới bà ấy. Bình thường chỉ có hai cha con cùng chia sẻ
mọi điều cho nhau, cùng chăm sóc thương yêu nhau chưa từng xa cách nhau như
thế này bao giờ. Ấy vậy mà giờ đây hai cha con mỗi người một thế giới. Đối với
việc mình mất tích tới đây thì mình không có gì nhưng ai biết ở nhà cha đang
lo lắng cho mình nhường nào cơ chứ.
Mắt hơi đỏ lên, khóe mắt có chút nước mắt. Vung tay lên một cái, gạt bỏ đi
dòng suy nghĩ này, hắn bước ra ngoài hành lang. Đây là tầng 6 của khu bệnh
này, trời cuối thu bên ngoài đã mang sự lành lạnh của mùa đông. Từ trên này
hắn có thể thấy được một quang cảnh mùa thu nơi đây, những cái cây to lớn chỉ
trơ lại cành khô khốc, những cơn gió nhỏ vẫn đều đều nhẹ nhàng phả cái lạnh
mơn man vào mặt người ta.
Điều bây giờ mình cần làm là đợi Jack hoàn toàn bình phục, sau đó, mình sẽ
bằng mọi cách cứu cha Jack về.
Tuy vậy, thế lực hắc ám kia rất bí ẩn, cho dù có tìm ra đi chăng nữa thì với
thực lực hiện tại của mình mà đối chọi với chúng chả khác nào muỗi đốt inox.
Nghĩ tới đây hắn mới sực nhớ ra mình từ khi đến đây đã xuất hiện cơ thể mình
có điều kì lạ. Lúc đánh nhau với ba tên kia, lúc cứu Caitlyn, cơ thể mình tự
phát ra cỗ lực thần bí giúp mình có được sức mạnh và tốc độ kinh người. Lúc đó
không nghĩ đến bây giờ nghĩ lại càng cảm thấy khó hiểu. Nếu thực sự mình sở
hữu sức mạnh này thì có lẽ nơi tốt nhất để phát triển thêm chỉ có thể là học
viện Ninja. Nhưng bây giờ cấp thiết vẫn là phải cứu được cha Jack trước, nếu
để càng lâu thì càng nguy hiểm.
Thật sự là rắc rối quá mà, Loyd lắc đầu thở dài một tiếng rồi quay người đi.
o0o
Trong một không gian rộng nằm khá sâu bên dưới Zaun, tránh xa khỏi ảnh hưởng
của sự ô nhiễm phía trên đó.
Một người đàn ông trung niên đang bị trói ngồi trên một chiếc ghế gỗ. Quần áo
rách rưới bẩn thỉu cùng nhiều vết thương đã ngưng chảy máu, phía dưới còn mang
một chiếc chân giả, mái tóc bạc một nửa rối bù lên, đầu cúi gục xuống. Không
ai khác chính là cha của Jack- giáo sư Jacobo.
Cả gian phòng tối chỉ có một ánh đèn nhỏ chiếu vào người ông, một sự im lặng
đến lạnh người.
Bất chợt cánh cửa kim loại lạnh băng kia mở ra, ánh sáng chói mắt hắt vào.
Tiếng đế giày chạm vào nền nhà kim loại vang lên, Một người đàn ông to cao
bước vào, trên người đó mặc một bộ đồ màu đen che mất khuôn mặt.
Đi theo sau là hai người khác, có lẽ là thuộc hạ của ông ta. Hai người kia có
khuôn mặt giống y hệt nhau, chỉ khác một người có vết sẹo dài trên mặt.
Có thể dễ dàng nhận ra hai bọn chúng là một cặp anh em sinh đôi, hơn nữa,
người không có sẹo kia lại chính là tên cầm đầu lần trước bị Loyd đánh bại.
Người mặc đồ đen kia ra hiệu cho thuộc hạ khiến Jacobo đang ngồi trên chiếc
ghế gỗ kia tỉnh lại.
Một xô nước lạnh được tên thuộc hạ đổ thẳng vào đầu, ông giật mình tỉnh lại.
Jacobo vừa mới từ cơn mê tỉnh lại, hơi ngơ ngác ngước mặt lên nhìn người vừa
nói.
Khuôn mặt ông hơi sưng, bầm tím lên. Những vết thương đã thôi chảy máu, chỉ
còn lại là những vệt máu khô.
Jacobo tuy gặp hiểm cảnh nhưng lại không tỏ ra chút sợ hãi. Ánh mắt quật cường
nhìn hắn, miệng khẽ nở một nụ cười trào phúng, khinh thường. Sau đó một lúc
mới trả lời lại:
Dừng lại một chút, giọng nói kiên định tiếp tục nói:
Nói tới đây ông nói to hơn sau đó ho khan vài tiếng rồi lại nở nụ cười chế
giễu người mặc đồ đen.
Thấy đối phương cứng đầu, người mặc đồ đen có chút tức giận, nhưng ngay sau đó
lại nhếch mép một cách gian hiểm.
Hắn ta bước tới lại gần Jacobo, cúi người ghé miệng vào tai ông nói:
Nghe hắn nói vậy, nụ cười chế giễu trên mặt Jacobo thu liễm lại, thay vào đó
là vẻ mặt kích động, tức giận nhìn người mặc đồ đen kia với ánh mắt như muốn
giết chết hắn ngay tại đây vậy.
Để mặc cho ông kêu gào chửi rủa, người mặc đồ đen kia cười lớn khoái trá quay
người bước đi. Trước khi đi khỏi đó, hắn còn ra ra lệnh thúc giục thuộc hạ mau
chóng bắt đứa con trai của Jacobo.
o0o
Cứ thế, đã hai mươi ngày trôi qua.
Ngày hôm nay cả Heimerdinger cùng Jack đều đã hoàn toàn bình phục được xuất
viện. Do phòng thí nghiệm của Heimerdinger vẫn đang trong quá trình xây dựng
lại nên khoảng thời gian tới họ sẽ ở lại chỗ của Ziggs.
Giờ đã là đầu đông, không khí đã trở lạnh. Sau khi đưa Jack và Heimerdinger đi
tới chỗ của Ziggs, Loyd cũng không ở lại luôn. Hắn chào hỏi Ziggs một chút rồi
nhanh chóng rời đi, để lại Jack tại đây cũng khiến Loyd an tâm một phần.
o0o
Những ngày qua, Caitlyn cùng Vi đã tìm hiểu được đôi chút thông tin về tổ chức
hắc ám bên Zaun.
Đây là một tổ chức bí ẩn ít người biết đến, thực chất thành phần bên phía Zaun
kia chỉ là một nhánh của cả tổ chức. Nhưng cũng phải để họ vất vả lắm mới xác
định được vị trí của bọn chúng.
Biết được sự nguy hiểm của loại vũ khí kia, nhất là khi rơi vào tay kẻ xấu. Vì
vậy họ chuẩn bị kế hoạch giải cứu. Tuy nhiên, lần này chỉ có rất ít người trực
tiếp tham gia vì liên quan đến vấn đề chính trị.
Tham gia có Vi, Caitlyn cùng vài người nữa và cả Loyd. Hắn cũng tham gia nhiệm
vụ lần này.
Những ngày qua, hắn cùng Caitlyn thường tiếp xúc thân mật, mọi người cũng mơ
hồ đoán mối quan hệ giữa hai người là như thế nào. Họ cũng biết Loyd là người
cũng có thực lực, có thể giúp ích nhiều cho nhiệm vụ này nên không ai có ý
kiến phản đối.
Tại trụ sở cảnh sát Piltover, những người thi hành nhiệm vụ này đang chuẩn bị
mọi thứ. Trông vẻ mặt ai cũng hết sức ngưng trọng.
Vi đang nhanh chóng kiểm tra lại đôi găng máy của mình, đảm bảo nó đủ năng
lượng và hoạt động tốt. Caitlyn thì đã chuẩn bị xong súng đạn xong, ánh mắt
đang nhìn về phía cửa chờ đợi Loyd, có chút lo âu. "Đã chuẩn bị xuất phát rồi
mà sao anh vẫn chưa đến vậy Loyd?"
Vừa nói đến đây, bóng dáng Loyd xuất hiện đang từ từ bước vào, khuôn mặt nhỏ
nhắn xinh đẹp của cô lộ rõ vẻ vui mừng.
Loyd biết cô đang chờ mình, hắn bước gần tới Caitlyn ôn nhu nói:
Cô lắc đầu, mỉm cười trả lời:
Thấy hai người cứ đứng đó bày tỏ cảm xúc, Vi tiến lại vẻ mặt nghiêm túc nhắc
nhở:
Nghe Vi nhắc, hai người họ chỉ cười cười không nói gì.
Trong lòng đầy quyết tâm lên đường, họ như ngọn lửa đang cháy giữa gió trời
đông lạnh lẽo.