Gặp Cướp (3)


Người đăng: Out

Lưu Ân, năm nay vừa tròn 21 cái xuân xanh. Do gia đình kinh tế khó khăn nên
quyết định theo đại ca mình, Lưu Minh, gia nhập Hắc Trư Sơn Trại trở thành sơn
tặc.

Tưởng rằng sau khi làm sơn tặc đời sống sẽ được cải thiện, nhưng không ngờ làm
sơn tặc lại cực khổ hơn biết bao nhiêu lần cuộc sống trước kia.

Ngày ăn chỉ được ba nắm cơm, lại còn phải phục dịch cho trại chủ, trại phó,
ngày ngày gánh nước, đêm thì phải ngủ ở chuồng ngựa.

Không! Không thể như thế này được! Lưu Ân hắn không thể chịu nổi kiếp sống này
rồi! Hắn quyết định phải thay đổi!

Và... hắn đã thành công được giao vào đội canh gác.

Móa nó! Vậy có khác gì lúc trước đâu! Phải đi canh gác quanh sơn trại cả đêm
lẫn ngày! Ngủ thì lấy trời làm mành, lấy đất làm chiếu! Lại còn bị muỗi cắn
nữa chứ!!!

Việc này so với việc trước càng khổ hơn không biết bao nhiêu lần a!!!

Mà may mắn làm sao khi hôm nay đội của hắn được giao nhiệm vụ canh gác gần
chân núi. Đúng lúc lại có một cỗ xe ngựa đi qua.

Trại chủ từng dặn: nếu có kẻ nào đi qua đoạn đường này mà không có vẻ có võ
công cao liền ra tay chặn lại! Thời buổi thiếu thốn, bọn giang hồ nhân sĩ lại
lớp lớp, phải biết quan sát kĩ càng, biết địch biết ta rồi hãy ra tay!

Và bọn hắn đã làm đúng như lời dặn của trại chủ, sau khi quan sát kĩ càng, mới
quyết định ra tay chặn lại.

Tên đánh xe quả nhiên tỏ ra sợ hãi (?) trước đám người bọn hắn.

Hắn nhớ tên đánh xe đã nói:

"Tôi chỉ là một tên đánh xe quèn, thời buổi giang hồ phân tranh, một cái mạng
nhỏ cũng khó giữ được. Nghe nói Đông Đô là nơi "đất lành chim đậu", người dân
ở đây sẽ được an cư lạc nghiệp. Tôi lần này vượt đường xa, chở theo mẹ già con
thơ, chỉ mong được một chốn làm ăn ổn định mà thôi! Mong các đại gia rộng
lượng bỏ qua...!"

Phen này chắc mẩm rồi!

Nghĩ thế nên hắn lớn tiếng quát:

"Bọn ta cũng khó khăn, bỏ qua cho ngươi thì cạp đất mà sống à? Không nói
nhiều! Giao tiền ra thì được đi qua đây!"

"Nhưng... tôi chỉ còn có chút tiền thôi à...!"

Tên đánh xe móc túi tiền của hắn ra, xốc ra đúng thật chỉ có 3 đồng!

"Được rồi, được rồi! Coi như nể tình ngươi cũng gặp khó khăn, bọn ta chỉ lấy 2
đồng của ngươi thôi!"

"Nhưng mà đó là tất cả tiền vốn của tôi a! Các người chỉ có thể lấy 1 đồng
thôi...!"

"Ngươi muốn bọn ta đánh ngươi nhừ tử rồi lấy hết tiền của ngươi không?"

"Nhưng mà..."

Đang trong lúc tiến hành mặc cả. Thì trướng bồng đột nhiên bị xốc lên, một
người trung niên nam nhân bước ra.

Hắn đoán đây có lẽ là cha của tên đánh xe.

Tuy là sơn tặc, nhưng nhân nghĩa lễ trí tính hắn vẫn phải có. Dù gì cũng sắp
lấy được tiền rồi, để hai cha con nói chuyện một chút cũng có sao đâu?
Nhưng... nghe thế nào trọng tâm câu chuyện của bọn họ lại càng lúc càng chuyển
biến...? Hắn thậm chí thấy khuôn mặt yếu nhược (?) của tên đánh xe càng lúc
càng dữ tợn.

Sau đó... hắn nghe thấy tên đánh xe thét lên:

"Trương Kha! Ta nhất định giết chết ngươi!"

Cái quái! Lưu Ân hắn đã bị trấn kinh rồi! Khi thấy hai người đó lao vào đánh
nhau lại càng trấn kinh hơn!

Huynh đệ trong đội đều vì bọn đánh nhau tản mát ra kình khí trấn bay ra ngoài
xa mấy trăm thước, không rõ sống chết!

Lưu Ân hắn cũng sợ hãi đến nổi ngồi bệch xuống đất không dám nhúc nhích. Trong
đầu hắn lúc này kì lạ xuất hiện một ý nghĩ:

Thế quái nào một tên đánh xe lại có võ công mạnh đến vậy??? Bộ đám nhân sĩ
giang hồ các ngươi rất thích chơi giả heo ăn thịt hổ lắm hay sao???


Xuyên Qua Thế Giới Võ Hiệp Đi Hành Hiệp - Chương #25