Người đăng: Out
"Ầm!!!"
"Uỳnh!!!"
Từng tiếng động lớn không ngừng vang lên, Trần Vĩ Tuân ngồi trong xe mà không
khỏi bồn chồn.
Aaaa!!! Ai đọ công ở ngoài thế??? Ta muốn xa xem!!!
Trần Vĩ Tuân nhìn Tiểu Quyển và Kiều Lệ vẫn chăm chăm nhìn chính mình. Không
khỏi cảm thấy da đầu có chút phát đau, hắn không nhịn được, nói:
"Hay là chúng ta ra ngoài xem một chút có được không?"
"Không được, chủ nhân! Lúc này bên ngoài ẳn hẳn rất nguy hiểm, không thể ra đó
được!"
Tiểu Quyển nghe thế liền lập tức nói.
"Đúng đó chủ nhân, hiện tại bên ngoài Trương Kha và Toàn Thích đang chiến đấu
với kẻ địch võ công ắc hẳn rất cao cường. Giờ chủ nhân ra đó sẽ khiến bọn họ
bị phân tâm. Vậy nên hãy chờ cho đến khi bọn họ giải quyết xong tất cả rồi hãy
đi ra."
Kiều Lệ nghiêm túc phân tích nói.
"Nhưng mà..."
"Chủ nhân."
Tiểu Quyển cũng Kiều Lệ gần như đồng thanh nói.
Trần Vĩ Tuân không thể làm gì khác, chỉ có thể im lặng lại.
Thật ra trong lòng hắn có khổ mà không nói được được chứ? Hắn dù gì cũng là
chủ nhân của họ đươcn chứ? Thế quái nào họ bảo cái gì hắn phải nghe cái đó?
Huống chi hắn cũng từng là một bang chủ của một bang (trong game)! Không thực
quyền cũng phải có uy quyền chứ! Hơn nữa hắn còn là một tên lv 73! Lớn hơn cấp
của 4 người họ nhiều mà còn cần bọn họ bảo vệ sao???
Không được! Mình phải ra ngoài xem tận mắt mới được!!!
Nghĩ liền làm, Trần Vĩ Tuân nhanh chóng vén lên trướng bồng bước ra ngoài,
trước khi Tiểu Quyển và Kiều Lệ lên tiếng ngăn cản.
Nhưng mà...
Ngay khi hắn vừa bước ra khỏi trướng bồng liền phát hiện một vật thể lạ, hình
như là một thân cây, đang lao nhanh về phía mình!!!
"Chủ nhân coi chừng!!!"
Đây là tiếng của Toàn Thích.
"Nguy hiểm! Chủ nhân cẩn thận!!!"
Đây là tiếng của Trương Kha.
"Chủ nhân!!!"
Đây là tiếng la của Tiểu Quyển cùng Kiều Lệ.
"Tiểu tử này từ đâu ra vậy? Coi chừng bị hai tên phong tử (người điên) này hại
chết bây giờ!
Đây là tiếng của Lưu Ân.
Mà lúc này, Trần Vĩ Tuân đang nghĩ gì? Tất nhiên là nghĩ...
Mả cha nhà nó! Có cần xui xẻo vậy không???
Nhìn thân cây đang bay càng lúc càng gần về phía mình. Trần Vĩ Tuân không khỏi
toát cả mồ hôi hột.
Cái cây này nếu trúng mình nhẹ thì ăn trầu, nặng thì gãy tay, gãy chân! CMN!
Phải làm gì bây giờ?
Và trong lúc nguy cấp đó, một cảm giác mát lạnh lại kéo tới.
Là băng tâm quyết!
Trần Vĩ Tuân mở bừng mắt, hắn cảm thấy chính mình hiện tại đã bình tĩnh trở
lại. Bộ não cấp tốc làm việc.
Bây giờ nếu dùng kinh công tránh đi thì sẽ làm bị thương Tiểu Quyển cùng Kiều
Lệ, nhưng nếu dùng tay đánh bay thì có khả năng văng trúng người vô tội, vậy
chỉ còn cách là...
Thân cây vừa tới chỉ cách 1cm!
Trương Kha, Toàn Thích, Tiểu Quyển, Kiều Lệ định lại ngăn cản cũng không kịp!
Họ chỉ có thể trơ mắt thét lên:
"Chủ nhân!!!"
Nhưng ngay sau đó, dị biến phát sinh!
"Xoẹt!"
"Ầm!!!"
"Ầm!!!"
Ta chỉ kịp thấy ánh kiếm lóe qua, thân cây đã bị chia làm hai nửa, theo lực
quán tính văng về hai phía. Phát ra những tiếng vang dậy đất, khiến chim muôn
một mảnh bay tán loạn.
Trần Vĩ Tuân đứng vững tựa bàn thạch trên xe ngựa, thanh kiếm hắn cầm trong
tay lấp lóe hàn mang, khuôn mặt hắn hiện tại đang phủ lên một tầng băng sương.
Hắn lạnh băng nhìn quét qua hai người Trương Kha cùng Toàn Thích.
Thôi xong!
Hai người cúi đầu xuống, mồ hôi chảy ra như tắm, nhưng trong lòng lại không
ngừng phát run.
Ngay cả Tiểu Quyển lẫn Kiều Lệ cũng không dám đứng ra nói một câu nào.
Bởi tất cả bọn họ biết:
Chủ nhân hiện tại đang tức giận!
Nhìn hai người Trương Kha cùng Toàn Thích, Trần Vĩ Tuân nhàn nhạt nói:
"Ta hiện tại muốn biết đã có chuyện gì xảy ra!"