Những ánh hoàng hôn cũng đang nhạt dần, bóng tối đang dần buông xuống. Sau khi
nghe tin Heimerdinger đã tỉnh, Loyd cùng Caitlyn vội trở về.
Tại phòng bệnh, Loyd bắt gặp rất nhiều người tới thăm Heimerdinger, trong đó
cậu để ý tới ba người. Đó là Zinggs, ông đi thăm bệnh nhưng vẫn còn mang theo
thuốc nổ ~_~. Còn lại là một ông già và một cô gái máy móc. Không cần nói
nhiều đó là Corki- một phi công tài giỏi và Orianna.
Heimerdinger thấy Loyd đến bèn kêu cậu lại nói chuyện riêng, những người còn
lại không biết Loyd là ai nhưng cũng chào hỏi, làm quen giới thiệu với Loyd
mấy câu rồi ra ngoài, cả Caitlyn cũng đành đợi bên ngoài.
Heimerdinger, ông có chuyện gì mà kêu mọi người ra ngoài như vậy? - Loyd
hơi khó hiểu hỏi.
Đúng là có chuyện, nó liên quan tới việc phòng thí nghiệm của ta bị tấn
công. Chắc cậu cũng biết trong phòng thí nghiệm đó có cỗ máy đã mang cậu tới
đây chứ. Lúc ấy ta đang sửa lại bộ chuyển đổi năng lượng cho nó thì âm thanh
cảnh báo vang lên, ta vừa đi ra tới gần cửa đã bị một nhóm người đeo mặt lạ
đánh bất tỉnh. Tuy nhiên, khi ấy ta cũng chưa ngất hẳn, ta nhìn thấy bọn chúng
vận chuyển cỗ máy đó đi rồi phá hủy cả phòng thí nghiệm.
Không để Loyd trả lời ông lại nói tiếp:
Nghe xong nhưng điều Heimerdinger nói, Loyd cần một lúc để tiêu hóa hết thông
tin.
" Có người bên Zaun đã lấy đi thứ đưa câun tới đây, họ tấn công Heimerdinger
và cũng có thể mình đang gặp nguy hiểm. Chuyện ngày càng phức tạp rồi! " Nghĩ
ngợi một hồi Loyd nói:
Nói xong Loyd quay đi. Ra đến cửa gặp Caitlyn và mọi người.
Loyd nói tiếp:
Mọi người nghe vậy cũng không nói gì nữa. Dù trong lòng vẫn còn nhiều thắc mắc
nhưng họ tin vào Heimerdinge, tin vào những người bạn của ông. Hơn nữa họ thấy
Loyd là một người tốt.
Sau đó mọi người lần lượt ra về, ở lại chỉ còn Loyd và Caitlyn.
Thấy Loyd còn giấu gì đó, Caitlyn tiến lại ôm lấy cậu hỏi:
Loyd cảm động cũng đưa tay ra ôm lấy cô rồi cười nói:
Loyd chưa muốn nói cho cô biết việc lần này có liên quan đến cỗ máy kia và
mình.
Còn Caitlyn nghe Loyd nói xong giật mình một chút. Đây là do Zaun gây ra sao?
tại sao họ làm vậy?. Cô hơi đăm chiêu suy nghĩ một chút rồi hỏi Loyd:
Vậy giờ chúng ta sẽ làm gì, có cần em điều tra về bọn chúng không?
Việc lần này có lẽ rất phức tạp, ta nên âm thầm tìm hiểu thật kĩ về chúng
mới được, không nên gây ra động tĩnh gì. Xem ra lần này anh phải phiền tới em
rồi.- Nói rồi Loyd hôn khẽ lên vầng trán cô sau đó ôm cô vào người mình chặt
hơn.
Caitlyn bất ngờ trước hành động của Loyd, má hơi đỏ, gục đầu vào ngực Loyd,
cảm nhận sự ấm áp và mùi hương nam tính từ Loyd.
Hai người ôm ấp nhau dưới bầu trời đêm đầy sao đẹp đẽ. Chả biết bao lâu sau
mới buông nhau ra.
Caitlyn không muốn xa Loyd, cậu là người con trai đầu tiên mà cô yêu. Tuy
nhiên nghe cậu nói vậy cũng không lên tiếng phản đối chỉ khẽ ừ một tiếng.
Hai người tạm biệt nhau, ánh mắt đầy yêu thương không nhìn nhau đến khi khuất
bóng.
Còn Loyd, sau khi Caitlyn đi, trong lòng cậu có chút trống trải. Đây cũng là
người con gái đầu tiên cậu yêu thực lòng, hơn nữa đây còn là Caitlyn.
Không nghĩ nhiều, Loyd quyết định ở lại đêm nay ở đây, dù sao đâu còn chỗ nào
nữa. Nằm trên giường, Loyd nhớ lại người cha mình kính yêu cùng mọi người đang
lo lắng cho mình ở nhà. Rồi nhớ lại những ngày mình đến với thế giới trong mơ
này đã bao chuyện xảy ra.
Sau đó mắt cậu dần nhắm lại chìm vào giấc ngủ.
o0o
Ngày hôm sau.
Sáng nay Loyd dậy khá sớm, nhân lúc Heimerdinger vẫn còn ngủ, Loyd đi ra ngoài
hít thở đôi chút, tiện thể đi mua đồ ăn sáng cho hai người luôn.
Khoảng thời gian này trong năm cũng là cuối thu, sáng sớm có những cơn gió
mang theo chút se se lạnh, những chiếc lá đỏ vàng rụng ngày cành nhiều. Tuy
còn sớm nhưng đường phố đã khá nhiều người qua lại.
Loyd mua chút đồ ăn rồi vừa đi về vừa ngắm cảnh xung quanh. Bất chợt phía xa
xa trong một con ngõ nhỏ, cậu thấy một bóng dáng một cậu bé đang dựa đầu vào
tường trông khá quen thuộc.
Tiến lại gần hơn cậu giật mình khi nhận ra cậu bé đó. Vâng, đó chính là Jack.
Nhưng lần này, Jack còn thảm hơn lần trước. Quần áo cậu rách rưới bẩn thỉu,
tóc tai bù xù. Trên người còn có nhiều vết thương. Thân thể thì trở nên ốm
yếu, trông cậu dường như chả còn chút sức lực nào.
Loyd vội vàng nâng Jack lên, người cậu nóng bừng, có lẽ đã bị sốt rồi. Cõng
Jack trên lưng, chạy một mạch tới bệnh viện, Jack vẫn còn bất tỉnh. Trên đường
Loyd không khỏi lo lắng. " Sao Jack lại bị thương ở đây, lẽ ra bây giờ cậu
phải đang ở nhà cùng cha chứ. Không lẽ... bọn người xấu kia đã tìm ra nơi ở
của hai cha con họ. Nhưng sao lại nhanh vậy chứ? ..."
Cuối cùng cũng đã đến nơi, Jack được một bác sĩ chăm sóc. Hiện giờ đang ngủ
trên giường. Thấy Jack đã khá hơn Loyd mới vào phòng bệnh của Heimerdinger.
Hai phòng cũng không cách xa nhau lắm nên chỉ mất tầm hơn 10 phút.
Loyd đưa thức ăn cho ông ăn. Thấy Loyd không ăn Heimerdinger hỏi.
Giờ cậu không có tâm trạng để ăn nhưng cũng không muốn ông lo lắng nên đành
gượng cười ăn một chút.
Sau đó, cùng nói chuyện một hồi lâu, Loyd bảo ông mình có chút chuyện ra
ngoài. Cậu cũng không kể cho ông biết chuyện của Jack.
Tới giường bệnh của Jack, lúc này Jack đã tỉnh lại. Cậu ngơ ngác nhìn quanh
căn phòng không hiểu sao mình lại ở đây, cậu còn ngỡ mình phải chết ngoài kia
rồi cơ. Jack thấy Loyd từ ngoài bước tới chỗ cậu không khỏi xúc động. Jack
ngồi bật dậy ôm chặt Loyd, cứ thế mà khóc, nước mắt chảy ra. Loyd biết Jack
đang rất buồn và đáng thương. Loyd cũng cảm động vỗ lưng Jack an ủi:
Được Loyd an ủi, Jack dần bình tĩnh lại, ánh mắt lộ rõ vẻ đau buồn nhìn Loyd.
Em cảm ơn anh! Thật không ngờ anh lại cứu em lần nữa.
Em cảm ơn gì vậy, anh coi em như em trai của mình mà. Bây giờ em hãy nói
lại cho anh biết hai cha con em đã xảy ra chuyện gì.- Loyd ân cần hỏi Jack.
Jack trầm mặc một lúc như đang nhớ lại rồi mới trả lời.
Loyd không nói gì chỉ gật đầu một cái, sau đó tiếp tục nghe Jack kể.
Nói tới đây mắt Jack lại đỏ hoe lên nghẹn ngào nói tiếp.
Loyd nghe xong không khỏi thương cảm, còn Jack mắt dâng tràn nước nhưng cố
không khóc. Loyd chỉ xoa đầu Jack an ủi.
o0o
Trong khi đó tại Zaun.
Một người mặc áo choàng bí ẩn không nhìn thấy mặt đang nói chuyện qua màn hình
với một người đàn ông mang trên mình chiếc mặt nạ màu trắng và khẩu súng dài
tinh tế. Người bí ẩn lên tiếng:
Người đàn ông mang mặt nạ lịch sự trả lời:
Người bí ẩn kia cười lớn: