Người đăng: Out
Đông Đô là một thành trì sầm uất, nơi đây người dân được an cư lạc nghiệp bởi
nhờ sự che chở của thành chủ Lâm Nhất Trung.
Nghe nói, trước khi Lâm Nhất Trung trở thành thành chủ cũng từng là một nhân
sĩ võ lâm rất có uy vọng, bọn cường hào, ác bá, trộm cướp đều rất sợ ông ta.
Chính vì vậy, so với những thành trì khác, thành trì của Lâm Nhất Trung là
thành trì thái bình nhất, dân chúng kéo về đây sinh sống rất đông, các môn
phái cũng có nơi để dừng chân lập môn hộ chiêu đệ tử.
Mà muốn đến Đông Đô cần phải băng qua dãy Sầm Sơn cách thành hơn trăm dặm. Mà
nghe nói...
"Nghe nói nơi đây thường có sơn tặc, thổ phỉ xuất hiện để cướp bóc?"
Trong một cỗ xe ngựa khá rộng rãi chợt vang lên một giọng nói từ tính của nam
nhân.
"Vâng, chủ nhân."
Một âm thanh âm trầm ổn của một trung niên nam nhân đáp lại.
"Ừm...! Vậy nếu có chuyện xảy ra ta cho phép các ngươi toàn quyền giải quyết,
Trương Kha."
Trần Vĩ Tuân gật đầu, tỏ ý.
"Chủ nhân xin cứ yên tâm!"
Trương Kha đáp lại giọng trịnh trọng.
"Được rồi, không cần căng thẳng như thế. Cư xử bình thường là đươc rồi...!"
Trần Vĩ Tuân phất phất tay. Hắn thật vẫn có chút không quen với cách cư xử...
"nghiêm túc thái quá" của tên này!
"Vâng, chủ nhân."
Trương Kha đáp lại, tuy giọng nói có chút thả lỏng, nhưng khuôn mặt mặt vẫn
cực kì nghiêm túc.
"..."
Được rồi, hắn bỏ cuộc...! Trần Vĩ Tuân cảm thấy nói chuyện với tên làm tâm lí
mình có chút mệt mỏi. Hắn không khỏi đưa tay đỡ trán.
"Chủ nhân, người thấy mệt sao?"
Một giọng nữ nhu mềm như nước vang lên.
Trần Vĩ Tuân nhìn người đang ấm áp cười mỉm, Kiều Lệ, tâm tình thoáng cảm thấy
thả lỏng, hắn nói:
"Không sau, chỉ là tối qua ngủ có chút muộn, nhưng không sao..."
"Chủ nhân, người phải chú ý giữ gìn sức khỏe mới được."
"A... Ta đã biết."
Nghe Kiều Lệ lời nói quan tâm, Trần Vĩ Tuân không khỏi hơi khẽ cười nói.
Hắn biết tính cách của Kiều Lệ hoàn toàn trái ngược với dung mạo của nàng. Bề
ngoài trong giống như một ma nữ tà phái chuyên đi dụ dỗ người, nhưng thực tế
là một nữ tử với tính cách ấm áp, biết quan tâm tới những người cô quan tâm.
Còn vì sao bề ngoài của Kiều Lệ như vậy? Trần Vĩ Tuân từng xem qua:
Tùy tùng: Kiều Lệ
Lv 67
Thân phận: Từng là một tiểu nữ hài hoạt bát, ấm áp. Nhưng sau thảm án diệt
thôn của Tà phái thì trở thành cô nhi. Được bà chủ của Vạn Hoa Lâu, Lí Tam
Nương, nhặt về nuôi nấng. Kiều Lệ theo sư phụ mình, Lí Tam Nương, học võ nghệ,
cầm kì và các chiêu trò của thanh lâu nhằm sau này trả thù bọn Tà phái từng
diệt thôn chính mình. Sau khi nhiều năm cố gắng, cuối cùng nàng cũng trả được
thù, sau đó rửa tay gác kiếm, trở về tiếp quản Vạn Hoa Lâu của sư phụ mình.
Sau này, nàng yêu một người đàn ông tên Dương Khắc Phục. Nhưng do tính cách
mềm mại ấm áp của nàng nên bị Dương Khắc Phục lợi dụng và chết trong một trận
chiến giữa Chính Tà.
Trần Vĩ Tuân khi nhìn đến đó không khỏi than thở một câu: Hồng nhan bạc phận
a!
So với ba người còn lại Kiều Lệ đúng là người có số phận thảm nhất mà Trần Vĩ
Tuân thấy. Có lẽ chính vì điều này mà hắn đã cố gắng nâng đẳng cấp Kiều Lệ từ
C cấp lên đến S cấp, trở thành 1 trong 4 tùy tùng chuyên dụng khi đánh phó bản
của hắn đi?
Đương lúc hắn nghĩ vẩn vơ. Một âm thanh lớn từ bên ngoài xe truyền vào tận bên
trong:
"Đường này do ta mở, cây này do ta trồng. Muốn thong thả đi qua để lại tiền
mãi lộ!"