Người đăng: Out
"Ta hiện tại muốn biết đ có chuyện gì xảy ra!"
Trần Vĩ Tuân lành lạnh nói.
Không khí bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Trần Vĩ Tuân nhìn hai người im lặng, không dám hó hé một tiếng, trước mặt, hắn
không khỏi nhướng mài nói:
"Sao lại im lặng?"
"..."
Trần Vĩ Tuân cười khẩy một tiếng:
"Sao lại không nói chuyện?"
"..."
Nhìn hai người vẫn im lặng không nói. Giọng hắn bắt đầu chuyển lạnh.
"Các ngươi thực sự không nói?"
"..."
"Chủ nhân ta hiện tại hỏi các ngươi: Đã có chuyện gì xảy ra?"
Ngay khi nghe câu nói ẩn ẩn chứa lửa giận cực thịnh của hắn, lấy Trương Kha
dẫn đầu quỳ xuống, hướng về Trần Vĩ Tuân nói:
"Xin chủ nhân bớt giận!"
Sau đó, lần lượt là Toàn Thích, Tiểu Quyển, Kiều Lệ đều quỳ xuống, đồng thanh
nói:
"Xin chủ nhân bớt giận!"
"Ha...!"
Trần Vĩ Tuân cười khẩy, nói:
"Các ngươi càng lúc càng không xem ta ra gì rồi nhỉ? Ngay cả câu hỏi của ta,
các ngươi cũng không xem trọng...!"
Đoạn, hắn lạnh giọng nói:
"Nếu các ngươi đã không muốn xem ta làm chủ nhân của các ngươi nữa thì hiện
tại có thể đi."
Vốn đang cúi đầu bốn người khi nghe tới lời này không khỏi ngẩn đầu lên, nhìn
về phía Trần Vĩ Tuân bằng vẻ mặt cực kì kinh ngạc xen lẫn hoảng hốt, đồng
thanh nói:
"Xin chủ nhân bớt giận!"
"Giận? Không, một cái mao đầu tiểu tử như ta nào dám nói từ giận với những
nhân sĩ giang hồ tài giỏi, không muốn bị gò bó các người chứ?"
"Trương Kha sai rồi, xin chủ nhân trách phạt!"
Trương Kha dẫn đầu nói.
"Toàn Thích sai rồi, xin chủ nhân trách phạt!"
Đây là Toàn Thích nói.
"Tiểu Quyển sai rồi, xin chủ nhân trách phạt!"
Tiểu Quyển nói:
"Là Tiểu Quyển không hiểu quy củ, ngăn cản chủ nhân, khiến xém chút gây ra hậu
quả nghiêm trọng! Mong chủ nhân trách phạt!"
"Ồ? Vì sao nói xém chút gây ra hậu quả nghiêm trọng?"
Trần Vĩ Tuân tò mò nhếch khóe miệng truy vấn.
"Vì nếu Tiểu Quyển cố chấp ngăn cản chủ nhân, không cho chủ nhân ra khỏi
trướng bồng thì có lẽ hậu quả đã rất nghiêm trọng!"
Lúc này ba người Trương Kha mới nghĩ đến, nếu lúc đó chủ nhân không kịp ra
khỏi xe, đem thân cây cắt thành hai mảnh thì có lẽ... Ba người không tự chủ
được, nghiêng đầu nhìn về phía thân cây bị chia làm hải mảnh hiện tại đang cắm
sâu xuống mặt đất.
Ba người không khỏi đánh một cái rùn mình, sắc mặt tái nhợt. Rồi lại âm thầm
cảm thấy may mắn.
May mắn là chủ nhân không gặp chuyện gì nguy hiểm!
Trần Vĩ Tuân cũng kinh ngạc Tiểu Quyển có thể nghĩ đến như vậy.
Nhìn cả bốn người quỳ trước mình nhận tội, vẻ mặt cũng vô cùng cung kính cùng
chân thành. Hắn đột nhiên cảm thấy không muốn phạt bọn họ nữa.
Hắn khôngkhỏi thở dài, phất phất tay:
"Được rồi, chuyện này coi như qua, nếu lần sau còn nghịch ý ta..."
Đoạn, giọng điệu của hắn trở nên lạnh lẽo:
"Ta sẽ không tha cho các ngươi."
"Tạ ơn chủ nhân tha tội!"
Bốn người đồng thanh nói.
Trần Vĩ Tuân không nhìn vẻ mặt họ có thật hay không ghi nhớ lời của hắn.
Nhưng hắn có thể chắc chắn một điều là: Nếu bọn họ còn tái phạm hắn chắc chắn
sẽ không lại cảnh cáo đơn giản như vậy!
Còn giờ thì...
Trần Vĩ Tuân liếc nhìn bộ dạng muốn "chuồn khéo" của tên nào đó. Liền nói:
"Tên kia, đứng lại đã."