Người đăng: Out
Sáng sớm, khi mặt trời bắt đầu chiếu những tia nắng đầu tiên trong ngày, Trần
Vĩ Tuân đã gấp không chờ được thức dậy.
Sau khi thu dọn một đống đồ để vào hành trang xong. Hắn hướng về phía Tiểu
Quyển nói:
"Được rồi, chúng ta chuẩn bị đi thôi!"
"Vâng, chủ nhân!"
"Mà khoan đã, ngươi chờ ta một lát..."
"Hử?"
Tiểu Quyển có chút không hiểu, song, vẫn đáp:
"Vâng, chủ nhân!"
Trần Vĩ Tuân tranh thủ ấn mở giao diện tùy tùng, ngay chỗ nhân vật Trương Kha,
Kiều Lệ, Toàn Thích ấn vào nút "xuất chiến".
Một bản thông báo hiện lên:
Xin hãy chọn vị trí thả tùy tùng.
[10 mét.]
Trần Vĩ Tuân âm thầm nói. Sau đó hắn quay sang Tiểu Quyển nói:
"Chúng ta chờ một chút, bọn họ rất nhanh sẽ tới đây."
"Bọn họ...?"
Tiểu Quyển nghĩ nghĩ một hồi mới hiểu được "bọn họ" trong lời nói của Trần Vĩ
Tuân là ai.
Mà 10 phút sau, quả nhiên, bọn họ nhìn thấy thân ảnh của ba người đang chạy về
phía này, trong đó có 2 nam và 1 nữ.
Ngay khi nhìn thấy Trần Vĩ Tuân, bọn họ liên quỳ một gối xuống, làm tư thế
kính cẩn, đồng thanh nói:
"Trương Kha/ Kiều Lệ/ Toàn Thích tham kiến chủ nhân!"
"Được rồi, đứng dậy đi."
Trần Vĩ Tuân nói.
"Tạ chủ nhân!"
Ba người nhanh chóng đứng dậy.
Lúc này, Trần Vĩ Tuân mới có cơ hội quan sát kĩ ba người.
Người nam tuổi nhìn đã vào tuổi trung niên, mặc một bộ bạch y, tóc cột thành
búi, hai lọn tóc trắng để rũ xuống hai bên mặt, khuôn mặt với những đường nét
rõ ràng, sắc bén, chân mài quắc thước, mắt sáng như sao, són mũi cao thẳng.
Chỉ một cái nhìn đã thấy là một người chính trực, ghét ác như thù. Tên của hắn
là Trương Kha.
Người nam nhìn chỉ độ 23, 24 tuổi, mái tóc đen dài được buộc thả một cách tùy
ý, khuôn mặt tuấn tú, miệng lúc nào cũng nhếch thành một độ cong nhỏ, ngậm lấy
một cọng cỏ, hắn lúc nào cũng khoác trên mình một bộ y phục dạ hành. Nhìn vào
ai cũng cảm thấy hắn là một kẻ kiệt ngạo, bất tuân, nhưng lại rất đủ đảm lược.
Tên hắn là Toàn Thích.
Người người cuối cùng cũng là người nữ duy nhất trong 3 người hiển nhiên không
ai khác là Kiều Lệ. Bộ dạng nàng thuộc về dạng xinh đẹp, quyến rũ, mài ngài
mắt phượng, bờ môi đỏ mọng như cánh hoa hồng, lúc nào cũng khoác trên mình một
bộ y phục hoa lệ, nhưng luôn cố ý để lộ ra một mảnh bả vai trắng nõn. Nếu bên
má phải của nàng không có một cái hình xăm tri chu màu đỏ khiến người nhìn vào
sinh lòng sợ hãi, có lẽ nói nàng là tuyệt sắc giai nhân cũng không phải là nói
quá.
Nếu tính cả Tiểu Quyển cũng là không kém, khuôn mặt thanh tú, khí chất đạm
mạc, mặc thêm một bộ y phục sát thủ lên người, bên hông luôn gác một cây bội
đao. Chỉ nhìn sơ qua thì chính là vô hại, nhưng nếu thấy nàng ra tay thì chính
là một hồi ác mộng.
Nhìn bọn họ, ai cũng được xem như nhân trung chi long (rồng trong loài người),
Trần Vĩ Tuân không khỏi sinh ra một cỗ tự hào. Đây là những tùy tùng đắc lực
mà chính mình đã dày công bồi dưỡng a!
Nghĩ như thế, môi hắn khẽ nhếch thành một độ cung nhỏ khó phát hiện. Chỉ thấy,
hắn nói:
"Được rồi, chúng ta đi ra khỏi đây thôi!"
"Tuân lệnh chủ nhân!"
Cả bốn người đồng thanh đáp.
Trần Vĩ Tuân, ngước mắt nhìn bầu trời cao xanh, ánh mắt ngời sáng, miệng khẽ
cười.
Giang hồ, ta tới đây!
Và... Hình như hắn quên cái gì đó rồi thì phải...? Mà thôi kệ đi.